Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1726: Thiên Nhân ngăn cách (1)

Cảnh giới Thần Lâm là ranh giới giữa phàm nhân và tiên nhân.
Người tu hành trải qua muôn vàn gian nan, đến cảnh giới này mới có thể vượt qua giới hạn tuổi thọ, thoát khỏi thân xác phàm trần. Kim thể ngọc tủy, thọ nguyên năm trăm mười tám năm.
Kẻ có Đạo lộ cường đại như Doãn Quan, khi đối mặt với Nhạc Lãnh cũng chỉ có thể liều mình nhập tà, dùng chiến đấu tiến hàn trui luyện. Đến khi đạt được cảnh giới Thần Lâm mới có thể xoay người bỏ chạy.
Cường giả Thiên Phủ Ngoại Lâu như Trọng Huyền Tuân, khi đối mặt với Trùng Dực Vương của Hải tộc, sau một trận chiến sinh tử cũng chỉ có thể liều mạng đào thoát, để cho thanh danh của y vang dội khắp hải ngoại.
Trước Thần Lâm cảnh và sau Thần Lâm cảnh, là chênh lệch bên trên bản chất sinh mệnh.
Cho nên "Cách Phỉ" mới không hề nghi ngờ rằng bản thân có thể giết chết những kẻ trước mặt này.
Chỉ là Ngoại Lâu, dù có cường đại hơn nữa, sao có thể vượt qua được lạch trời như vậy?
Đây là chân lý đã được nghiệm chứng trong thế giới tu hành suốt hàng vạn năm.
Nhưng những kẻ trước mặt này, kẻ sau lại càng điên cuồng hơn người trước, từng tên một nhe nanh múa vuốt.
Không hề lùi bước, không có né tránh, thậm chí không có một kẻ nào muốn mở miệng hòa đàm!
Đao hướng thẳng vào sọ, kiếm đâm thẳng vào tim.
Nắm đấm thẳng cổ họng, bàn tay đánh thẳng mặt!
Chưa kể đến một cây trường thương xuyên thủng thiên linh, có kẻ dùng lực lượng thần hồn trực tiếp va chạm với linh thức của y!
Rốt cuộc ai mới là kẻ yếu?
Rốt cuộc ai mới là Thần Lâm?
Đây là một trận chiến khốc liệt, nhưng cũng là một cuộc đấu cờ hoang đường.
Nó gần như lật đổ nhận thức tu hành của "Cách Phỉ".
Hắn đương nhiên phẫn nộ, nhưng bên trong phẫn nộ lại có một tia lạnh lẽo nảy sinh, đây rốt cuộc là một đám người như thế nào?.
Lần thí luyện trước cách đây cũng chỉ mới mười ba năm, chẳng lẽ thế giới bên ngoài Sơn Hải Cảnh đã xảy ra biến cố kinh thiên động địa gì đó?
Giờ này khắc này, toàn bộ các điểm yếu trên cơ thể y đều bị bao phủ bên trong những thế công có thể nói là kinh hoàng.
Mỗi một khối cơ bắp đều truyền tới cảm giác đau đớn vô cùng.
Mà "Vực" do linh thức của y bao phủ lại không thể phát huy được tác dụng áp chế.
Những kẻ này từng người một tựa như giao long cuộn mình, tựa như phượng bay, xé tan mọi quy tắc, hung hãn xông tới.
Hỗn loạn bị chém vỡ, điên đảo bị đánh tan.
Chỉ có đao quang kiếm quang, quyền ảnh chưởng ảnh, cùng ánh mắt như có thực chất hay những tia thương mang xuyên thủng đêm dài, không chút kiêng nể lao thẳng tới!
Đấu Chiêu, Chúc Duy Ngã, Khôi Sơn, Nguyệt Thiên Nô, Vương Trường Cát, Khương Vọng... đây là đội hình như thế nào?
Một thiên tài đạo thuật như Tả Quang Thù tu vi chỉ ở cấp độ Nội Phủ, cũng không thể chen chân vào trận chiến này, chỉ có thể đứng xa tránh né không gây nhiễu loạn thế công.
Đây là vô luận đao thuật, thương thuật, kiếm thuật, võ đạo, Phật pháp hay thần hồn đều đạt đến cấp độ mạnh nhất của Ngoại Lâu.
Ngoại trừ Khôi Sơn có hơi yếu hơn một chút, còn lại đều có tư cách tranh ngôi Ngoại Lâu đệ nhất!
Cho dù "Cách Phỉ" lúc này có được lực lượng như thế, y vẫn cảm thấy áp lực đè nặng. Y không thể không để tâm đến loại áp lực này.
Máu của hắn bắt đầu tuôn trào, như sông như biển mênh mông cuồn cuộn.
Bên trong dâng trào như vậy mang đến cho y lực lượng vô tận.
Loại lực lượng này khiến y như thể đứng trên mây, có thể nhìn xuống chúng sinh một cách cao cao tại thượng.
Nhìn sinh tử tiêu tan, để cho vô số giãy giụa thành công dã tràng.
Y mở mắt ra nhìn thấy những đám mây đen trùng trùng điệp điệp, nối liền đến tận chân trời xa xa, không có phần cuối. Y nhìn về phía trước, trong vô tận mây đen có một khoảng trống hình tròn, không biết thông đến đâu.
Trên ranh giới của đám mây đen, có một người nam tử lạnh lùng quay lưng về phía y, tay cầm cần câu, ngồi một mình câu cá.
Khoảng trống trong đám mây đen kia giống như một cái ao rộng một dặm.
"Cách Phỉ" đánh giá từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, trên khuôn mặt đen trắng của y lộ ra một chút thưởng thức.
"Vận dụng thần hồn như thế thật thần diệu, ta cũng mới thấy lần đầu! Đây là loại bí pháp gì?" Y hỏi.
Nam tử câu cá kia không có bất kỳ động tác nào, cũng không nói gì.
Gã chỉ cầm cần câu trong tay, dường như đã hóa đá.
Có lẽ gã vốn là một người ưa thích tĩnh lặng.
Gã chưa bao giờ muốn quấy rầy thế giới này, nhưng thế giới này lại không để gã yên.
"Cách Phỉ" không hề sợ hãi, nhanh chân bước tới, đi đến ranh giới của biển mây, nhìn xuống dưới chỉ thấy bên dưới đám mây đen là sương mù đen kịt, sấm sét ngang trời. Bên trong cảnh tượng điên cuồng tận thế, một sợi dây câu dài vô tận kéo dài đến tận chỗ không nhìn thấy nơi xa.
"Ngươi đang câu cái gì ở đây?" "Cách Phỉ" lại hỏi.
Vương Trường Cát ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt y, lạnh giọng nói: "Ngươi."
Trong chốc lát trời đất tối sầm, mây đen biến sắc.
Một đám mây đen liếc nhìn không thấy đầu cuối trong nháy mắt tan đi, hai người rơi xuống trong cảnh tận thế phong tuyết và lôi điện hỗn tạp, lướt qua Phù sơn vỡ nát và những vết nứt đen vô tận không ngừng nổ tung trong không gian này.
"Cách Phỉ" rất bình tĩnh, xuyên qua gió và tuyết, y có đủ lực lượng để đối mặt với mọi biến cố.
Nhưng Vương Trường Cát, người vẫn đối mặt với y lại càng im lặng hơn.
Ánh mắt kiên định của gã như đang mô tả một sự thật rõ ràng - ta đã bắt được ngươi rồi.
Thình thịch!
Lúc này căn bản không có khái niệm âm thanh, nhưng có thứ gì đó đã nổ tung.
Lực lượng thần hồn hiển hiện tại thế, cô đọng như một, tức là linh thức. Nó có thể hiện hữu trong thế giới thực, can thiệp trực tiếp vào lực lượng vật chất.
Đó là thăng hoa của lực lượng thần hồn, thuế biến bên trên bản chất.
Cũng là sự khác biệt cơ bản giữa tu sĩ Thần Lâm và phàm nhân.
"Cách Phỉ" trực tiếp mở rộng linh thức, không một chút do dự nào, dùng lượng lớn lực lượng linh thức phá tan chiến trường thần hồn quỷ dị khó lường này!
Thực ra y không nhất thiết phải chấp nhất vào việc giao phong trên phương diện thần hồn.
Y cũng có đủ lực lượng linh thức để nghiền ép tất cả.
Nhưng hiện thực là y không có cách nào dùng thủ đoạn thần hồn phá giải chiến trường thần hồn kia trong thời gian ngắn.
"Cách Phỉ" không thèm để ý.
Sinh tử mới là giải thích duy nhất, bất luận phương diện nào khác cũng không thể thay thế chiến đấu.
Hiện tại y đã thoát khỏi đôi mắt lặng lẽ xa cách nhìn chằm chằm kia.
Sau đó thứ y nhất định phải đối mặt chính là mũi thương ban đầu điểm vào mi tâm, sau đó xuyên thẳng lên thiên linh.
Mà không chỉ có vậy.
Có đao bổ sọ não, có kiếm đâm tim.
Tất cả công kích gần như xảy ra cùng lúc, không hề tác động đến lẫn nhau, thậm chí trong hoàn cảnh dữ dội như vậy, chúng còn có thể phối hợp với nhau ở trên một mức độ nào đó.
Trong chớp mắt y thoáng chốc như đang không phải đối mặt với sáu người, mà là cùng một người, tung ra sáu loại công kích vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng y nghĩ là vô cùng ưu việt.
Trong "Vực" bao phủ bởi linh thức, tất cả đều có quy tắc riêng.
Đồng thời bắt đầu lại không nhất định sẽ đồng thời xảy ra, đồng thời xảy ra cũng không nhất định sẽ đồng thời giáng lâm.
"Cách Phỉ" không chút do dự bước về phía trước nửa bước, tạm thời thoát khỏi uy thế, kéo giãn khoảng cách với mũi thương kia một tấc. Y giơ tay phải lên, ấn ra một vòng xoáy đen tối như vực sâu, đón lấy thanh đao sắc bén nọ.
Thế nhưng vòng xoáy trong lòng bàn tay trực tiếp bị đánh tan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận