Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 624: Lăng Tiêu bí địa

Sau khi biểu diễn xong một màn pháo hoa vì Khương An An, Diệp Thanh Vũ mời Khương Vọng cùng Hướng Tiền đến Lăng Tiêu các làm khách, Hướng Tiền thì sao cũng được, Khương Vọng thì vui vẻ mở đường.
Đã lâu không gặp, Khương Vọng đã là cường giả thần thông Nội Phủ, Diệp Thanh Vũ cũng tu đến Đằng Long cảnh đỉnh phong.
Có chỗ dựa là phụ thân Lăng Tiêu các chủ sắp đặt các loại lịch lãm cho nàng, đương nhiên căn cơ của nàng sẽ rất vững chắc. Sở dĩ chậm chạp không đột phá, một là vì chờ đợi viên mãn, hai là vì sớm chạm vào hạt giống thần thông.
Có một loại thuyết pháp là khi thăm dò màn sương mông muội liền sớm cảm ứng hạt giống thần thông sẽ càng có thể thai nghén thần thông phù hợp với mình so với sau khi mở Nội Phủ lại tiến hành hành động nọ. Bởi vì cảm thụ của mỗi người đối với thần thông không giống nhau, cho nên sẽ không cách nào chứng thực loại thuyết pháp này, chỉ có thể án theo cá nhân cụ thể mà nhận lấy tạo hóa khác biệt.
Nhưng không thể nghi ngờ Lăng Tiêu các chủ ủng hộ loại thuyết pháp này.
Chẳng qua sau khi mở Nội Phủ lại tìm kiếm hạt giống thần thông coi như là có dấu vết để lần theo, có phương lược nhất định. Còn khi thăm dò sương mù mông muội, cảm ứng hạt giống thần thông trước, thuần túy chỉ nhìn ở cơ duyên.
Lần trước từ biệt ở Vân thành, Diệp Thanh Vũ trực tiếp "xé" Khai Thiên khung đi ra, xuất hiện cực kỳ hoa lệ. Khương Vọng còn tưởng rằng người của Lăng Tiêu các mỗi lần ra vào đều khoa trương như thế.
Nhưng không nghĩ tới lần này Diệp Thanh Vũ dẫn bọn họ trở về Lăng Tiêu các lại lặng yên không một tiếng động, trực tiếp đẩy ra cửa một tòa tiểu viện mộc mạc tầm thường ở trong Vân thành, liền bước vào Lăng Tiêu bí địa mây mù mờ ảo.
"Thế nào." Diệp Thanh Vũ dường như nhìn ra nghi hoặc của Khương Vọng, mỉm cười nói: "Cực kỳ thất vọng?”
Khương Vọng dùng cằm cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của An An: "Nhìn thấy An An, trong lòng ta hoàn toàn không thể chứa được loại cảm xúc thất vọng này.”
Tiểu An An xoay trái xoay phải né tránh, nở nụ cười khanh khách.
"Kỳ thật Lăng Tiêu các chúng ta rất ít khi quấy nhiễu dân chúng. Lần trước ngươi viết thư quá gấp, ta cho rằng các ngươi đã xảy ra chuyện gì đó, cho nên bất chấp kinh thế hãi tục." Diệp Thanh Vũ chớp chớp mắt: "Sau đó bị phụ thân khiển trách một hồi lâu!”
Cô mở miệng giải thích nghi hoặc cho Khương Vọng, không che giấu sự quan tâm của mình đối với bằng hữu, cũng không biểu đạt ra vẻ xấu hổ nào. Không mượn có, cũng không nhăn nhó, rất là tự nhiên.
Khương Vọng vẫn biết đây là một vị nữ tử thông minh. Có nhận thức và quan điểm rõ ràng của riêng mình về mọi thứ trên thế gian này.
Trong rất nhiều lần thư từ qua lại, Khương Vọng cũng thường xuyên không kiêng dè giãi bày chỗ nghi hoặc cùng băn khoăn trong cuộc sống của mình, mà Diệp Thanh Vũ thường có thể đưa ra đáp án của riêng cô. Mặc dù chưa chắc đã hoàn toàn chính xác, nhưng chỉ riêng góc nhìn của cô đã có thể thấy đủ chân thành, cũng đủ tỉnh táo.
Đối với tiểu Khương dưới gió mà nói, Thanh Vũ trên mây có thể nói là một vị thầy tốt bạn hiền. Trao đổi thư từ lâu ngày làm cho hai người có chút hiểu rõ lẫn nhau, sau khi gặp mặt thoáng tán gẫu vài câu liền đã xa lạ.
Khương Vọng cười cười: "Ta khi đó kiến thức ít, còn tưởng rằng Lăng Tiêu các là Tiên cung. Cảm giác mình đưa muội muội đi làm Tiên nữ, rất luyến tiếc, lại rất yên tâm.”
"Còn bây giờ thì sao?" Diệp Thanh Vũ nghiêng đầu hỏi.
Bên ngoài Vân thành đã là đêm khuya, trong Lăng Tiêu bí cảnh lại vẫn sáng rực như cũ.
Diệp Thanh Vũ hơi nghiêng đầu, gương mặt thanh lệ kia hiện ra một chút vui tươi.
"Hiện tại ư..." Khương Vọng kéo dài ngữ điệu: "Quả nhiên là Tiên cung! Nhìn hai vị Tiên nữ một lớn một nhỏ trước mắt này! Có thể gặp nơi đâu trong phàm trần chứ?”
Hướng Tiền ở một bên lặng lẽ đảo con mắt như cá chết của mình. “Thằng nhóc này... trở nên dẻo mồm từ khi nào vậy?”
Diệp Thanh Vũ mỉm cười: "Xem ra cái miệng An An ngọt như mật, chính là học theo ngươi. Thật sự là có ‘kỳ huynh tất có kỳ muội’.”
"Ài, có kỳ huynh tất có kỳ muội sao?" Khương Vọng ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Khương An An: "Huynh còn tự hỏi sao muội lại có dáng dấp xinh đẹp như vậy đấy!”
Khương An An cười hì hì nói: "Bởi vì ca ca rất soái!"
Khương Vọng nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hung tợn nói: "Bởi vì muội đã chiếm hết vẻ đẹp của nhà họ Khương chúng ta!”
Khương An An lại vui vẻ, ôm chặt tay hắn không buông ra.
"Ca ca có biết không? Thanh Vũ tỷ tỷ không thích nghe người ta nói thật.” Nàng nhân cơ hội này cáo trạng: "Muội nói tỷ ấy rất xinh, thế mà tỷ còn nói sau này không cho muội ăn kẹo!"
"Đồ ngọt không thể ăn nhiều được."
Khương Vọng đại khái không phải là một gã bộ đầu Thanh Bài hợp cách, hoàn toàn không cảm nhận được xót xa trong lòng người tố cáo. Ngược lại khuôn mặt của hắn trở nên cứng nhắc: "Nhìn răng của muội mà xem."
Khương An An lại không hề sợ hãi hắn, hơn nữa còn rất tự tin, trực tiếp nhếch miệng lên, lộ ra hàm răng nhỏ gọn gàng, trắng nõn đầy đặn.
"Ca xem này, ca xem này, ca thấy chưa. Không có chút hư hại nào!”
Nàng lắc lắc đầu nhỏ, đắc ý nói: "Như vậy nói rõ muội có thể ăn đồ ngọt thoải mái!”
"Chứng tỏ ăn ít đồ ngọt là một thói quen tốt." Khương Vọng vô tình trấn áp: "Phải cố gắng phát huy.”
Mấy người nói nói cười cười, phi hành bên trong Lăng Tiêu bí địa.
Khương Vọng ôm Khương An An, Diệp Thanh Vũ và Hướng Tiền chia nhau phi hành ở hai bên.
Cho dù là ở chỗ như Lăng Tiêu bí địa, có thể coi như là một phong cảnh mỹ lệ.
Đương nhiên cảnh đẹp chủ yếu nằm ở Diệp Thanh Vũ và Khương An An. Một người thanh lệ tuyệt luân như Tiên lâm phàm, một người vô cùng tinh xảo tựa ngọc điêu khắc thành.
Khương Vọng còn có thể miễn cưỡng xem như một nam tử tuấn mỹ, bởi vì có một người như Hướng Tiền tôn lên.
Mà Hướng Tiền chẳng qua chỉ góp cho đủ số.
Xuyên qua mấy hành lang mây, bay qua mấy tòa lầu các.
Diệp Thanh Vũ dẫn bọn họ đến chỗ Lăng Tiêu các chuyên dùng chiêu đãi khách nhân, một chỗ kiến trúc cực kỳ mỹ lệ tên là Đình Vân.
Biển mây đến đây mà ngừng dao động, phảng phất như đang ở trong mộng đẹp. Đó chính là cái tên "Đình Vân".
Diệp Thanh Vũ dừng bước trước cửa, bảo người hầu dẫn dắt Khương Vọng cùng đi về phía trước: "Hôm nay đã khuya, hai vị cứ nghỉ ngơi trước đi, hoàn cảnh nơi này cũng không tệ lắm, cực kỳ thích hợp cho nhập định. Ngày mai ta lại dẫn các ngươi đi dạo Lăng Tiêu bí địa một vòng.”
Nói là nghỉ ngơi, thực ra chính là tu hành, một người tu hành chân chính có chí hướng về tương lai, mỗi ngày sẽ không bao giờ ngừng chuyện tu hành được.
Khương Vọng đang muốn buông An An xuống, Khương An An lại ôm lấy hắn thật chặt: "Ca ca, đến phòng muội muội ngồi một chút đi.”
Khương Vọng lập tức đầu hàng. Nếu phụng bồi An An, cũng chỉ có thể làm vãn khóa vậy...
Hướng Tiền ở một bên trêu ghẹo: "Muội đã lớn như vậy, không thể rời xa ca ca một chốc hay sao?"
Khương An An chớp chớp mắt, rất nghiêm túc nói với gã: "Hướng Tiền ca, huynh mau nghỉ ngơi một chút đi. Muội thấy hình như huynh vẫn chưa tỉnh ngủ, đợi lát nữa đứng không vững ngã xuống sẽ mất mặt đấy.”
Hướng Tiền quả thực vẫn luôn giẫm bên trên phi kiếm của gã, cũng không biết là vì khoe khoang hay lý do gì khác, tóm lại đã đến Đình Vân rồi nhưng vẫn chưa chịu nhảy xuống.
Nghe được lời quan tâm ngây thơ hồn nhiên của Khương An An, gã cực kỳ xấu hổ thu phi kiếm lại.
"Vậy ta đi trước." Diệp Thanh Vũ nén cười xem xong toàn bộ quá trình, sau đó lấy ra một quả Ngọc lệnh cho Khương Vọng: "Dựa vào lệnh này có thể ra vào đại đa số bí địa, nếu có chuyện gì, cứ rót vào Đạo nguyên vào là có thể liên hệ trực tiếp với ta.”
Nói vài câu đơn giản xong, nàng cũng rời đi trước, lưu lại đủ không gian riêng tư cho hai huynh muội.
Khương Vọng thì bị Khương An An lôi kéo chạy một đường về phòng nàng.
Tiểu An An làm đệ tử đích truyền của Lăng Tiêu các, tuy rằng còn chưa mở mạch nhưng cũng có phòng riêng của mình, cách chỗ ở của Diệp Thanh Vũ cũng không xa, đương nhiên là vị trí tốt nhất trong bí địa của Lăng Tiêu.
Từ biệt Diệp Thanh Vũ, hai huynh muội một đường chạy như điên ở hành lang mây thật dài, hì hì cười đùa.
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, muội chạy chậm chút." Khương Vọng theo sau lưng, không hiểu có loại cảm giác chính mình đường đường đại cao thủ thần thông Nội Phủ, vậy mà tinh lực lại có chút theo không kịp.
Gian phòng của Khương An An được dọn dẹp rất sạch sẽ, có lẽ là có người hầu chuyên môn quét dọn.
Khương Vọng lại quá là rõ ràng, muội muội nhà mình là một nha đầu lười viết xong chữ chẳng muốn rửa bút lông. Nàng lúc trước cảm thấy hứng thú đối với Vân Hạc truyền thư như vậy, khả năng chính là nhìn trúng nó không cần rửa bút...
"Ca ca nhắm mắt lại đi!” Khương An An vẻ mặt thần bí: "Muội muội có lễ vật tặng cho huynh!"
"Thật sao?" Khương Vọng mười phần mong đợi nhắm mắt lại.
Khương An An còn cảm thấy chưa đủ, nàng lấy ra một cái khăn tay, nhỏ giọng ra lệnh: "Huynh ngồi xuống, ngồi chỗ kia kìa."
Khương Vọng thành thành thật thật ngồi xuống, mặc cho Khương An An bịt kín mắt của mình lại.
Hắn cực kỳ tò mò, muội muội sẽ chuẩn bị cho mình lễ vật gì.
Sau khi ngồi xuống, chỉ nghe một hồi thanh âm lục tung, giống như là chuột cắn trộm đồ, sột sột soạt soạt.
Một lúc lâu sau, mới nghe được Khương An An nói: "Huynh có thể mở mắt ra rồi!”
Khương Vọng cởi khăn tay che mắt ra, liền nhìn thấy An An đứng trước mặt mình.
Cái hộp nàng cầm trong tay đã được mở ra, ánh mắt thanh tịnh sáng bóng tràn ngập chờ mong nhìn hắn.
Trong hộp kia chứa đầy Đạo Nguyên thạch tròn trịa cuồn cuộn, nếu đếm thật kỹ, tổng cộng có hai mươi bảy viên.
Lúc trước ở Vọng Nguyệt lâu Phong Lâm thành, Phương Trạch Hậu đưa ra một viên Đạo Nguyên thạch, Khương Vọng muốn cự tuyệt đến cùng...
Khương An An vẫn đang nhớ rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận