Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 744: Quân thần

Thành Tân An, trong Trang vương cung.
Các bước chận đạp trên gạch lát nền, tạo thành một nhịp điệu liên tục.
Cho thấy chủ nhân của tiếng bước chân mang theo quyết tâm và ý chí vượt qua người thường.
Lâm Chính Nhân đi từ ngoài cổng cung điện vào, khi tới gần, y cung kính hành lễ một cái: "Bái kiến Tướng quốc."
Đỗ Như Hối với mái tóc đen được cố định bằng trâm khẽ gật đầu, chỉ nói một câu: "Bệ hạ ở trong đó."
Vừa không xa lánh, cũng không gần gũi.
Lâm Chính Nhân liếc mắt nhìn thấy Phó Bão Tùng cao gầy đang đứng ở một bên, có lẽ đang nói cái gì đó với Đỗ Như Hối trước đó, cả người hắn ta đang đứng thẳng.
"Người như Thanh Tùng, cô đơn lại ngay thẳng", đây là đánh giá của Viện trưởng Thành Đạo Viện ở thành Vọng Giang dành cho hắn ta.
Trong lòng Lâm Chính Nhân cảm thấy hơi khó chịu.
Y thấy Phó Bão Tùng là một người có tài năng bình thường, tính tình lại cứng nhắc, công cũng không cao, làm cũng không nặng.
Hết lần này tới lần khác cho là bản thân phi phàm, bộ dạng trông như chỉ có một mình gã trên thế giới. Cũng không biết là gặp may mắn gì, đầu tiên là Tế Tửu Quốc viện, sau đó là Tướng quốc Đỗ Như Hối, hết người này đến người khác, liên tục nhìn gã với con mắt khác.
Nhưng cái loại khó chịu này y sẽ không thể hiện ra chút nào, thậm chí còn cố ý xoay qua chỗ khác và mỉm cười thân thiết với Phó Bão Tùng.
Phó Bão Tùng cúi đầu đáp lại, không nói một lời.
Khách sáo thuộc về phép lịch sự, trong khi sự xa lánh lại xuất phát từ tim.
Gã vẫn không thể học được những công phu lá mặt lá trái của Lâm sư huynh, mặc dù gã chưa từng âm thầm gièm pha sau lưng Lâm Chính Nhân, nhưng cũng không có cách nào thân cận được.
Lâm Chính Nhân đi vào trong, trong lúc vô tình đã lướt qua đôi mắt bình tĩnh nhưng thâm thúy của Đỗ Như Hối, y nhanh chóng bày ra về cung kính.
Nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ - Con cáo già này, không biết là có nhìn ra y có góp một phần sức lực trong chuyện Chúc Duy Ngã phản quốc không?
Dù y chắc chắn rằng chuyện kia không có bằng chứng, nhưng với tư cách là một Tướng quốc, có nhiều khi Đỗ Như Hối cũng không cần bằng chứng.
Trong lòng nghĩ đến những điều này nhưng bước chân vẫn không dừng lại, vẫn chậm rãi bước đi theo tốc độ vốn có.
Đợi khi Lâm Chính Nhân đi xa, Đỗ Như Hối liếc nhìn Phó Bão Tùng và cố ý hỏi: "Hắn là sư huynh của ngươi ở Thành Đạo Viện sao?"
Phó Bão Tùng khom người đáp: "Là Đại sư huynh."
"Ngươi thấy người này thế nào?" Đỗ Như Hối hỏi.
Phó Bão Tùng lại khom người một lần nữa: "Bão Tùng là người ngu đốt, không nhìn rõ con người, thật sự không đủ để đánh giá người khác."
Đỗ Như Hối nhìn về phía xa xa, bầu trời phía trên Trang vương cung, ánh sáng cũng không quá rực rỡ: "Quân tử không che vẻ đẹp con người, cũng không nói xấu người. Ngươi không chịu nói, là vì nghĩ rằng con người vốn có khiếm khuyết, tính cách có ác sao?"
"Bảo Tùng hoàn toàn không có ý này." Phó Bão Tùng cúi đầu thấp xuống, nghiêm túc nói: "Cũng xin Tướng quốc đại nhân đừng nói như vậy."
Đỗ Như Hối thở dài trong lòng. Tế Tửu Quốc viện và Viện trưởng Thành Đạo Viện ở Vọng Giang đều hết sức tiến cử thanh niên này, chính ông ta cũng đồng ý với tích cách căn cốt của người này, nhưng mà có hơi cổ hủ quá rồi, mất đi sự mượt mà.
Bây giờ Trang quốc cần người như vậy để làm gì chứ?
Trong lòng có ngàn vạn cân nhắc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: "Quân tử đoan chính, thật sự khiến bản tướng không đành lòng bắt nạt."
Nguồn nhân tài dự bị của Trang quốc là điều mà triều đình Trang quốc phải cân nhắc ngay từ bây giờ. Một Trang quốc đang ngày càng hùng mạnh cần những người kế tục. Sức mạnh của Trang quốc đã được chứng minh qua trận quốc chiến và tương lai còn cần thể hiện tiềm lực nữa.
Để tăng cường sự ảnh hưởng trong số những nước phụ thuộc Đạo, chống lại sự đàn áp của Tần và Kinh, thậm chí là để đối kháng với sự bất mãn đến từ Cảnh quốc... Tất cả những điều này đều đòi hỏi con người ta phải nhìn trước tương lai.
Hoàng Hà Hội chính là một thời cơ rất quan trọng.
Đó là lý do tại sao Trang Cao Tiện lần lượt triệu tập những thanh niên tuấn ngạn trong nước, gia tăng sự thân thiết.
Lâm Chính Nhân, thân là một trong sáu người tài của Quốc viện, còn là tu sĩ trẻ tuổi đứng đầu trong cả Trang quốc, cộng thêm sự biểu hiện sinh động trên chiến trường Trang Ung, đương nhiên sẽ nằm trong phạm vi triệu kiến lần này.
Đi qua các cung vệ đứng trang nghiêm ở hai bên và đi vào trong điện trống.
Người đứng đầu Trang quốc ngồi ngay ngắn trên long y, từ trên cao nhìn xuống bóng đen đang đi đến.
Lâm Chính Nhân bình tĩnh đi về phía trước, dùng Đạo lễ bái kiến:
"Lâm Chính Nhân, đệ tử của Quốc viện, bái kiến bệ hạ."
Trang Cao Tiện hơi nheo mắt lại.
Lúc đầu, hắn ta vốn không cân nhắc đến việc tìm nhân tài kế tục.
Biểu hiện của Chúc Duy Ngã đã đủ chói mắt rồi.
Đó là một thiên kiêu không thể nghi ngờ, cũng là người trẻ tuổi hắn ta và Đỗ Như Hối vô cùng xem trọng.
Khuyết điểm duy nhất có lẽ chính là kiêu ngạo.
Nhưng những người càng kiêu ngạo, lại càng dễ kiểm soát.
Hắn ta vốn cũng không cần để Chúc Duy Ngã nắm quyền trong tương lai, hắn ta chỉ cần Chúc Duy Ngã trở thành cây trường thương sắc bén nhất của Trang quốc, trở thành lá cờ tung bay của Trang quốc.
Đối với Chúc Duy Ngã, hắn ta tự cảm thấy mình đã hết sức ân sủng.
Mà ngay vào thời điểm quan trọng của trận chiến rung chuyển đất nước, hắn đã nghe theo lời khuyên của Đỗ Như Hối và để Chúc Duy Ngã ở lại trong nước, xem Chúc Duy Ngã như mồi lửa nếu chẳng may quốc chiến thất bại.
Sau khi Hạ Bạt Đao chết trong trận chiến, hắn ta thậm chí còn quyết định giao Bạch Vũ Quân bảo vệ Trang đô cho người này!
Nhưng Chúc Duy Ngã lại bỏ hắn ta mà đi, bỏ nước mà đi. Bỏ cả hoàng ân sâu như vậy!
Cái gì mà cỏ dại, cái gì mà kẻ thù.
Hắn ta chỉ hận không thể tự tay bóp chết người này.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi thì dù có tức giận đến đâu cũng không thể xoay chuyển được.
Thân là lãnh đạo của một quốc gia, hắn ta phải nhìn về phía trước.
Sinh tiền người trẻ tuổi mà Đổng A quý trọng nhất chính là Lê Kiếm Thu, cũng âm thầm coi y như mồi lửa mà bồi dưỡng. Đỗ Dã Hổ, dũng sĩ chói lọi nhất trên chiến trường Tỏa Long Quan, tu hành theo con đường binh gia cổ xưa, mang trái tìm dũng mãnh, đạp trên con đường nguy hiểm đáng sợ.
Hai nhân tài mới xuất hiện này rất giỏi, nhưng bọn họ đều đến từ thành Phong Lâm ở quận Thanh Hà.
Trang Cao Tiện vốn không nghĩ chuyện này có vấn đề gì, đều có thể quân thần đồng tâm, cùng nhau yêu cầu một lời giải thích từ phía Bạch Cốt Đạo, giống như những gì bọn họ đã làm khi Bạch Cốt Đạo bị thanh trừng. Nhưng câu nói của Chúc Duy Ngã khi phản quốc: "Chuyện xưa Phong Lâm, tất sẽ không quên".
Như đâm một cái gai vào trong lòng hắn ta.
Mặc dù Đỗ Như Hối đã xử lý rất thích đáng, người nghe được chuyện này cũng sẽ không truyền ra ngoài.
Mặc dù chuyện ở thành Phong Lâm sẽ không có chút bằng chứng nào.
Nhưng đối với những người xuất thân từ thành Phong Lâm, hắn ta khó tránh khỏi có chút dò xét.
Trong số những người này, liệu có một Chúc Duy Ngã thứ hai không?
Rốt cuộc ai là người giết chết Đổng A?
Mà Lâm Chính Nhân...
Vào ngày Chúc Duy Ngã phản quốc, Lâm Chính Nhân cũng ở thành Tân An. Thành Vọng Giang tiếp giáp với thành Phong Lâm, chẳng lẽ Lâm Chính Nhân cũng biết điều gì đó?
"Ngươi biết tất cả mọi chuyện sao?" Trang Cao Tiện ngồi trên ghế rồng hỏi.
Với tư cách là Quốc quân của đất nước, trong lòng hắn ta đều đã có phán đoán chung cho tất cả những tu sĩ trẻ tuổi được triệu tập lần này, nhưng hắn sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào nhìn thấy vui buồn thực sự của mình.
Nhưng chuyện Chúc Duy Ngã phản quốc, rốt cuộc hắn cũng không thể buông bỏ được, cho nên vẫn nhịn không được mà đi lệch khỏi cấu trúc ban đầu của cuộc trò chuyện, vẫn hỏi câu hỏi này.
Trong lòng Lâm Chính Nhân căng thẳng: "Thần không biết bệ hạ hỏi chuyện gì."
Giọng Trang Cao Tiện lộ vẻ vui buồn đan xen khó thấy: "Hẳn là những chuyện ngươi biết, không nên biết, ta đều hỏi cả."
Quốc quân có thể hỏi một cách mơ hồ suy đoán, nhưng thần tử lại không thể trả lời một cách mập mờ.
Bởi vì chỉ cần sơ ý một chút, sẽ là khi quân.
Trán Lâm Chính Nhân ướt mồ hôi, y nhanh chóng cân nhắc lợi và hại, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nói: "Thần, hơi có suy đoán!"
Vì vậy Trang Cao Tiện đã biết Lâm Chính Nhân thực sự biết sự thật về việc thành Phong Lâm bị tiêu diệt.
Làm thế nào mà y lại biết được? Là dựa trên nguyên nhân giống như Chúc Duy Ngã sao? Hay là suy đoán đưa ra từ sự phản quốc của Chúc Duy Ngã?
Nhưng chuyện này không còn quá quan trọng nữa, chỉ cần Lâm Chính Nhân có một chút đầu óc, nhất định sẽ lựa chọn lý do sau...
Trang Cao Tiện vẫy vẫy tay, bảo hai bên lui ra.
"Có một vấn đề, từ miệng trẫm nói ra lọt vào tai của ngươi, không được có người thứ ba biết."
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Thành Vọng Giang cách thành Phong Lâm cũng không xa, Lâm Chính Nhân, chẳng lẽ ngươi không bầu bí thương nhau sao?"
Với tu vi của Trang Cao Tiện, quả thực không cần đến hộ vệ.
Chỉ còn lại mỗi hai người ở chung, ngược lại Lâm Chính Nhân lại cảm thấy áp lực hơn.
Đặc biệt là... khi phải đối mặt với một vấn đề như vậy.
Nhưng y cũng không được phép nghĩ nhiều, chần chừ lúc này chính là sai lầm.
Y dứt khoát quỳ mọp xuống đất: "Thần không biết bầu bí thương nhau là như thế nào, chỉ biết là quốc gia ở trước gia đình! Nước không còn, gia sao yên? Vì thành đại nghiệp, hy sinh thì có sao!"
"Cho dù là..." Trang Cao Tiện hiếm khi nở nụ cười, không biết là hài lòng hay là mỉa mai: "Hy sinh ngươi?"
Lâm Chính Nhân dập đầu liên tục.
Tu sĩ siêu phàm vốn không cần dập đầu, nhưng y vẫn là dập đến mức vang dội.
"Trời phù hộ Trang của ta, sinh ra một vị hùng chủ bất thế như người. Vì sự nghiệp muôn đời của Đại Trang, thân tình nguyện máu chảy đầu rơi, sao lại sợ phải chết chứ!"
Trung thành dũng cảm, vang dội khắp vương điện.
Hay cho quân thần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận