Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1008: Gần đèn thì sáng

Nghe xong lời nói của Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng không nói hai lời đứng dậy, đi ra ngoài.
"Làm gì vậy?" Trọng Huyền Thắng sửng sốt hỏi.
Khương Vọng cũng không quay đầu lại: "Đương nhiên là đi tìm hiền huynh Yến Phủ của ta."
Trọng Huyền Thắng cắn răng nói: "Sắc mặt của ngươi thật có bảy phần phong thái của Hứa Trán Cao."
"Đại ca đừng chê nhị ca." Khương Vọng phất tay về phía sau:
"Đừng chậm trễ thời gian của ta!"
Khi sắp ra cửa, Trọng Huyền Thắng lại hô: "Khương Vọng!"
"Làm sao vậy?" Khương Vọng dừng bước, quay lại.
Trọng Huyền Thắng ngừng một chút, vẫn nói: "Đừng ôm hi vọng quá lớn, chiếm được là nhờ vận may của ta, mất đi là do số mệnh của ta".
Lúc này trong giọng nói của gã không có vẻ gì trêu chọc.
Cho nên, Khương Vọng cũng nghiêm túc lên: "Vì sao ngươi lại nói như vậy?"
"Ta nói mọi người đều dựa vào bản lĩnh, điều kiện tiên quyết là, không ai có thể quét ngang hết thảy, vượt trên đám người."
Khương Vọng nhíu mày: "Ai có thể?"
Không phải hắn điên cuồng. Trong phạm vi Tề Quốc, hắn quả thực không tìm được tu sĩ Nội Phủ có thể khiến hắn tâm phục khẩu phục, cam bái hạ phong. Đương nhiên, không thể tính loại Nội Phủ bị đánh rớt xuống từ Thần Lâm giống như Điền An Bình kia.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Trọng Huyền Thắng, hắn ý thức được điều gì: "Hắn? Thời gian không kịp mà?"
Đến cả Tả Quang Thù cũng biết, Trọng Huyền Tuân không kịp tham dự Hoàng Hà Hội. Có thể thấy được thiên hạ này, có bao nhiêu người coi Trọng Huyền Tuân là kẻ địch giả tưởng.
Mà Trọng Huyền Tuân đã bế quan trong Tắc Hạ Học Cung hơn nửa năm, hoàn toàn không có tin tức.
Y đã lâu không xuất hiện, nhưng thiên kiêu Sở quốc đều đang nhìn chăm chú vào y.
Y không ở giang hồ, giang hồ đều là truyền thuyết của y!
Trọng Huyền Thắng cười khổ một tiếng: "Ngươi cảm thấy trên loại đại hội 'Các nước tranh chấp", nhất định phải có một nước mạnh nhất như Hoàng Hà Hội này, bệ hạ có thể ngoại lệ, hạ lệnh gọi hắn ra ngoài sớm hay không?"
Đáp án của vấn đề này quả thực quá rõ ràng. Nhưng trước đó, mọi người lại không để ý tới?
Là do Trọng Huyền Thắng quá phong cảnh, quá rêu rao, hay là trong khoảng thời gian này, Trọng Huyền Tuân quá lặng lẽ, quá yên tĩnh?
Sau khi Vương Di Ngô náo loạn một hồi trong thành Lâm Truy, bị giáng chức đi Tử Tù doanh, Trọng Huyền Tuân nhất hệ gần như không còn sức đánh trả nữa.
Chỉ có một Trọng Huyền Minh Quang ngẫu nhiên giày vò, còn không bằng để yên.
Khương Vọng im lặng một lát, hỏi: "Ngươi đã sớm nghĩ đến một ngày này sao?"
Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: "Đương kim bệ hạ đánh bại Hạ quốc, đặt vững địa vị bá chủ của Đại Tề. Chẳng lẽ lão nhân gia ngài không nhìn thấu được tâm tư của ta sao? Chẳng lẽ ngài sẽ giúp ta áp chế Trọng Huyền Tuân sao?
Ngài chỉ thuận thế mà làm, để người kia chuẩn bị chiến đấu trong Hoàng Hà Hội cho tốt thôi. Lúc này, ngài ngoại lệ gọi hắn ra Tắc Hạ Học Cung, cho hắn cơ hội tham dự Hoàng Hà Hội, nếu thắng được sẽ mang ơn ngài, chẳng phải là tuyệt diệu sao?"
Từng gặp mặt gần gũi vị bệ hạ kia ở Đông Hoa Các, nhưng từ đầu đến cuối, Khương Vọng chưa từng nhìn thấy mặt mũi của lão.
Không biết lão trông như thế nào, nhưng tâm tư của Thiên gia sau khi ẩn vào quyền lực chí cao kia, quả thực uyên thâm như biển, khó mà suy đoán.
Trọng Huyền Phù Đồ là nhân vật bậc nào, cuối cùng không thể không chết trận ở Mê Giới. Năm đó Khương Vô Lượng đã có thể chi phối quốc sự, về sau lại bị cầm tù tại Thanh Thạch cung đến bây giờ. Khô Vinh Viện, Phật tông lớn thứ hai của Đông Vực, thanh thế năm đó gần với Huyền Không Tự, nhưng trong một đêm chỉ còn một bức tường đổ nát ...
Những chuyện này đã khiến người ta mỗi lần nghĩ đến, như giẫm trên băng mỏng.
"Nếu biết như thế, lúc trước vì sao ngươi lại đi nước cờ này?" Khương Vọng hỏi.
"Không đi một bước này, ta sẽ không đi được cho tới hôm nay."
Lúc này Trọng Huyền Thắng lại cười: "Ta cần thời gian, ta cần cơ hội. Mà chúng ta không lãng phí khoảng thời gian này, cơ hội này, chúng ta đã làm được tốt nhất, không phải sao?"
Khương Vọng suy nghĩ, cũng cười: "Quả thực rất khó làm tốt hơn."
Trước khi Trọng Huyền Tuân tiến vào Tắc Hạ Học Cung, ai có thể ngờ tới, Trọng Huyền Thắng có thể phát triển đến như bây giờ?
Trọng Huyền Tuân chỉ đi bế quan tu hành một năm, sẽ trở lại, y vẫn là thiên kiêu che khuất tu sĩ cùng thế hệ! Nhưng hết lần này tới lần khác, Trọng Huyền Thắng lại có thể nghiền ép khoảng thời gian này đến cực hạn, gần như mỗi một bước đều nắm chắc thu hoạch lớn nhất, đến mức xét địa vị người thừa kế, gã đã vượt Trọng Huyền Tuân.
"Hắn có thể ra sớm, có thể tham gia Hoàng Hà Hội, có thể dương danh thiên hạ. Nhưng ta không còn là đệ đệ béo không có chút sức phản kháng ngày trước."
Trọng Huyền Thắng tỉnh táo nói: "Trong khoảng thời gian này, ta đã dùng việc làm ăn của gia tộc, buộc chặt số lượng đông đảo bô lão. Trọng Huyền Hanh Thăng cản trở ngươi cúng tế từ đường kia chỉ là kẻ ta cố ý dung túng, để lão mất mặt trước mặt Tằng thúc công. Tằng thúc công nhìn thấy lão luôn lên nhảy xuống, sẽ chỉ cho rằng Trọng Huyền Tuân còn có rất nhiều bô lão ủng hộ, cho dù ngài ấy không giúp ta, cũng sẽ không giúp Trọng Huyền Tuân nữa.
Nhưng thật ra, dù tên tuổi của thiên kiêu chói mắt đi chăng nữa, chẳng lẽ còn thực tế bằng thịt ăn vào trong miệng sao? Huống hồ Trọng Huyền Thắng ta cũng không phải kẻ yếu. Ai có thể mang đến nhiều chỗ tốt hơn cho mọi người, ai có thể dẫn dắt gia tộc đi càng xa, đáp án sẽ không nghiêng về một phía.
Không chỉ như vậy. Sùng Giá đảo mà Trọng Huyền Tuân đổi lấy từ ban đầu, đã không còn nữa, bố cục của hắn ở vùng biển đã thất bại thảm hại. Mà ta đã tạo dựng lực ảnh hưởng của Trọng Huyền gia ở vùng biển. Tứ thúc không tỏ thái độ, nhưng đám người Trọng Huyền Tín sẽ ủng hộ ta không chút do dự."
"Ta căn bản không sợ hắn ra ngoài thì sẽ thay đổi thế nào, thời gian chúng ta tranh đấu còn rất dài. Hơn nữa, Khương Vọng, thực lực bây giờ của ngươi cũng không kém hắn quá nhiều."
Trọng Huyền Thắng nói đến đây, trong ánh mắt có chút áy náy:
"Nhưng Hoàng Hà Hội lần này... hi vọng của ngươi quả thật không lớn lắm, dù sao ngươi vẫn còn quá trẻ."
Nhưng ánh mắt Khương Vọng lại rất bình tĩnh: "Nói cách khác, trong số người cạnh tranh danh ngạch Hoàng Hà Hội, có thêm một đối thủ rất mạnh. Như thế mà thôi, đúng không?"
"Quả thật... có thể nói như vậy." Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi.
Gã tự hỏi, nhưng sao ngươi có thể nói hời hợt như vậy? Huynh đệ của ta, Khương Vọng?
"Vậy thì cạnh tranh xem." Khương Vọng nói khẽ.
Trọng Huyền Thắng lặng im mấy giây, bỗng nhiên lại bùng cháy ý chí chiến đấu thay Khương Vọng: "Đúng! Hươu chết vào tay ai còn chưa biết!"
Khương Vọng cười ha ha một tiếng, mang kiếm rời đi.
Nhìn bóng lưng phóng khoáng rời đi của hắn, Trọng Huyền Thắng đột nhiên bĩu môi hỏi: "Tiểu tử này có phải tuấn tú hơn không? Hình như đã sắp đuổi kịp ta rồi!"
Thập Tứ suy nghĩ chốc lát, sau đó lắc đầu.
Ý là còn kém gã không ít đấy.
Trọng Huyền Thắng yên lòng.
Gã suy nghĩ, lại hỏi: "Thập Tứ, ngươi biết vì sao hôm nay biểu hiện của hắn ngu ngốc như vậy không?"
Thập Tứ tiếp tục lắc đầu.
"Hắn sợ ta không định chia lãi chỗ tốt của Thái Hư Giác Lâu." Trọng Huyền Thắng cười lạnh một tiếng: "Quá coi thường da mặt của ta rồi."
Lúc này Thập Tứ không lắc đầu, nàng lấy tay che mặt, dùng giáp tay che mặt nạ lại.
Cách mặt nạ, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ.
Cho dù cảm thấy Trọng Huyền Thắng là bảo bối của mình, trong chốc lát nàng vẫn khó tiếp nhận được. Da mặt dày không phải là lời mắng người sao?
Vì sao ngươi có thể kiêu ngạo như vậy!
Lại nói, Yến gia không lấy quân công gia truyền, từ trước đến nay đều đi con đường chính trị.
Nhưng khác với gia tộc quan văn bình thường thích đưa con cháu đi học tại tứ đại thư viện hoặc Tam Hình Cung, đa số con cháu Yến gia đều vào học tại tộc học nhà mình.
Thí dụ như Yến Phủ, chính y đã được gia gia của y đích thân dạy học vấn cho, chưa từng đi thư viện nghe giảng.
Các thế hệ Yến gia có nhân tài không dứt, đến khi gia gia Yến Phủ - Yến Bình lên làm tướng quốc, cực hạn của người làm thần tử, Yến gia đạt tới thanh thế cao nhất.
Nhưng trước Yến Bình, sự phú quý của Yến gia đã được người khác biết đến rộng rãi. Sự giàu có của Yến thị Bối Quận, đứng hàng đầu khắp thiên hạ. Lời này không phải nói ngoa.
Tộc học Yến thị được không ít người Tề coi là học phủ đỉnh cấp, đáng tiếc lại không nhận học sinh bên ngoài.
Sau khi Yến Bình từ quan tướng quốc, liền về quê quán Bối Quận, rất ít đặt chân đến Lâm Truy, chính là tránh người bên ngoài nói xấu.
Nhưng đương kim bệ hạ thường gửi thư đến Yến gia, thỉnh giáo quốc sự với Yến Bình, có thể thấy được ân vinh không dứt.
Khương Vọng làm việc dứt khoát, đi ra ngoài cho người thuê một chiếc xe ngựa, đi thẳng đến Lâm Truy.
Sau khi thân thiết hơn với Lữ Tông Kiêu, hắn thuận tiện hơn nhiều khi ở Thiên Phủ thành, ít nhất không cần giống như trước, còn cần mình ra mặt đi thuê xe ngựa.
Hắn tùy tiện dặn dò một tiếng, đã có người xử lý lưu loát.
Khi xe ngựa tới, Khương Vọng vừa xem liền nhìn thấy ấn ký nổi bật của Bảo Thị thương hành.
Hắn cười lạnh một tiếng, vẫn muốn thuê của nhà ngươi đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận