Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1858: Ngoài ta còn ai (2)

Thân ca ca của hắn, liền ngượng ngùng ngậm miệng lại như thế.
Mà hắn nhìn Yến Phủ, thu hồi tay của hắn lại.
Hai tay dừng lại trước người, giữa hai cái vòng trói cổ tay, xiềng xích thật dài buông xuống. Như một tòa hạp cốc, như là khoảng cách vĩnh viễn không thể bị vượt qua.
“Tại sao ta lại có tư thái như vậy?”
Hắn thoáng nghiêng đầu, hình như có chút hiếu kỳ, lại hình như có chút buồn cười.
Đột nhiên khoát tay!
Xiềng xích vang lên ào ào!
Mấy võ tướng phụ cận đều vô thức tụ tập đạo nguyên, đạp bước về phía trước, sợ hắn trước vạn quân đột nhiên nổi điên động thủ.
Nhưng hắn chỉ nhấc đôi xiềng xích kia về phía trước, nâng lên cho Yến Phủ xem.
“Ta sợ sau khi tháo xuống...”
Hắn nhếch miệng nói: “Không cẩn thận doạ chết ngươi.”
Yến Phủ lẳng lặng nhìn hắn, đương nhiên cũng không sợ hãi.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng hàn ý sinh ra từ đáy lòng, cảm nhận được sự điên cuồng của Điền An Bình.
Lúc này mọi người mới ý thức được, câu “doạ chết ngươi” này là lấy tinh thần thất thường của tu sĩ Thần Lâm Liễu gia là Liễu Khiếu làm lời chú thích, cho nên quả thực đủ kinh khủng.
Nhưng đây là trước trận tam quân!
Vạn chúng chú mục, Tào Giai trấn tràng.
Dưới tình huống danh tướng Yến Bình thân chứng Diễn Đạo cũng đích thân ở đây.
Hắn lại dám uy hiếp cháu ruột của Yến Bình!
Loại bầu không khí này, loại khẩn trương này, loại gợn sóng điên cuồng ẩn dưới mặt nước bình tĩnh này…Khiến lòng người hoảng hốt!
Cuối cùng Tào Giai cũng lên tiếng: “An Thái tướng quân nói đúng.”
Giọng nói của hắn trầm ổn mạnh mẽ, nháy mắt trấn áp tất cả bầu không khí làm cho người ta bất an.
“Quân uy tại lực không tại lễ. Mặc cái gì không quan trọng, có thể hoàn thành quân lệnh của bản soái mới là quan trọng.”
“Đương nhiên Yến phủ tướng quân nói cũng có lý. Uy nghi uy nghi, người làm tướng cũng không thể hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ.” Hắn nhìn Điền An Bình: “Điền An Bình, ngươi phải chú ý một chút.”
Điền An Bình thu hồi ánh mắt chăm chú nhìn Yến Phủ, hơi cúi đầu, biểu thị phục tùng: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”
Điền An Thái chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ ra, loại người không có tồn tại cảm nào như hắn, lời nói ra cũng có thể được Tào Giai chỉ đích danh khen ngợi một câu. Nhưng cũng thật sự là bởi vì, ngoài hai người này, nhắc riêng một mình ai cũng không tốt.
Tào Giai biểu hiện ra mỗi người đánh năm mươi gậy, nhưng cũng chỉ nhìn mặt mũi của Yến Bình, mới có sự khoan dung đối với Yến Phủ.
Ngay sau đó liền nói: “Nhưng bất kể nói thế nào, đã bổ nhiệm xong, đây chính là sự thật.”
Yến Phủ trong lòng run lên, cúi đầu thi lễ, lui về trong hàng ngũ.
Nếu nói về việc bổ nhiệm Trần Trạch Thanh là chuyện ngoài ý liệu, trong tình lý.
Như vậy việc bổ nhiệm Điền An Bình, chính là ngoài ý liệu, ngoài tình lý, nhưng ngươi không phục không được!
Ngươi nói hắn là người điên, tội nghiệt của hắn sâu nặng.
Thế nhưng cái chết của Liễu Thần Thông, Điền gia năm đó cũng đã trả giá đau đớn, mà hắn cũng đã dùng phá vỡ kim khu ngọc tủy, cấm túc tỏa cảnh mười năm để đền bù.
Bất kể ngươi có tán thành kết quả này hay không, đó đã là lệnh chỉ của thiên tử, là trần ai lạc định, sự thực bất luận kẻ nào cũng không thể truy cứu tiếp.
Ngươi nói hắn bị tỏa cảnh mười năm, đã sớm bị thời đại đào thải.
Thế nhưng cường giả Thần Lâm cảnh của Liễu gia, Liễu Khiếu kia tinh thần đã thất thường, lại không thể nghi ngờ đã chứng minh sự cường đại của hắn! Đó là chiến tích bị phong tỏa dưới Thần Lâm!
Mà hiện tại…thời hạn hình phạt đã qua, hạn chế đã mở ra, Điền An Bình hiện tại, sẽ khủng bố đến mức nào?
Đương nhiên quan trọng nhất, đây là bổ nhiệm đến từ Tào Giai.
Bất luận ngươi có phục hay không, tán thành hay không, đây mới là sự thật.
Cho dù Điền An Bình thật sự bị phế bỏ, thật sự không thể có tác dụng lớn, cũng không có ai có thể thay đổi bổ nhiệm này.
Câu nói ở trên triều nghị của Tề thiên tử “đại sự Phạt Hạ, khanh tự quyết!”, tự nhiên có đủ pháp lý và uy nghiêm của nó.
Phạt Hạ liên quan đến công lao cả đời của Tào Giai, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ảnh hưởng đến đại sự của hắn!
Một Chinh Nam tướng quân Trần Trạch Thanh, một Tả Lộ nguyên soái của 30 vạn quận binh Điền An Bình, đều là bổ nhiệm chấn động các phương.
Người trên đài điểm tướng đều đứng sau lưng Tào Giai.
Im lặng tức là một loại ủng hộ.
Tướng lãnh Tề Quốc dưới điểm tướng đài cũng chỉ có thể chờ đợi quân lệnh.
Đại biểu lĩnh quân của các nước Đông Vực, càng không có tư cách xen vào.
Mà Tào Giai tiếp tục nói: “Lần này nam hạ, phải có một tráng sĩ, lĩnh ba ngàn duệ tốt, tiên phong cho ta!”
Hắn nhìn chư quân: “Chức vị này không phải người dũng mãnh không thể làm được. Bản soái cho rằng…”
“Đại soái dung bẩm!”
Một âm thanh trong trẻo, cắt đứt nhân tuyển Tào Giai vốn đã định ra.
Mọi người vừa kinh vừa nghi nhìn qua.
Chỉ thấy trong hàng ngũ của Thu Sát Quân, một bạch y công tử phong hoa tuyệt đại đi ra.
Bước chân của y thong dong, phong mang khiêu thoát.
Mi như kiếm, mâu như sao.
Khóe miệng nở nụ cười như có như không, hòa tan đi bộ phận sắc bén của y, khiến y trở nên hình như có thể thân cận, nhưng ngươi biết y cách xa Thiên Sơn, không thể chạm đến.
Y đi đến trước trận vạn quân, đứng ở dưới tướng đài, hơi ngửa đầu, để chư vị cao tầng của đế quốc trên tướng đài có thể nhìn rõ khuôn mặt làm cho người hoa mắt thần mê này của y, có thể thấy rõ sự tự tin của y, sự kiêu ngạo của y, lực lượng của y.
Y nói: “Người duệ không thể cản, dũng quan tam quân, nên làm tiên phong đại tướng! Phóng tầm mắt thiên hạ, chức vụ này ngoài ta còn ai?”
Trên tướng đài, nhất thời im lặng.
Dưới tướng đài nhất thời im lặng!
Lấy quyết đoán, dũng lực mà nói, xác thực như Trọng Huyền Tuân nói, hầu như không có lựa chọn tốt hơn so với y.
Nhưng y là ai?
Y là công tử đích mạch của Trọng Huyền thị, một trong hai lựa chọn để thừa tước thế tập Bác Vọng Hầu.
Tiên phong là quân chức gì?
Thực sự cần phải nói, vị trí có tỷ lệ chết trận cao nhất trên chiến trường!
Cũng là vị trí hiểm trung cầu phú quý của những dũng giả trong quân sốt ruột lập công.
Nếu không phải Trọng Huyền Tuân chủ động khiêu chiến, vị trí này không thể giao cho danh môn quý công tử như y.
Cho dù y chủ động khiêu chiến thì Tào Giai cũng cần phải suy tính!
Dưới đài, Trọng Huyền Thắng không nhịn được nheo mắt lại.
Điều này không thể nghi ngờ là một bước ngoài ý muốn của y.
Đây là…nước cờ của Trọng Huyền Tuân!
Kế hoạch thoát ly trước khi chiến đấu với Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Tuân cũng không phải trong giới hạn của Thu Sát Quân, cũng không cạnh tranh với hắn dưới đôi cánh của Hung Đồ Trọng Huyền Chử Lương.
Mà là nhảy ra, trực tiếp giành lấy chức vị tiên phong phạt Hạ!
Từ xưa đến nay, tiên phong đều là quân chức nguy hiểm nhất, nhưng thường thường cũng là quân chức có thể kiến công nhất.
Lấy dũng lực của Trọng Huyền Tuân, một khi thu được chức vụ này, trong trận chiến này, hắn sẽ khó có cơ hội hòa giải thế cục.
Thậm chí vào lúc này, Trọng Huyền Thắng hầu như không có biện pháp khác.
Bởi vì đây là nước cờ vương đạo của Trọng Huyền Tuân, chính là thể hiện quyết đoán, dũng lực, dưới cơ cấu công bằng phạt Hạ, đường đường chính chính tranh thủ ưu thế.
Y dám đi nơi nguy hiểm nhất, gánh vác nhiệm vụ nguy hiểm nhất, Trọng Huyền Thắng ngươi dám sao?
Cho dù ngươi dám, ngươi tranh được sao?
Nơi này đã không phải là nơi mưu lược có thể kéo cứu vãn!
Cho nên Trọng Huyền Thắng nhanh chóng suy nghĩ.
Cho nên sắc mặt Lý Long Xuyên tỏ ra lo lắng.
Cho nên ánh mắt Bào Trọng Thanh có đồng tình…
Cho nên.
Trong vạn quân, Khương Vọng tiến lên trước một bước:
“Khương mỗ có thể làm được!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận