Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 659: Vân Đỉnh tiên cung

Trước khi lọt vào lỗ hổng, Khương Vọng mơ hồ nhìn thấy có một lão nhân tóc trắng đang điên cuồng bay lên đỉnh núi.
Nhưng chỉ loáng một cái, thế giới trước mắt đã thay đổi.
Đây là một phế tích, một phế tích cực kỳ hùng vĩ.
Dùng từ "Hùng vĩ" để hình dung phế tích, hình như không thích hợp, nhưng nó thật sự là suy nghĩ trong lòng Khương Vọng lúc này.
Những cây trụ nối trời gãy lìa, ngói lưu ly vỡ thành mảnh vụn.
Tường đổ gạch vỡ, trong mắt toàn là cảnh tàn phá.
Ngay cả gió nhẹ thỉnh thoảng thổi tới, cũng không khuấy lên nổi sự âm trầm tĩnh mịch của nơi này, câu chuyện của nơi này đã được chôn vào bụi bặm.
Ở nơi này không thể phi hành, có một loại quy tắc cổ, thấm đẫm trong lịch sử, như một vinh dự lâu năm, sau thời gian rất dài điêu linh vẫn cố gắng giữ lại.
Phía trước có một cây đèn đã hư hại. Khương Vọng đi vòng qua nó, dẫm lên một viên gạch chỉ còn một nửa.
Rốp!
Viên gạch vỡ ra, nát tan như cát.
Khương Vọng nhanh chóng di chuyển, tiến về phía trước, có một số viên gạch vẫn còn hoàn hảo, có những viên đã mục, vừa chạm vào liền rã ra.
Một ý tưởng hiện ra trong đầu.
"Vân Đỉnh tiên cung?"
Nhìn cảnh vật trước mặt, điều đầu tiên trong đầu Khương Vọng nghĩ tới, chính là Vân Đỉnh tiên cung Đấu Miễn từng nhắc đến.
Mặc dù trước mặt chỉ toàn là phế tích, nhưng từ phế tích này vẫn có thể tưởng tượng ra một sự vĩ đại mà chỉ có từ "Tiên cung" mới đủ để hình dung.
Nhưng, nếu cuối thang mây chính là Vân Đỉnh tiên cung, thì không giải thích được vì sao nó lại đột nhiên xuất hiện. Hái Thần Thông quả rõ ràng không phải nguyên nhân khiến Vân Đỉnh tiên cung xuất hiện, nếu không, Đấu Miễn và Vân Du Ông cần gì phải đánh nhau sống chết ở Nghênh Khách đình. Ít nhất phải có cái thứ gọi là " bí lệnh ra vào" kia, mới vào được Vân Đỉnh tiên cung chứ?
Nhưng tất cả những gì đang nhìn thấy, trừ Vân Đỉnh tiên cung ra, thì không còn khả năng nào khác.
Vậy nguyên nhân nó xuất hiện là gì? Mình đã thỏa mãn điều kiện gì?
Nhất thời nghĩ không thông. Khương Vọng ngừng suy nghĩ, cẩn thận quan sát đi vào trong.
Nơi hắn đang đứng, hình như từng là đại điện, đã sụp đổ không còn hình dáng, nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra những chỗ từng là đường ranh.
Phế tích mang tới ấn tượng sâu nhất đến giờ cho Khương Vọng là Khô Vinh viện, bầu không khí ở đó quỷ dị, có khí tức khủng bố vô hình lưu lại. Còn chỗ trước mặt này, thời hoàn chỉnh nhất định là rộng hơn Khô Vinh Viện rất nhiều, đi lại trong nó, chỉ cảm nhận được sự tĩnh mịch.
Từ tường đổ gạch vỡ, có thể nhìn ra chỗ nào cũng có dấu vết chiến đấu, những đường cắt ác liệt, dấu vết gồ ghề.
Nhưng không nhìn thấy hài cốt, cũng không nhìn thấy vết máu, cứ như mọi thứ đã bị thời gian chôn vùi.
Đi trong phế tích, Khương Vọng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, nếu nơi này phục hồi như cũ, hắn đi ở trong đó, sẽ nhỏ bé chẳng khác gì con kiến.
Hắn từng đi qua Đông Hoa các, đi qua Tề vương cung lừng danh thiên hạ.
Nhưng kích thước Tề vương cung vẫn thua xa nơi này.
Một cung điện vĩ đại như vậy, rốt cuộc là bị sức mạnh gì phá hủy? Nơi từng là Vân Đỉnh tiên cung, rốt cuộc đã bị cái gì tiêu diệt?
"Sao mình lại vào được nơi này? Mà Diệp Thanh Vũ có truyền thừa của Trì Vân Sơn lại không vào được? Đấu Miễn và Vân Du Ông đâu? Họ có vào đây được không?"
Khương Vọng có rất nhiều câu hỏi, nhưng không có người để hỏi.
Khương Yểm chẳng biết tại sao từ đầu đến cuối đều im lặng.
Chắc chắn Khương Yểm biết cái gì đó, nhưng Khương Yểm không nói, hắn cũng không ép được.
Hắn đành phải dựa vào bản thân để đi tìm câu trả lời.
Rất nhiều khoảng thời gian, hắn đều một mình đi tới trước. Hắn đã quen thuộc với chuyện này.
Hắn bước thật khẽ, vì hắn có cảm giác nếu giậm mạnh, nơi này sẽ sụp đổ.
Tiên cung bị tàn phá nhưng còn rất to lớn, người đi bên trong không nhìn thấy được điểm cuối.
Đi qua một cánh cổng hình vòm, trước mặt có một bức tường.
Một bức tường trải qua vô số thời gian, vẫn giữ nguyên vẻ hoàn hảo.
Trên tường có hoa văn hoa lệ, hình như vẽ một nhóm tiên nữ tuyệt đẹp đang múa, hoa văn không ngờ vẫn còn khá rõ ràng.
Giống như họ được một sức mạnh nào đó bảo vệ, giúp họ tránh được sự tổn thương khi Vân Đỉnh tiên cung biến mất.
Nhưng hai chữ máu viết trên đó, đã phá hư tất cả mỹ cảm.
Hai chữ máu này viết rất tiêu sái phiêu dật, người viết nhất định là một người phong lưu, không câu chấp, nhưng chữ viết lại mang tới cảm giác dữ tợn và khủng bố.
Có một cảm giác sợ hãi đến tuyệt vọng từ trong chữ máu thấm ra.
Hai chữ đó là "Đạo tặc".
Người viết mới viết được có hai chữ, đã bị một tồn tại khủng khiếp nào đó kéo đi.
Đạo tặc?
Khương Vọng lặp đi lặp lại hai chữ này.
Đại đạo chi tặc?
Đạo môn chi tặc?
Là một người, hay là một thế lực? Một loại quái vật? Một loại bí thuật?
Trong Vân Đỉnh tiên cung bị tàn phá, hai chữ "Đạo tặc" này là đầu mối duy nhất hắn tìm thấy. Nhưng hắn lại không mò ra được câu trả lời.
Thậm chí đối với bản thân Vân Đỉnh tiên cung, hắn cũng còn chẳng biết gì, ngay cả vào đây bằng cách nào, hắn cũng còn không biết.
Điều duy nhất hắn biết, là Trì Vân Sơn hẳn là sơn môn của Vân Đỉnh tiên cung, mà Vân quốc Lăng Tiêu Các, Ung quốc Thanh Vân Đình, Thành quốc Linh Không Điện, và độc hành Vân Du Ông, đều có mối quan hệ sâu xa với Trì Vân Sơn.
Khương Vọng bắt ấn, Tù Thân Tỏa Liên từ trong hư không chui ra, nhẹ nhàng chạm vào hai chữ máu kia. Hắn vốn thông qua Tù Thân Tỏa Liên để cảm nhận hai chữ đó, để có được nhiều tin tức hơn. Ở cái nơi thần bí này, đương nhiên không thể dùng tay chạm vào để cảm thụ.
Nhưng khi Tù Thân Tỏa Liên vừa chạm vào chữ máu.
Chuyện kì dị liền xảy ra.
Hai chữ máu lóe lên cái, biến mất.
Còn Tù Thân Tỏa Liên, thì tan biến từng khúc một! Giống như Tù Thân Tỏa Liên chỉ là một sợi xích vẽ, bị người ta lấy giẻ chùi dần đi!
Khương Vọng không quên, ở Nghênh Khách đình, Chung Cầm chính là biến mất như vậy ngay trước mặt họ!
Mỗi sợi Tù Thân Tỏa Liên, đều có chiều dài tối đa. Khương Vọng đã tận lực kéo dài nó đến cực hạn, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càng lúc càng ngắn.
Đến khi hai chữ máu hoàn toàn biến mất, Tù Thân Tỏa Liên của Khương Vọng cũng biến mất.
Khó khăn lắm hắn mới tạo ra được hai sợi Tù Thân Tỏa Liên, vậy mà chỉ chạm vào một cái, đã bị mất đi một sợi, tổn thất này không thể nói là không lớn.
Khi hai chữ "Đạo tặc" biến mất, Khương Vọng mơ hồ cảm giác được, có một thứ gì đó, nhẹ nhàng cột vào đạo tâm, hắn nhìn không rõ lắm, nghĩ cũng không ra.
Cùng lúc đó, bức tường trước mặt, bỗng nhiên vặn vẹo.
Tất cả mọi cảm xúc, đều xảy ra sự biến hóa kỳ diệu.
Khương Vọng như đột ngột nhảy ra khỏi Vân Đỉnh tiên cung, từ một góc độ khác nhìn xuống nơi này.
Giống như hắn đứng trong vũ trụ hư không, nhìn vào một nơi không hề biết.
Cả phế tích Vân Đỉnh tiên cung không ngừng thu nhỏ lại, còn bản thân Khương Vọng lại không ngừng nở rộng ra.
Trong nháy mắt đó, hắn hình như cảm ứng được trong vũ trụ mịt mờ, có rất nhiều điểm sáng tán lạc.
Hắn chợt hiểu ra.
Những đốm sáng đó là mảnh vỡ của Vân Đỉnh tiên cung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận