Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1765: Một kiếm đã kinh hồng (1)

Thành vực sở tại của Linh Không điện, tên là Phong Đài.
Tại Thành Quốc cũng được coi là thành lớn số một số hai.
Nơi này có hai thế giới hắc bạch, trong thế giới ban đêm, Vô Sinh giáo đang nhanh chóng mở rộng và Linh Không điện địa vị ngang nhau.
Một bên tín đồ cuồng nhiệt, hung hãn không sợ chết, một bên kinh doanh nhiều năm, thâm căn cố đế.
Trên mặt ngoài, phủ thành chủ đương nhiên là cơ cấu quyền lực tối cao của nơi này.
Thậm chí triều đình Thành Quốc đặc cách phái một vị tu sĩ Ngoại Lâu cảnh tới đây nhậm chức tọa trấn, chính là vì áp chế thế lực tông môn bành trướng thêm một bước.
Trang Quốc bên cạnh quốc lực phát triển không ngừng, ngưỡng cửa của thành chủ đảm nhiệm các nơi cũng mới là tu vi Nội Phủ cảnh.
Nhưng suy cho cùng tình hình Thành Quốc vẫn ở đó.
Những tông môn này một mặt cung cấp lượng lớn thuế cho quốc gia, mặt khác cũng là một bộ phận của quốc lực, lúc chiến tranh xảy ra, đều có nghĩa vụ tham chiến.
Cho nên làm sao để áp chế cho đúng mực, là một việc rất khảo nghiệm trình độ chính trị.
Vô Sinh giáo và Linh Không điện cũng phải để triều đình Thành Quốc biết, bọn họ là trong giới hạn, sẽ không có mạo hiểm vượt tuyến.
Là một trong 72 Địa Sát Sứ của Vô Sinh giáo, phụng mệnh khai thác nòng cốt cho tôn giáo của tín đồ tại Thành Quốc.
Địa U sứ giả chính là ngũ phủ viên mãn, có được thần thông, có thể nói lấy sức một người, ép cho Linh Không điện không thở nổi. Nếu không phải vị thành chủ họ Lý kia hỗ trợ, y đã sớm đuổi Linh Không điện ra khỏi nơi này.
Chẳng qua, cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.
Vô Sinh giáo phía sau y đã có được thực lực diệt quốc. Y ở đây nước ấm nấu ếch, cũng chỉ là quán triệt ý chí của Thần chủ, tạm thời khép mình làm việc, không muốn trở mặt với triều đình Thành Quốc thôi.
Mặc dù Vô Sinh giáo vĩ đại, nhưng hiện tại cũng chưa phải lúc đi tới dưới ánh mặt trời. Thế nhân ngu muội, chân lý không phải một ngày là thành được.
Giờ phút này y ngồi một mình trong mật thất, đối mặt điện thờ, tụng niệm [Vô Sinh Kinh].
Trong ngôi điện thờ trắng xóa này, thờ phụng một tượng thần bằng gỗ không có diện mạo, ngồi xếp bằng.
Hai bên điện thờ có ba cây nến trắng, sắp xếp từ cao tới thấp, đối ứng chỉnh tề.
Phụng thần nhưng lại không có đàn hương.
Nến trắng kia cũng không biết là vật liệu gì chế thành, chỉ cháy rất yếu ớt, cũng không có giọt nến, ánh nến nhảy nhót trên không trung, lại mơ hồ có hương khí trôi nổi.
Rất có thể đây là một thể hương hỏa của Vô Sinh giáo.
Nói là cung phụng, ngược lại càng giống như phúng viếng.
“Ta vốn dĩ đến từ trong khổ hải, tức lấy túi da chìm nổi. Phàm người lục bại thất mệnh, đều có bệnh chúng sinh. Vì người tam ai bát khổ, là thế nhân vô tội. Thương sinh thương ta, ta thương thương sinh …”
Tiếng tụng niệm tà dị san sát, kéo dài một đoạn thời gian rất lâu, mới dừng lại.
Hai hàng nến trắng cũng tự động tắt.
Ngay lúc ánh nến tắt đi, một bóng người cao lớn xuất hiện trong mật thất, nắm chắc thời cơ vừa vặn, tát một cái vào mặt Địa U sứ giả còn chưa đứng dậy!
Áp lực như núi như biển, thấy ngay sinh tử!
Lúc này Địa U sứ giả đã không kịp làm ra phản ứng gì khác, chỉ đột nhiên ngửa đầu, hai mắt âm u lập tức trắng bệch, trong màu trắng bệch làm cho người ta phát lạnh hình như mở ra một thế giới không biết nào đó. Có thể nói lực lượng mênh mông chảy ngược đến, phun trào trong thân thể này, y tại thời khắc một phần vạn bắt được sinh cơ, cả người vọt về phía trước.
Không có tán loạn!
Trong Thông Thiên Hải của y dấy lên sóng thần, huyết dịch cơ bắp xương cốt của y… Cả người đều bị gió nhẹ với hình thái khác nhau giam cầm.
Bành!
Bóng người cao lớn kia vỗ xuống một chưởng, trực tiếp đập nát đầu Địa U sứ giả!
Màu đỏ đen trắng hoà cùng một chỗ.
Thi thể vô lực nằm trên mặt đất.
Hai hàng nến trắng đứng trước điện thờ, gần như cùng một lúc bốc cháy.
Bức tượng thần quỷ dị không mặt kia, tại vị trí hẳn là con mắt, bốc lên hai giọt máu tươi.
Khí tức tà dị phủ xuống!
Bóng người cao lớn kia hoàn toàn không sợ hãi, một bước đạp lên trước, hai tay ôm chùy, thế xuống như đập núi!
Nguyên khí dung hợp ngũ hành lưu chuyển quanh song chưởng, lực lượng cấp độ Ngoại Lâu không hề bảo lưu trút xuống.
Hai hàng nến trắng đồng thời dập tắt.
Răng rắc!
Tượng thần chia năm xẻ bảy.
Mảnh vỡ đầy đất.
Thân ảnh cao lớn cũng không nhìn, lập tức quay người, đẩy cửa đi ra ngoài mật thất.
Trong trụ sở này, thong dong quẹo trái quẹo phải, không coi những giáo đồ tuần tra kia ra gì, ra khỏi phòng, đi vào trong viện, lại nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà.
Thân hình trên không trung cực nhanh thu nhỏ lại, hóa thành một tấm phù lục, bị hai ngón tay thon dài kẹp lấy.
Khương Vọng đầu đội nón lá khoác áo choàng, ngồi ở trên nóc nhà, lẳng lặng nhìn thoáng qua tấm bùa vàng này, vô cùng thoả mãn vì biểu hiện của nó, kẹp giấy vàng khẽ run lên, thu hồi nó về.
Không hổ là sản phẩm của tiên cung đã từng áp chế một thời đại!
Không uổng công Khương mỗ hắn huyết chiến đồ ma ở Đoạn Hồn hạp, liều chết đào ngọc trong Sơn Hải cảnh.
Lực sĩ Tiên Cung này thật sự rất hữu dụng!
Dưới tình huống hắn dùng Long Hổ thuật phối hợp từ xa, cái gì mà Địa U sứ giả, căn bản ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Mà lấy lực sĩ Tiên Cung ra mặt, cho dù bên Vô Sinh giáo có thủ đoạn đặc thù gì, Trương Lâm Xuyên cũng không thể truy xét đến trên người hắn.
Mạnh như Toán Mệnh nhân ma, cũng không thể quẻ tính tiên cung. Trương Lâm Xuyên thì sao?
Lực sĩ Tiên Cung cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói, lên sân khấu liền giết người, giết xong là đi, bản thân điều đó cũng vì chặt đứt manh mối.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại…
Cái gọi là “thần thông” của Địa U sứ giả này, cuối cùng cũng khiến Khương Vọng nhìn ra mánh khóe.
Nếu như suy đoán là thật, đều có liên quan đến Trương Lâm Xuyên…
Bảy mươi hai Địa Sát sứ giả kia, người người nắm giữ “thần thông”, cũng không phải là chuyện gì khó tin.
Vô Sinh giáo khả năng còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng.
Dưới tình huống thế nhân hoàn toàn không có cảm giác, trong bóng tối đã thai nghén ra một con quái vật khủng bố.
Trong màn đêm như vậy, Khương Vọng trầm mặc ngồi ở nóc nhà, yên tĩnh quan sát trụ sở của Vô Sinh giáo.
Phía sau hắn là một vầng trăng sáng.
Ánh trăng chiếu vào trong bóng đêm.
Không bao lâu, cửa phòng mở rộng bị người tuần tra nhìn thấy, Địa U sứ giả chết thảm trong mật thất bị người ta phát giác.
Đây chính là thủ lĩnh của Vô Sinh Giáo tại Thành Quốc, trong lòng tất cả giáo đồ ở đây, chính là tồn tại vĩ đại đại diện cho ý chỉ của thần linh! Hơn nữa cường đại vô địch, không thể chiến thắng.
Nhưng y lại vô thanh vô tức chết đi.
Tử trạng thê thảm đến cực điểm.
Tiếng cảnh giới, tiếng hò hét, động tĩnh do trận pháp kích phát…
Toàn bộ trụ sở của Vô Sinh giáo đều bắt đầu hỗn loạn, không ngừng có người chạy ra chạy vào, đèn đuốc lộn xộn sáng lên, chiếu sáng nơi này.
Nhưng Khương Vọng ngồi ở trên nóc nhà, lại chưa từng bị bất kỳ người nào phát giác.
Tay phải hắn cầm một quyển Sử Đao Tạc Hải, đương nhiên là lúc trước thuận tiện đọc khi chờ đợi…Tay trái niết Họa Đấu Ấn, cả người bị một tầng u quang bao phủ.
Ánh trăng chiếu vào hắn, cũng chảy qua hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận