Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 222: Không biết điều

Chưa nói tới nữ tử đột nhiên bị lộ hành tung kia hốt hoảng như thế nào.
Hồ Thiểu Mạnh vừa trấn an nàng ta, vừa giải thích với Khương Vọng: "Sứ giả, đây là sư muội đồng môn của ta Trúc Bích Quỳnh, nàng hẳn là đến để tìm ta, tuyệt đối không có ý xúc phạm gì với ngài đâu."
Nữ tử Trúc Bích Quỳnh hơi bối rối: " Ừm... Ta tới là để tìm Hồ sư huynh."
Tu vi của nàng ta không cao, nàng ta lừa được Khương Vọng, ẩn thân ngay bên cạnh, đều là nhờ bí bảo thận châu của Điếu Hải Lâu.
Nàng ta che giấu hành tích, là đi theo Hồ Thiểu Mạnh tới đây. Bởi vì nghe thấy chuyện của Trúc Tố Dao, tinh thần bị dao động, nên mới bị tiết lộ hành tung, bị Khương Vọng phát hiện.
Khương Vọng vẫn luôn cảnh giác ẩn mà không phát, một đóa diễm hoa đột ngột vừa rồi, độ nóng, độ tinh chuẩn của nó, đã đủ để thấy sự mạnh mẽ của hắn.
Khỏi bàn Khương Vọng lúc này chiến ý đã bùng ra, uy thế của một người thân kinh bách chiến làm cho người ta kinh hãi, khiến nàng ta càng không dám coi thường.
Từ sự phản ứng của nàng ta là thấy, người này chỉ là một kẻ mới vừa ra đời chưa lâu.
Đấu với một kẻ mặt dầy lòng dạ đen tối như Hồ Thiểu Mạnh, sớm muộn sẽ bị ăn đến sạch bách.
Khương Vọng làm như mình không nhìn ra, nghiêm túc hỏi: "Nếu là sư muội tìm sư huynh, tại sao lại lén lút như vậy?"
"À thì ..." Trúc Bích Quỳnh ngần ngừ.
Hồ Thiểu Mạnh cướp lời: "Sư muội, đối với ta có chút hiểu lầm."
Hắn cười khổ: "Nàng là muội muội của Tố Dao, hồi trước ta và Tố Dao vì có chút hiểu lầm nên tách ra, sau đó lại xảy ra chuyện như vậy. Cho nên..."
"Đúng thế, ta vẫn luôn cảm thấy tỷ tỷ chính là bị ngươi làm hại. Sở dĩ tính tình đại biến, chính là bởi vì bị ngươi phụ lòng. Lần này ngươi trở về Dương quốc, ta bèn len lén đi theo, chính là để tìm ra chứng cớ, sau đó báo cáo sư môn."
Trúc Bích Quỳnh là dạng nữ nhân không giấu được tâm tư, nghĩ gì là nói toạc ra hết.
Nàng ta cúi đầu: "Hồ sư huynh... Là ta trách lầm ngươi."
Khoan khoan, sao lại thành trách lầm?
Vậy lời khó hiểu trước đó là sao?
Sao mà dễ bị lừa quá vậy!
Hồ Thiểu Mạnh tỏ rõ là đã phát hiện ra ngươi, nên cố ý diễn cho ngươi xem đó.
Khương Vọng vô cùng khiếp sợ, nhưng ngoài mặt không biểu hiện ra.
Loại người đầu óc đơn thuần này, không bị lừa gạt là không có cửa, nhất là đối với một kẻ lòng dạ phức tạp như Hồ Thiểu Mạnh.
Có một cô nàng muội muội như này, cô tỷ tỷ Trúc Tố Dao kia, chắc cũng chẳng thông minh được đến đâu.
Khương Vọng bĩu môi, không nói gì.
"Sư muội sao lại nói vậy! Ngươi đau lòng tỷ tỷ, sao ta không hiểu! Tố Dao từng nói, người nàng luôn nhớ nhung trong lòng, ngoài ngươi chính là ta. Tỷ tỷ của ngươi không có ở đây, ta sẽ gánh vác trách nhiệm của nàng ấy, chăm sóc đàng hoàng cho ngươi. Mấy ngày nay, ta và ngươi đều thống khổ như nhau, ăn không ngon, không ngủ được, cả đêm đều ngẩn người, thậm chí còn bỏ bê tu hành. Ta trở về Dương quốc, cũng là bởi vì không thể nhịn được nỗi nhớ nhung Tố Dao, ở trong lầu mỗi lần thấy vật lại nhớ người, tim như bị đao cắt... Ài."
Hồ Thiểu Mạnh vừa nói vừa thở dài.
Nói đến chỗ thương tâm, Trúc Bích Quỳnh nước mắt rơi thành chuỗi, trông rất đáng thương.
Cái tiết mục sư huynh muội giải hòa này, Khương Vọng hoàn toàn không hứng thú.
Hắn cũng không quan tâm sư tỷ sư muội lộn xộn của Hồ Thiểu Mạnh, ai phụ lòng ai, ai lợi dụng ai, cũng là chuyện của bọn họ.
Hắn chỉ muốn biết trong hầm mỏ Hồ thị có bí mật gì, nhưng từ sau khi hắn thể hiện thân phận, Hồ Thiểu Mạnh luôn đàng hoàng, vẻ cứ như mình vô tội.
Trúc Tố Dao, Trúc Bích Quỳnh, Thiên phủ bí cảnh, Điếu Hải Lâu, Hồ Thiểu Mạnh...
Trong đầu Khương Vọng bừa bộn một đống thông tin.
Ngay lúc này, hắn nghe thấy ngoài cửa có một giọng nói già dặn mạnh mẽ vọng vào: "Sứ giả ở chỗ nào?"
Người còn chưa thấy, khí thế đã đầy mạnh mẽ.
Khương Vọng hiểu ngay, con mồi đã tới!
Hắn không nhúc nhích, nhìn xem kẻ kia tiếp tục ra vẻ ra sao.
Nhưng hắn còn trẻ quá, nên đã đánh giá thấp độ dày mặt của người ta.
"Hừ, người tuổi trẻ bây giờ, đúng là không biết lễ phép. Lão phu từ xa tới đây, mà không biết nghênh đón."
Người nọ tự biên tự diễn, tự mình đi vào trong sân.
Đó là một lão giả có thân hình hơi mập, mặt mũi hồng hào, so với Thanh Ngưu trấn Đình Trưởng Hồ Do đi theo bên cạnh, càng thấy rõ sự đầy đặn, mạnh mẽ.
Có Hồ Do đi theo, thân phận đối phương rõ ràng là thuộc loại tiền hô hậu ủng.
Khương Vọng nhìn Hồ Thiểu Mạnh.
Một tiểu nha đầu đơn thuần như Trúc Bích Quỳnh, đối phó không có gì khó.
Diễn kịch có lẽ chỉ là phụ, e rằng lý do chính Hồ Thiểu Mạnh đến đây là để xem trò vui.
Khương Vọng bên này tỉnh bơ, lão giả tròn trịa bên kia tự mình đi vào chính đường.
Chẳng hề nhìn tiểu bối Hồ Thiểu Mạnh, chỉ trên dưới quan sát Khương Vọng, khá là kỹ lưỡng: "Ngươi chính là sứ giả gia tộc phái tới xử lý sự vụ hầm mỏ nơi này? Môn khách Tiểu Thắng công tử mới thu nạp?"
Mở mồm gia tộc, đóng mồm Tiểu Thắng, ai không biết còn tưởng lão là cao lão của Trọng Huyền gia.
Khương Vọng cười một tiếng: "Lão trượng có gì chỉ giáo?"
"Ta xin hỏi ngươi." Lão giả cao giọng hùng hồn: "Quặng mỏ nơi này rõ ràng đã khô kiệt, chẳng còn gì để thu, sao còn cố ý không chịu cho đóng cửa, làm lãng phí tài nguyên của Trọng Huyền gia ta?"
Thì ra hậu thủ của Hồ Thiểu Mạnh là ở chỗ này! Không sợ hắn giở trò, chỉ sợ hắn không làm gì.
Khương Vọng ngồi im không nhúc nhích, khẽ gõ vào tay vịn ghế: "Không biết ngươi là người phương nào, chức vụ gì, lấy thân phận gì nói với ta lời này?"
"Lão phu Lai Phúc họ Trọng Huyền, là người của chính gia Trọng Huyền gia, trong cơ thể chảy dòng máu của Trọng Huyền gia. Tất cả tài nguyên của Trọng Huyền gia của cả khu vực Gia Thành, đều do ta phân phối! Thân phận của ta, đương nhiên không giống với đám người ngoài không biết đau lòng cho gia tộc như các ngươi."
Lão giả nói hăng tới mức nước miếng văng tung tóe: "Ngươi bất quá chỉ là môn khách, là một người ngoài, mà có tư cách chất vấn ta ư?"
Lão cố tình không chịu nói họ tên đầy đủ, Trọng Huyền Lai Phúc.
Bởi vì nếu nói ra đầy đủ, người ta sẽ nhìn ra xuất thân của lão.
Thật ra, chỉ là một nô bộc, hầu hạ Trọng Huyền gia mấy đời, nên được ban cho họ Trọng Huyền.
Khương Vọng bèn giúp lão nói vào điểm chính: "Thì ra, chẳng qua chỉ là một kẻ lâu la phụ trách chuyển vận đạo nguyên thạch cho Trọng Huyền gia."
Trọng Huyền Lai Phúc giận dữ: "Ngươi thân phận gì, địa vị gì, dám nói với ta như vậy?"
"Không có thân phận gì, cũng không có địa vị gì..."
Khương Vọng đột nhiên đứng dậy, một bước đã tới trước mặt lão, vung tay tát một cái!
Bốp!
Trọng Huyền Lai Phúc bị tát văng đi, từ trong chính đường bay ngang qua sân, rơi phịch xuống ngoài cửa viện.
Năm ngón tay hằn rõ trên cái mặt phì lũ.
Ngã xuống xong, đầu nghiêng qua, bị tát một cái mà hôn mê bất tỉnh.
Một tu sĩ Du Mạch cảnh đã ngũ khí suy từ lâu như lão, trước mặt Khương Vọng là hoàn toàn không có lực phản kháng.
Cả Hồ Do lẫn Hồ Thiểu Mạnh, đều không kịp phản ứng.
Hai người thật sự không ngờ, một môn khách ngoại họ như Khương Vọng, lại không chút nể mặt tộc nhân của Trọng Huyền gia như vậy.
Mặc dù người này chỉ là một nô bộc được ban cho họ, thì cũng vẫn là người họ Trọng Huyền. Nếu không phải được người nắm quyền của Trọng Huyền gia tín nhiệm, làm sao mò nổi công việc béo bở bậc này?
"Thì ra, chỉ có một chút thực lực như vậy." Khương Vọng nhàn nhạt nói xong, lại ngồi về chỗ cũ.
Chuyển qua nhìn Hồ Thiểu Mạnh: "Hồ thiếu gia, có ý kiến gì không?"
Hồ Thiểu Mạnh lúc này mới nhận ra, địa vị của Khương Vọng ở Trọng Huyền gia e là cao hơn hắn nghĩ, không phải một kẻ mượn thế có thể nhẹ nhàng đuổi đi được, lễ trọng đã tặng cho Trọng Huyền Lai Phúc, e là mất trắng rồi.
Nhưng hắn không phải người bình thường, dĩ nhiên sẽ không lật mặt.
Đầy vẻ hiền lành hiểu chuyện, đường hoàng nói: "Đây là chuyện nhà của Trọng Huyền gia, chúng ta không dám có ý kiến."
"Vậy thì lôi lão già không biết điều kia đi đi, đừng làm tiếp tục ảnh hưởng tới tâm tình của ta."
Khương Vọng trước sau như một, khách khí chẳng qua là theo lễ phép. Điều đó không có nghĩa hắn là quả hồng mềm ai cũng bóp được. Không phải là người mà thứ đồ gì cũng có thể được hắn tôn trọng.
Trọng Huyền gia có sản nghiệp khắp nơi, không thể nơi nào cũng phái tu sĩ của gia tộc đi trú đóng, nên thuê rất nhiều siêu phàm tu sĩ của địa phương, mỗi tháng con số tài nguyên tu hành chi ra đều là con số trên trời.
Những tài nguyên này mỗi tháng đều được thống nhất phân phối, nhiệm vụ của lão giả bị tát bay này, chính là đưa đạo nguyên thạch tới cho các tu sĩ ở hầm mỏ Hồ thị, đồng thời xem xét tình hình khai thác của hầm mỏ.
Bởi vì lão có quyền lực này, nên luôn được Thanh Dương trấn Đình Trưởng Hồ Do nâng bợ tới tận trên trời.
Nhưng cũng chỉ có tí quyền to bằng hạt đậu ấy, mà dám hất đầu dõng dạc tới trước mặt Khương Vọng chỉ trỏ, thì quả là một kẻ ảo tưởng quá cao, đầu óc có vấn đề.
Khương Vọng đương nhiên sẽ không nuông chiều lão.
Từ đầu chí cuối, Khương Vọng chưa hề nói một câu nào với Thanh Ngưu trấn Đình Trưởng Hồ Do, thậm chí còn chả nhìn.
Cho nên Hồ Thiểu Mạnh không biết, cái 'Lão già kia' trong lời của Khương Vọng, rốt cuộc là ý chỉ người của Trọng Huyền thị tộc đã hôn mê bất tỉnh, hay là cha mình.
Nhưng hắn đã nhịn lâu như vậy, không có khả năng vào lúc này lại bỗng nhiên mất khống chế.
Nên vẫn nặn ra một nụ cười: "Sứ giả nói phải. Đã quấy rầy. Vậy chúng ta cáo từ."
Ở thời điểm như này, mà hắn vẫn còn không quên đổi giọng, xoay người lại, ôn tồn nói với Trúc Bích Quỳnh: "Trúc sư muội, khó khăn lắm ngươi mới tới Dương quốc, hay là cùng sư huynh trở về Thanh Dương trấn nghỉ ngơi một chút, để sư huynh dẫn ngươi đi dạo xung quanh, cho biết phong vật bản xứ, giải sầu cho vui. Cá ở Tiền Khê rất là béo ngon."
Trúc Bích Quỳnh từ nhỏ đã được tỷ tỷ bảo vệ rất tốt, chưa từng nhìn thấy cảnh đời. Lần này đi ra, cũng chỉ vì nỗi hận ở trong lòng, bây giờ nỗi hận ấy đã không còn, nhất thời không biết phải làm gì, đang định đồng ý.
"Những người khác có thể đi, ngươi lưu lại."
Khương Vọng đột nhiên lên tiếng.
Tất cả sững người.
Hồ Thiểu Mạnh không khỏi mở miệng: "Sứ giả..."
"Tới chỗ ta ẩn thân nửa ngày đi là đi? Nói hiểu lầm chính là hiểu lầm? Trong mắt còn có Trọng Huyền gia, còn có Khương mỗ hay không?"
Khương Vọng cao giọng, học cái giọng điệu thiếu niên hư của Trọng Huyền Thắng: "Muốn đi cũng được, chờ ta tra rõ tiền nhân hậu quả rồi nói!"
Trước Vô Tận Hải, là những dãy đảo liên miên, cũng là nơi nhân tộc cư trú.
Trong dãy quần đảo gần biển, Tề quốc nằm ở phía dưới, duy trì tự trị cơ bản, thực lực bản thân dĩ nhiên không thể khinh thường.
Là tông môn mạnh nhất quần đảo gần biển, Điếu Hải Lâu không phải là hư danh. Vốn Khương Vọng không muốn quản chuyện nội bộ của Điếu Hải Lâu. Nữ tử họ Trúc này hắn không quen biết, nàng ta có bị lừa hay không, cũng không liên quan tới hắn.
Nhưng bị Trọng Huyền Lai Phúc kia tới làm phiền, nên Khương Vọng có hơi khó chịu.
Bí mật của hầm mỏ là chuyện quan trọng, nhưng ngáng chân Hồ Thiểu Mạnh một chút, cũng không sao.
"Ta cũng có làm gì ngươi đâu!" Trúc Bích Quỳnh vội lo lắng.
Khương Vọng mặc kệ nàng ta, chỉ nhìn chăm chú Hồ Thiểu Mạnh, dáng vẻ kiêu căng phách lối, hùng hổ dọa người: "Ngươi sẽ vì nữ tử này đối nghịch với ta, hay là biết thân biết phận, tôn trọng quy củ Trọng Huyền gia? Hồ Thiểu Mạnh, ngươi nói thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận