Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 935: Nhất giới võ phu

Người dùng ngón tay ngăn cản Huyết Vương, là một nam tử như núi.
Dù dáng vóc không cao to, nhưng chỉ cần qua lớp võ phục cũng có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng đang lưu chuyển trong cơ bắp.
Y đứng thẳng băng, đầu ngẩng cao, như không gì có thể khiến y khuất phục hay làm y lùi bước.
Vững như núi, sẽ luôn sừng sững ở nơi y muốn đứng.
Và bây giờ, y đứng vững vàng trước mặt Huyết Vương. Vẫn uy nghiêm, kiên định, không thể lay chuyển.
Trong số Chân Vương Hải tộc, Huyết Vương cũng là cường giả lừng tiếng hung danh. Ngay cả Bạch Tượng Vương hùng cứ một phương, cũng phải nơm nớp đi tìm đường giải thích.
Người có thể chặn được Huyết Vương, ít nhất cũng phải là Chân Nhân.
Người này là ai?
Khương Vọng cảm nhận được từ người này không phải là đạo nguyên mênh mông, mà là khí huyết mênh mông như núi, bao la như biển.
Câu hỏi tương tự cũng xuất hiện trong đầu Huyết Vương.
Đôi mắt máu của hắn nhìn chằm chằm: "Ngươi là ai? Hình như có hơi khác với các cường giả Nhân tộc khác."
Người kia đáp: "Chỉ là một kẻ võ phu, Vương Ngao!"
Giọng nói như nắm đấm nổ vang, đơn giản, dứt khoát, cứng rắn.
Thật sự là cường giả Võ đạo!
Là cường giả từ Phù Đồ Tịnh Thổ đến tiếp viện khu vực Đinh Mùi? Nhưng trước giờ chưa hề nghe nói Phù Đồ Tịnh Thổ có cường giả này! Thậm chí cả Mê giới cũng chẳng nghe được mấy cái tên của người tu hành Võ đạo!
Khương Vọng còn đang lục lọi trí nhớ, một bóng người nhỏ nhắn không biết từ đâu nhảy ra, đột ngột chạy tới trước mặt hắn.
"Khương Vọng! Đúng là ngươi rồi! Đã lâu không gặp!"
Hết sức phấn khích đấm một quyền vào ngực hắn, cười ha hả không tim không phổi: "Ha ha ha ha."
Trước mặt hắn xuất hiện một gương mặt đáng yêu.
Hai cái đuôi ngựa sau lưng dài tới tận bắp chân.
Áo ngắn quần đỏ, hai cổ tay trắng muốt, mỗi tay đeo một cái vòng xích bạc, gắn những chiếc chùy bạc nhỏ xinh xắn nhẹ nhàng lắc lưu theo cử động của nàng.
Nhỏ nhắn xinh xắn như búp bê sứ, nhưng cơ thể tràn đầy sức sống, trên người như luôn có một nguồn sinh lực nóng bỏng vô tận, luôn chào đón thế giới này.
Không phải Tôn Tiểu Man thì còn ai!
Điều vui vẻ nhất trên đời, là khát khô gặp được nước, tha hương gặp được bạn cũ.
Hơn nữa lại còn là ở Mê giới - nơi gần như cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Khương Vọng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Tôn cô nương, sao ngươi lại ở đây?"
Hồi trước hắn đã từng về Trang Quốc nhưng chưa đến thành Tam Sơn, không biết chuyện Tôn Tiểu Man đã rời Trang Quốc từ lâu, cùng sư phụ đi du ngoạn.
"Ta với sư phụ đến Mê giới rèn luyện, đi tùm lum khắp các nơi, từ rất lâu rồi." Tôn Tiểu Man nói đại khái: "Huynh đệ tốt, đã lâu không gặp, sao lại xa cách với ta thế? Chúng ta cứ gọi thẳng tên nhau đi!"
Nàng vẫn còn nhớ cái tính "trọng nghĩa khinh tài" của Khương Vọng, và sự tích cực giúp người của hắn trong những lần thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt hung thú ở thành Tam Sơn, nên lời lẽ rất là thân cận.
"Tiểu Man." Khương Vọng rất tự nhiên thay đổi xưng hô: "Gặp lại ngươi thật tốt quá!"
"Ha ha ha ha." Tôn Tiểu Man lại cười sảng khoái, chỉ ngón cái về phía vị cường giả đang đối đầu với Huyết Vương: "Sư phụ ta, thiên hạ đệ nhất võ phu! Võ Đạo hai mươi sáu trọng thiên!"
Nàng bay tới, ghé sát tai Khương Vọng, rì rầm: "Thật ra chưa chắc đã là đệ nhất."
Võ Đạo hai mươi sáu trọng thiên!
Khương Vọng kinh hãi.
Đây là cái khái niệm kinh khủng gì?!
Con đường võ đạo xưa nay vẫn chưa có người đi hết. Cảnh vực vô tận ấy, đến nay vẫn chỉ là tưởng tượng.
Đây là một con đường tu luyện hoàn toàn mới, lấy cứ ba trọng thiên làm một bậc, từng bước lên trời.
Tam trọng thiên tương đương Du Mạch, lục trọng thiên tương đương Chu Thiên...
Đạt đến hai mươi bốn trọng thiên đã có thể sánh ngang Động Chân, tương đương Chân Nhân.
Sư phụ Vương Ngao của Tôn Tiểu Man đã đạt đến cảnh giới hai mươi sáu trọng thiên trong Võ đạo, há chẳng phải là đã tiếp cận cường giả Diễn Đạo rồi ư?
Chỉ cần vượt thêm một trọng thiên nữa là đạt tới đỉnh cao ngay tức khắc.
Hèn gì y dám tự xưng là võ phu đệ nhất thiên hạ! Con đường Võ đạo, nói y đứng đầu, cũng không quá đáng!
Khó trách đỡ được tuyệt chiêu của Huyết Vương nhẹ nhàng như vậy.
Trong khi hai cường giả đỉnh cao giằng co, Tôn Tiểu Man lại ở đây tán gẫu rôm rả, vui vẻ phấn khởi.
Huyết Vương dời mắt, liếc qua một cái, khẽ cười: "Đứa bé này thật thú vị."
Bốp!
Vương Ngao giơ nắm đấm ra, giống như đánh vào không khí: "Đừng nhìn lung tung, mù mắt đấy."
Một đấm này, dường như chẳng đánh trúng cái gì.
Nhưng Khương Vọng vẫn không nhịn được mà nheo mắt lại!
Trên phố huyện Văn Khê, Vương Trường Cát từng nói với hắn, ánh mắt là có sức nặng. Vừa rồi, trong đòn đánh của Vương Ngao, hắn thực sự nhìn thấy được “bản chất” của ánh mắt.
Vương Ngao đánh bay ánh mắt của Huyết Vương, và đánh vỡ nó!
Đây là một loại chiến đấu mà Khương Vọng chưa bao giờ nhìn thấy.
Vương Trường Cát nhờ thiên phú siêu phàm, có lẽ còn nhờ cả bí thuật hỗ trợ, nên mới cảm nhận được sức nặng chân thật của ánh mắt. Còn Vương Ngao, là cường giả Võ đạo cấp hai mươi sáu trọng thiên, đã trực tiếp tấn công ánh mắt vô hình hóa thành thực chất của Huyết Vương, đánh vỡ nó.
Thứ y đập vỡ không chỉ là ánh mắt, mà còn có cả ý chí và niềm tin Huyết Vương đặt vào đó.
Kết quả chính là, vốn dĩ Huyết Vương chỉ cần nhìn Tôn Tiểu Man, rồi dùng ý niệm khống chế huyết dịch của Tôn Tiểu Man, quyết định sinh tử của nàng. Nhưng trước khi thần thông hung hiểm của Huyết Vương kịp phát huy tác dụng, Vương Ngao lại vung tay, đánh vỡ bước "nhìn thấy" Tôn Tiểu Man của hắn.
Loại giao chiến này đã vượt quá sự hiểu biết của Khương Vọng.
Thứ duy nhất hắn cảm nhận được, là sự cường đại.
Không cần bất kỳ tô điểm nào, chỉ một mình sự cường đại đến mức trần trụi.
Cũng khó trách vì sao Tôn Tiểu Man có thể tùy tiện, ngay giữa Mê giới hiểm nguy tứ phía này, mà chẳng buồn cảnh giác nhìn Huyết Vương một cái. Có sư phụ cường đại thế này, nàng thật sự không có gì phải kiêng dè.
Nét mặt Huyết Vương cũng trở nên khó coi.
Giọng điệu ôn hòa của hắn đột ngột trở nên lạnh lùng: "Vậy để bổn vương xem, ngươi làm thế nào để làm mù bổn vương!"
Đôi mắt máu của hắn chợt lóe sáng.
Khương Vọng đứng tuốt phía xa, mà vẫn cảm nhận được máu trong người đang như mặt hồ lặng yên bỗng dưng nổi sóng, hơi mất đi kiểm soát.
Hắn vô thức bước tới, đứng chắn trước người Tôn Tiểu Man, định che chắn cho nàng trước phong ba, nhưng Tôn Tiểu Man lại xoay người, vỗ nhẹ vào vai hắn.
Trong thân hình nhỏ bé ấy như có một con hung thú khủng bố thức tỉnh, khí huyết ngùn ngụt dâng cao.
Và dưới cú vỗ đó, huyết dịch đang cuộn trào trong người Khương Vọng lập tức bình ổn trở lại.
Chỉ trong nháy mắt, sóng gió đã lại trở về lặng yên.
Hắn vô thức bảo vệ Tôn Tiểu Man, mà quên mất rằng hồi ở Phong Lâm thành, Tôn Tiểu Man nhỏ bé yếu ớt này đã mạnh hơn hắn rồi. Hai năm qua, hắn có tiến bộ, nhưng Tôn Tiểu Man cũng đâu có ở không. Nàng đi khắp thiên hạ, còn có một sư phụ được tôn là thiên hạ đệ nhất võ phu dẫn dắt.
Ít nhất về mặt khống chế khí huyết, nàng đã vượt xa hắn rồi.
"Hì hì…" So với sự nghiêm trọng của Khương Vọng, Tôn Tiểu Man thoải mái hơn nhiều: "Huynh đệ tốt, yên tâm, coi sư phụ ta đánh bại hắn!"
Lời lẽ chứa đầy niềm tin vào sư phụ của mình.
Dù ở xa, họ cũng cảm nhận được sự dao động trong huyết mạch. Đối mặt trực tiếp với Huyết Vương, áp lực Vương Ngao phải chịu là rất lớn, có thể tưởng tượng.
Nhưng khí huyết của Vương Ngao vẫn tĩnh lặng, không hề bị ảnh hưởng, lại còn vung ra một chưởng, vỗ vào cái mặt nhọn của Huyết Vương.
Trong Mê giới vốn không có trời đất.
Nhưng một chưởng này, lại như xé trời mà xuống, đập thẳng vào mặt Huyết Vương.
Từ hôm nay về sau, có trời đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận