Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 131: Người trung hậu, đúng là thành thật

Không biết qua bao lâu, Khương Vọng đứng dậy.
Dù có cố gắng thế nào, cũng không trấn an được đạo mạch chân linh, lại càng không làm gì được cây nến đen không rõ lai lịch kia.
Hắn không sao dẹp được bất an trong lòng, nhưng về một mặt nào đó, lời cam kết của Đổng A đã giúp hắn bình tĩnh.
Dõi mắt toàn bộ thiên hạ, Trang Quốc dù chỉ là nước nhỏ, nhưng sức mạnh của bộ máy quốc gia quả thật không thể khinh thường.
Một khi xuất lực đối phó thật sự, thì một tà giáo đã im lặng mấy trăm năm như Bạch Cốt Đạo cũng không gây nổi sóng gió gì.
Huống chi, ban đầu khi Trang Quốc lập quốc, chính là đấu một trận kinh thiên với Ung Quốc, hơn nữa còn giành được thắng lợi. Nhiều năm nay, không ngừng bị Ung Quốc nhằm vào, thế mà vận nước vẫn vững chắc, thực lực cũng không bị ai khinh thường.
"Tai ương sắp xảy ra rồi... Đổng viện và Ngụy thành chủ đều là cường giả, ti thủ Thanh Hà quận Quý Huyền đang ở gần đây, còn có Thanh Giang cách đây không xa. Minh ước mấy trăm năm, Thanh giang phủ quân sẽ không ngồi nhìn Trang Quốc bị xóa sổ."
"Còn nữa, lần trước trên đỉnh Ngọc Hành, Bạch Liên đã từng nói, Trang Quốc có một cường giả có thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai, nếu Phong Lâm thành xảy ra chuyện, hắn sẽ có thể chạy tới ngay lập tức, gần đây còn có Vọng Giang Thành và Tam Sơn thành..."
"Đúng rồi, Đậu Nguyệt Mi thành chủ có thần thông dời núi, chiến lực cực mạnh, sẽ không ngồi yên nhìn các thành lân cận gặp nguy nan."
Khương Vọng phân tích đầy lý trí, liệt kê tất cả những yếu tố có lợi.
Kết luận là, có lẽ hắn đã quá lo xa.
Thế nhưng cái cảm giác bất an vẫn cứ ương ngạnh không chịu mất đi.
Hắn dứt khoát không để ý tới nó nữa, tiếp tục đi ra ngoài viện.
Trò chuyện mấy câu với Nhữ Thành, đi mua ít đồ ăn cho An An, sau đó về nhà thôi. Hắn nghĩ.
Sau đó hắn nhìn thấy Đường Đôn ở cửa đạo viện.
"Đường Đôn!" Khương Vọng gọi.
Đường Đôn mặc áo ngắn, quần vải đang nhìn chằm chằm con sư tử ngọc.
Nghe tiếng gọi giật bắn mình, quay đầu nhìn cả nửa ngày, mới nhìn thấy Khương Vọng.
"Khương tiên sinh..." Hắn chào.
Khương Vọng đã nói rất nhiều lần, bảo hắn đừng có gọi mình là tiên sinh, hắn tự nhận mình còn chưa có tư cách làm tiên sinh, nhưng Đường Đôn về chuyện này lại rất là cố chấp.
Có điều thường ngày không có ai, xưng hô như thế nào cũng không sao, nhưng ở ngay cửa Đạo Viện mà kêu như vậy, lỡ bị giáo tập nào nghe thấy, sẽ không tránh được bị cười. Nếu vừa vặn giáo tập kia còn là Tiêu mặt sắt...
Khương Vọng thề hắn không bao giờ muốn đi chép đạo kinh nữa đâu.
"Ngươi ở đây làm gì?" Khương Vọng vội hỏi.
Đường Đôn cười hiền hậu: "Sang năm sẽ tới nơi này tu hành, ta tới xem trước một cái."
Có lẽ chính hắn cũng không có ý nói vậy đâu, nhưng lại vẫn cứ theo bản năng thốt ra cái từ danh xưng "Yêm".
"Ngươi biết sang năm ngươi nhất định sẽ thi đậu hả?" Khương Vọng buồn cười.
"Sao lại không?" Đường Đôn vội la lên: "Tiên sinh ngươi là người lợi hại nhất ở đây mà! Thủ khoa gì lận đó! Ta theo ngươi học, sao không thi đậu được?"
Cũng may trời rét đất đông, không có ai ra cửa lớn Đạo Viện để nhìn ngọc sư tử, nếu không Khương Vọng thật muốn bịt miệng cái tên này.
Trong Đạo viện nhiều sư huynh như vậy, hắn chỉ là một đệ tử mới vào nội môn còn chưa tới một năm, làm gì dám nói mình là lợi hại nhất! Lời này nếu bị truyền ra, e sẽ gây ra tranh chấp.
Thế nhưng Đường Đôn lại cứ đầy nghiêm trang, hoàn toàn không phải là dáng vẻ đùa giỡn.
"Được rồi được rồi được rồi, đừng xem nữa, cùng ta đi về." Khương Vọng lờ đi.
Đương nhiên hắn cũng biết, với thực lực hiện giờ của Đường Đôn, về cơ bản thi ngoại môn là mười phần chắc chín, trước cuối năm sau vào nội môn cũng không phải là không có cơ hội.
Hán tử này có căn cơ dầy, lại còn chịu khổ, chưa bao giờ lơ là chút nào những bài tập tu hành Khương Vọng giao.
"Hôm nay tiên sinh muốn ăn món gì? Ta đi chợ mua." Trên đường, Đường Đôn ân cần hỏi.
Quế Hương Trai An An thích ăn cách Đạo Viện không xa, Khương Vọng vừa mua ít bánh ngọt, vừa nói: "Hôm nay không cần ngươi xuống bếp, chờ An An tan học, chúng ta tìm một tửu lầu ngon ngon ăn."
Không cần xuống bếp vất vả, thế nhưng Đường Đôn lại có vẻ mất mát: "Ăn thế phí tiền."
Khương Vọng bật cười: "Sau này ngươi cũng sẽ trở thành tu sĩ, có sức mạnh siêu phàm. Người siêu phàm, là phải siêu phàm thoát tục, không được để tiền ở trong mắt nữa."
"Tu sĩ siêu phàm cũng phải ăn cơm mà." Đường Đôn không phục lầm bầm.
Người hiền hậu có sự cố chấp của người hiền hậu, nhưng hắn không biết, đến một cảnh giới nhất định, tu sĩ sẽ thật sự không cần ăn cơm. Khương Vọng hiện giờ mới chỉ là tu sĩ Chu Thiên cảnh, mà đối với cơm nước cũng đã không còn nhu cầu quá lớn. Tiểu chu thiên tuần hoàn xây xong, đạo nguyên không ngừng sinh sôi, đủ chống đỡ mọi nhu cầu của thân xác. Bây giờ hắn vẫn còn ăn ba bữa, chủ yếu chỉ là vì để thỏa mãn cái miệng, và thói quen đã hình thành nhiều năm này mà thôi.
"Sao ngươi muốn tu hành?" Nghĩ Đường Đôn sang năm sẽ vào Đạo Viện, mình coi như cũng là 'Tiên sinh' trên danh nghĩa, Khương Vọng hỏi.
Đường Đôn đường hoàng trả lời: "Trước kia ta vốn là làm bộ khoái, là để bảo vệ mọi người bình an. Ta chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện khác. Ta cũng không định tay phải tay trái này nọ. Nhưng mà nữu nhi... Sau sự kiện kia của nàng, ta biết mình cái gì cũng không làm được... Ta chỉ bắt được vài tên trộm vặt, không có khả năng bảo vệ được mọi người."
Hắn nói: "Chờ đến khi ta cũng lợi hại được như Khương tiên sinh bây giờ, ta sẽ lại về trấn trên đi làm bộ khoái!"
Tu hành không phải là chuyện gì cao quý, nó chỉ là một từ ngữ chung chung, mang ý nghĩa quá trình người tu hành thăm dò cực hạn của bản thân.
Có người tu hành là vì để trở nên mạnh mẽ, có người thì là vì muốn khoe mẽ nổi tiếng, cao nhân nhất đẳng. Có người thì bởi vì thù hận, tham lam, cũng có người, là có lý tưởng thật sự.
Những nguyên nhân này đều là một phần của bản tính con người, xuất phát từ bản chất dục vọng, không hề phân chia sang hèn cao thấp.
Lúc ban đầu nhất, "Lý tưởng" là thứ cao hơn tất cả.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, bây giờ nó đã luân lạc tới mức bị những nguyên nhân khác chà đạp.
Nó gần như được xếp cùng loại với dối trá, và viển vông.
Nhưng nguyên nhân không phải do lý tưởng, mà vì lý tưởng thường bị coi là cái áo khoác, che đậy cho những nguyên nhân khác.
Không còn dùng được, thì bị vứt.
Khương Vọng trầm mặc một hồi không nói gì, sau đó bảo: "Ngươi đi khu nhà ở của Đạo Viện gọi Lăng Hà, ban nãy ta chưa nghĩ ra, nếu chúng ta đã đi ăn, vậy thì rủ mọi người cùng đi chung, đầu năm náo nhiệt một chút."
"Được!" Đường Đôn có việc để làm, vô cùng tích cực, giơ chân chạy liền về phía Đạo Viện.
Khương Vọng xoay người, định đi gọi Triệu Nhữ Thành.
Nhưng ngay lúc này, hắn cảm nhận được bầu trời rung lắc mạnh.
Rắc rắc!
Mặt đất sau lưng hắn, nứt ra một cái khe to! Dưới đáy khe là dung nham nóng hực đang cuồn cuộn chảy.
Người đi đường kinh hoàng kêu lên thảm thiết, không kịp phản ứng, hoảng loạn chạy tứ tán.
Khương Vọng xoay người, nhìn thấy Đường Đôn đang tay chân vung vẩy loạn xạ, rơi xuống!
Hắn hóa thân thành tử khí cuốn qua, bao vèo qua chỗ Đường Đôn. Phải sau hai hơi thở mới dừng được, dùng kiếm đâm vào vách đất, trở tay vung ra một sợi dây đằng, quấn lấy Đường Đôn treo hắn lơ lửng bên trên vùng dung nham.
Oanh! Ầm ầm!
Hai người đều ở bên trong khe hở, không nhìn thấy được tình hình bên ngoài, nhưng đều biết được một sự thật là khe hở này đang càng lúc càng lan to!
Đường Đôn bị treo bên trên dung nham, kêu to.
Tiếng của hắn bị tiếng đất nứt vỡ ùng ùng che lấp, nhưng Khương Vọng nhìn ra được khẩu hình của hắn.
Hắn đang kêu: "An An sư tỷ!"
Hai người cùng được Khương Vọng chỉ điểm tập võ, An An luôn ồn ào đòi làm sư tỷ, Đường Đôn cũng theo nàng.
Mặc dù vị "Sư tỷ" này, còn phải nhờ hắn đưa đón đi học.
Ngay thời khắc gặp biến cố này, hắn lại bảo Khương Vọng mặc kệ mình, đi cứu An An.
Thật ra Khương Vọng cũng đã định làm vậy rồi, nhưng Đường Đôn làm vậy để khiến hắn đỡ thấy áy náy.
Nếu chỉ xuất hiện một khe nứt, Khương Vọng còn có thể bảo vệ Đường Đôn. Nhưng những khe nứt như này đang xuất hiện khắp thành, hắn phải suy nghĩ tới Khương An An trước nhất.
Tay Khương Vọng mượn lực hất một cái, quăng Đường Đôn ra khỏi khe hở, sau đó không lo được cho Đường Đôn nữa, mượn thế lao ra.
Hóa thành một đạo bạch quang, bao vèo khắp thành, xông tới Minh Đức Đường!
Đây là bí thuật hắn lấy được từ nến đen, Bạch Cốt Độn Pháp. Dùng tuổi thọ lấy lòng bạch cốt tôn thần, tạm thời qua lại âm dương!
Năm mười bốn lịch Vĩnh Thái, Thanh Hà quận Phong Lâm thành.
Địa long xoay mình, đất đai rạn nứt.
Vô số người tử thương, nhân gian thảm liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận