Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 341: Cẩm thư tới

Trên tướng đài Tề quân, chỉ có hai thúc cháu Trọng Huyền Trử Lương và Trọng Huyền Thắng, một ngồi một đứng.
Các tướng lãnh đều đã xông vào cuộc đuổi giết, đội thân vệ thì bảo vệ dưới tướng đài, không cho phép bất cứ ai đến gần.
Trong quân đội, là lấy đầu người để ghi công. Trọng Huyền Trử Lương hạ lệnh đồ sát tuy vì ý đồ riêng, nhưng cũng không phải là không muốn cho các tướng sĩ khổ chiến đã lâu kiếm chút công trạng.
"Thập Tứ sao rồi?"
Lúc này không có người ngoài, Trọng Huyền Trử Lương bèn hỏi thẳng.
Lúc nãy nhìn thấy Trọng Huyền Thắng sát khí đầy mình, biết Thập Tứ là tử sĩ được gia tộc bồi dưỡng cùng lớn lên từ nhỏ với Trọng Huyền Thắng, sự tin tưởng Trọng Huyền Thắng dành cho hắn không phải bình thường, cũng nhìn thấy Thập Tứ bị thương, sinh tử không rõ, nên mới chỉ điểm một câu.
Cũng may Trọng Huyền Thắng đáp lời khéo léo, nếu không lúc này đã không phải thái độ thế này.
"Kiếm hỏng giáp vỡ! Người thì chưa chết, nhưng không tránh được phải nằm một thời gian." Trọng Huyền Thắng đáp.
Nghe bốn chữ kiếm hỏng giáp vỡ, Trọng Huyền Trử Lương rõ ràng dừng một chút, mới hỏi: "Những người còn lại của đội thì sao?"
"Những người còn sống đi tham gia săn giết cả rồi, chỉ có Khương Vọng là về Thanh Dương trấn."
Nói xong, sợ Trọng Huyền Trử Lương nghĩ này nọ, Trọng Huyền Thắng vội bổ sung: "Hắn không có sở thích giết chóc, cũng không quan tâm việc lấy thêm mấy cái đầu để kiếm chiến công."
Dương Kiến Đức đã chết, đại quân Dương quốc đã được đánh một trận sảng khoái, Xích Vĩ quận đương nhiên khỏi bàn, nhưng phải làm công tác tư tưởng đến những địa phương còn lại, giờ ở lại trong quân cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.
Trọng Huyền Trử Lương chợt thở dài: "Người Dương quốc thật kiên cường. Những binh sĩ tận mắt nhìn thấy trận chiến này của Dương Kiến Đức, sẽ không bao giờ quên sự anh dũng mãnh liệt của hắn. Ta muốn đập tan sự kiên gan của họ, phá vỡ dũng khí của họ, nên mới ra lệnh tàn sát."
Đối với Trọng Huyền Trử Lương, đây đã là một lần đi giải thích cực kì hiếm hoi.
Trọng Huyền Thắng đánh bạo hỏi: "Hình như ngài với Dương Kiến Đức có giao tình rất sâu, không phải chỉ từng là cộng tác phải không?"
Trước trận chiến, y với đa số tướng lĩnh của Thu Sát Quân đều không đánh giá cao Dương Kiến Đức. Nhưng sau trận chiến, dù là ai, cũng không thể chối bỏ sự mạnh mẽ của Dương Kiến Đức.
"Rất nhiều năm trước, hắn có một cái tên, gọi là Cố Hàn."
Trọng Huyền Thắng nghe thấy quen quen, nghĩ một hồi, giật mình kinh hãi: "Bức họa Danh Đao Phá Trận trong thư phòng ngài, người ký tên chính là Cố Hàn!"
"Anh hùng thiên hạ, ta chẳng coi trọng mấy người, Dương Kiến Đức là một trong số đó." Trọng Huyền Trử Lương nói: "Ta biết hắn nhất định sẽ không chịu bó tay chờ chết, mấy năm nay nhất định đã có chuẩn bị này kia, nhưng ta không ngờ, hắn lại làm được đến như vậy vì tông miếu Dương thị."
"Những kẻ ngu si ở Dương quốc thấy nước mình được nước Tề che chở mưa thuận gió hòa, đã rất hài lòng.
Những kẻ sáng suốt thì không tìm ra được con đường cứu nước, không tự giận mình, thì hiên ngang hy sinh. Có lẽ chỉ có một mình Dương Kiến Đức là vẫn không ngừng giãy giụa, muốn dùng sức lực của cá nhân để phá vỡ gông xiềng. Thậm chí còn không tiếc lấy thân phận đứng đầu đất nước của mình đi luyện ma công bị người người phỉ nhổ.
Hắn thất bại, nhưng hắn không hề vô năng.
Ở Tà Nguyệt Cốc sáng sớm ba mươi năm trước, hắn không tiếc cắm cờ cũng muốn ngăn cản ta, không phải chỉ vì muốn giữ công trạng của thủ hạ, mà là vì cả hắn và ta đều nhìn thấy cơ hội chiến thắng, không muốn nước Tề đánh bại nước Hạ nhanh như vậy."
"Mà ta..." Trọng Huyền Trử Lương nói: "Sau khi rút khỏi chiến trường Hạ quốc, chuyện đầu tiên ta muốn làm lại chính là xin diệt Dương quốc! Nếu không diệt Dương quốc, ít nhất cũng phải tìm lý do giết chết Dương Kiến Đức. Không phải là có thù hận gì với hắn, mà ngược lại là vì ta tôn trọng hắn, kiêng kỵ hắn, cho nên mới muốn giết hắn. Vì quốc vận của nước Tề, và hơn nữa thì tộc vận của Trọng Huyền thị."
"Diệt Dương quốc, có thể diệt bằng chiến tranh, hoặc diệt trong hòa bình. Tuy Đế quân công nhận quan điểm của ta, nhưng lại dùng kế của Yến Bình, muốn thử diệt trong hòa bình trước. Nhiều năm nay không ngừng thâm nhập tác động biến đổi Dương quốc, vốn đã có thể thuận lý thành chương khiến Dương quốc trở thành đất của Tề, nhưng mãi vẫn không làm được, chính là vì Dương Kiến Đức."
"Dùng thủ đoạn hòa bình, vừa không có thể cưỡng ép giết Dương Kiến Đức, cũng không thể cản đường Dương Kiến Đức kế vị, dẫn đến thất bại. Cho nên mới có trận chiến này hôm nay."
Danh tướng Yến Bình, hơn mười năm trước đã rút khỏi chức vị, thế lực chính trị đã suy thoái từ lâu. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến lần này Trọng Huyền Trử Lương thúc đẩy binh phạt Dương quốc thành công.
Đến lúc này Trọng Huyền Thắng mới biết, dưới sự hòa bình gió êm sóng lặng bao năm nay của hai nước Dương - Tề, lại ẩn giấu nhiều sóng gió kinh hoàng như vậy! Không phải chỉ vài ba lời là miêu tả hết được. Dương Kiến Đức cai quản một đất nước yếu dân ít, mà bảo vệ được tông miếu Dương thị cho tới bây giờ, không thể không khen tặng hai chữ nhân tài!
Thậm chí y còn dám chắc rằng, với sự khinh thường của toàn bộ trên dưới nước Tề đối với Dương quốc, trận chiến này nếu không phải thúc phụ Trọng Huyền Trử Lương đích thân ra tay, Dương Kiến Đức rất có khả năng đã lật bàn thành công.
Nô bộc hầu hạ đều biết, bức tranh ký tên Cố Hàn thúc phụ treo trong thư phòng, là món đồ quan trọng nhất của hắn, hôm nào cũng có người cẩn thận lau chùi, không dám để cho nó bị hư hại.
Nhìn đó là đủ thấy giao tình của hai người.
Vậy mà, trong cả nước Tề, người tôn trọng Dương Kiến Đức nhất là Trọng Huyền Trử Lương, và kẻ muốn giết Dương Kiến Đức nhất, cũng là Trọng Huyền Trử Lương!
Trọng Huyền Thắng nhất thời im bặt. Thông minh như y, dĩ nhiên nghe ra ý bóng gió trong lời Trọng Huyền Trử Lương.
Nhưng Trọng Huyền Trử Lương vẫn nói thẳng: "Ta nói nhiều như vậy, là muốn nói cho ngươi biết. Đến vị trí này của chúng ta, có một số việc không thể làm theo sở thích. Nếu có một ngày, Khương Vọng với ngươi có ý kiến trái ngược nhau, ta hy vọng ngươi cũng sẽ đưa ra được quyết định chính xác!"
Hắn biết bây giờ Trọng Huyền Thắng tin cậy nhất hai người, là Thập Tứ và Khương Vọng.
Hắn không nhắc tới Thập Tứ, vì hắn biết Thập Tứ sẽ vĩnh viễn thống nhất với ý của Trọng Huyền Thắng, trong khi Khương Vọng lại nhiều lần biểu hiện nguyên tắc và sự kiên quyết của mình.
Trọng Huyền Thắng trầm mặc hồi lâu, đáp: "Thúc phụ, nếu người chỉ làm được cái gọi là đưa ra quyết định 'Chính xác', vậy thì ngài không nên ủng hộ ta, mà ủng hộ Trọng Huyền Tuân mới đúng!"
Nói xong, y hành một lễ thật sâu, rồi sải bước xuống tướng đài.
Chút công trạng đầu người này, y không quan tâm, nhưng y vẫn phải tranh thủ, để tranh giành cho binh sĩ của mình.
Trên tướng đài, Trọng Huyền Trử Lương im lặng!
Như Trọng Huyền Thắng nói, với thực lực thiên tư của Trọng Huyền Tuân, dù nhìn từ góc độ nào, thì nếu chỉ là đưa ra lựa chọn chính xác, hắn hẳn cũng đều phải chọn Trọng Huyền Tuân.
Nhưng rốt cuộc là tại sao cuối cùng Trọng Huyền Trử Lương hắn lại lựa chọn Trọng Huyền Thắng?
Là vì bản thân Trọng Huyền Thắng ưu tú, thể hiện được tiềm lực làm hắn coi trọng, hay vì … lời dặn trước khi chết của ca ca mà hắn vẫn luôn không muốn nhắc tới?
Bên ngoài chiến trường, Khương Vọng một mình rời đi.
Sau lưng, sự tàn sát vẫn đang tiếp diễn, nhưng hắn không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
Trận chiến này, quân Tề đã hoàn toàn thắng lợi. Không chỉ đại thắng về mặt quân sự, hoàn toàn chiếm lĩnh cả địa phận Dương quốc, mà về mặt dư luận, các nước cũng không có lý do chỉ trích!
Tại sao Nước Tề xuất binh?
Là để bảo vệ an toàn của đông vực, trấn áp dịch chuột đang ác liệt.
Mà tại sao dịch chuột lại trở nên ác liệt?
Bởi vì Dương Đình thối rữa, trị chính hỗn loạn, quan liêu tư tâm, đủ thứ tệ nạn, khiến dịch chuột trở nên mất khống chế. Dĩ nhiên cũng không thiếu sự thiếu lương tâm làm trò xấu của Tứ hải thương minh, thừa cơ hội khó khăn để phát tài.
Thế tại sao đây là nơi xuất hiện dịch hạch sớm nhất?
Là vì âm mưu của tà giáo Bạch cốt đạo!
Dương Kiến Đức gặp họa không giải quyết được, tự biết mình có tội với dân, bèn xuất binh đi gây hấn. Trọng Huyền Trử Lương bất đắc dĩ mới phải đến giải quyết. Hai bên giao chiến, đao thương không có mắt, khiến Dương Kiến Đức mất mạng.
Dương Kiến Đức tu luyện ma công, đã giải thích được nghi vấn vì sao không quan tâm trị chính!
Nhưng tất cả những điều này, đối với Khương Vọng, ngoài hỗ trợ Trọng Huyền Thắng tiến được thêm một bước, thì chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn là dị khách ở xứ lạ, thắng bại vinh nhục của nơi này với hắn không liên quan.
Giết mặt heo, giết mặt rắn, giết mặt khỉ, giết mặt rồng, đuổi giết bạch cốt thánh chủ đang trọng thương... tất cả đều xuất phát từ bản tâm, muốn giết của hắn.
Hắn bay lên trời, toàn bộ Xích Vĩ quận, thậm chí quốc đô Dương quốc đều chìm trong hỗn loạn, sau lưng là chiến trường giết chóc huyên náo.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy tịch mịch.
Lúc bay qua một vách núi, hắn vô tình nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi, gương mặt thông thường.
Khương Vọng nhận ra, là sát thủ nóng lòng "Tiếp khách" của Thiên hạ lầu, A Sách.
Người này hoàn toàn không nhìn thấy hắn, đôi mắt lạnh như băng, nhìn dáng vẻ thì hẳn đã đứng ở đây hồi lâu, nhìn chăm chú vào chiến trường phía trước.
Đứng ở nơi này, rất dễ bị Tề quân đang thu dọn chiến trường phát hiện.
Khương Vọng nhắc: "Nếu ngươi là đang chờ kết quả, thì... Dương quân đã bị đánh bại!"
A Sách lẳng lặng nhìn hắn một hồi, cuối cùng chỉ nói: "Đã biết, cảm ơn!"
Khương Vọng không để bụng, bay đi.
Hắn bay không nhanh, không lâu sau, ở bên cạnh chợt có một con vân hạc từ trên cao hạ xuống.
Đại chiến đã kết thúc, trận pháp ngăn cách chiến trường mới được mở ra, con vân hạc này đã lòng vòng ở đây rất lâu, lúc này mới bay tới được.
Khương Vọng đưa tay ra đón, mở trang thư vân hạc mang theo.
Sắc trời đã dần tối, tiếng chém giết trên chiến trường đã xa tới mức gần như không còn nghe thấy.
Mới nhìn thấy hai chữ mở đầu "ca ca".
Khương Vọng đã không nhịn được bật cười.
Dưới ánh sao và ánh trăng, thiếu niên nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận