Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1273: Long Hổ Kim Lũ

Nội kho của thiên tử cũng ở bên trong Tề cung, hơn nữa thuộc về khu vực quan trọng.
Đạo thuật hoàng giai mà Trọng Huyền Tuần được ban cho là trực tiếp lấy ra từ trong nội kho, sử dụng có thích hợp không thì khó mà nói. Bản thân Trọng Huyền Tuân cũng không thiếu đạo thuật mạnh.
Khương Vọng lại có thể tự đi nội kho lựa chọn đạo thuật hoàng giai, đương nhiên hắn phải cẩn thận chọn lựa một cái hợp ý nhất.
Thông thường đạo thuật được chia làm bốn đẳng mười hai phẩm, bao gồm tất cả đạo thuật cùng bậc mà người tu hành có trước khi Thân Lâm.
Đạo thuật vượt trên bốn đẳng mười hai phẩm lại chia làm bốn giai là thiên, địa, huyền, hoàng.
Từ góc độ này cũng có thể thấy được: quả thực trước và sau khi Thần Lâm tồn tại khoảng cách rộng như một trời một vực.
Cho nên kết quả cuộc đấu giữa Điền An Bình và Liễu Khiếu mới không tầm thường khiến người khác ngạc nhiên sợ hãi. Cho dù hắn đã từng tiến vào Thần Lâm, có tầm mắt của Thần Lâm hàng thật giá thật, có lẽ còn giữ lại một ít thủ đoạn của Thần Lâm...
Một trận chiến này cũng khiến cho người khác cảm thấy hết sức không chân thật.
Bản thân Khương Vọng cũng suy nghĩ hồi lâu, từng thảo luận với Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên và Yến Phủ, cuối cùng vẫn là nghĩ tới "Nội Phủ" không bình thường của Điền An Bình.
Đáng tiếc là, tuy rằng hắn tò mò, nhưng cũng không muốn đi Tức Thành tỉ mỉ quan sát, đành phải gác lại lòng hiếu kỳ.
Nói như vậy, giới hạn ban đầu để tu hành hai giai đạo thuật huyền, hoàng chính là Thần Lâm. Còn giới hạn ban đầu để tu hành hai giai đạo thuật thiên, địa là Động Chân.
Nhưng có người trời sinh dị mạch, kẻ kỳ tài ngút trời có thể tự nghĩ ra đạo thuật cao giai, hoặc là có thiên phú khác,... cũng có khả năng nắm giữ bốn giai đạo thuật này trước.
Giống như Khương Vọng ở Nội Phủ cảnh đã nắm giữ được đạo thuật Bát Âm Phần Hải thượng phẩm giáp đẳng cấp bậc Ngoại Lâu.
Có thêm Tam Muội Chân Hỏa hỗ trợ, thuật Hỏa Giới càng là tiếp cận siêu phẩm. Đương nhiên, thần thông vốn là khác lạ, bí thuật hỗn tạp thần thông không thể trộn lẫn với những đạo thuật khác, tất nhiên không thể so sánh.
Trước đó đã thông báo, cho nên Khương Vọng mới đến bên ngoài cửa cung đã gặp được Khâu Cát chờ ở đây. Khâu Cát mặc một bộ quần áo của thái giám Tư Lễ Giám, thong dong khoan dung, tươi cười đầy mặt, không hề có vẻ nóng vội không kiên nhẫn.
Khương Vọng vội vàng tiến lên hành lễ, nói: "Sao dám làm phiền công công đứng chờ?"
Khâu Cát cười tươi, nói: "Ta cũng mới đến không lâu."
Nói xong bèn nghiêng người tránh đường: "Thanh Dương Tử mời đi bên này."
Cho tới nay, gã đã bày tỏ ý tốt với Khương Vọng rất nhiều. Một vị Bỉnh Bút thái giám đứng chờ ở bên ngoài cửa cung, há là chuyện thường có thể nhìn thấy?
Bọn họ chính là có quyền viết thay thánh chỉ, ở một trình độ nào đó cũng có thể đại biểu cho thiên tử, có thể nhìn thấy đủ loại quan lại mà không cần hành lễ. Gã hành động như thế thể hiện rất là coi trọng Khương Vọng.
Khương Vọng cũng không vì thế mà kiêu căng, ngược lại thái độ càng thêm khiêm tốn: "Mời công công đi trước, ta sẽ theo sau!"
Vệ sĩ cao lớn uy vũ đứng im bên cửa cung, hoàn toàn không nhìn thêm Khương Thanh Dương vang danh khắp thiên hạ một cái.
Tính ra, Khương Vọng có chức vụ võ sĩ tam phẩm Kim Qua, cũng có trách nhiệm canh chừng bảo vệ hoàng cung. Tất nhiên, nếu hắn phải canh giữ thì cũng là canh giữ cho tẩm cung của thiên tử hoặc là trước Tử Cực Điện. Lúc hoàng đế không ra mệnh lệnh, hắn bèn yên lặng đứng canh thực hiện nghi thức. Khi hoàng đế ra lệnh một tiếng, hắn sẽ xử lý tội thần - đương nhiên việc này chỉ là nói miệng mà thôi, gần như sẽ không xảy ra.
Khương Vọng mắt nhìn thẳng, đi theo đằng sau Khâu Cát, đi vào bên trong cửa cung.
Nội kho của thiên tử tất nhiên không phải là nơi mà lãnh cung như Thanh Thạch cung có thể so sánh được. Năm bước một tổ hộ vệ, mười bước một trạm canh gác, đề phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Khâu Cát đi ở đằng trước, hơi nghiêng người, cười nói: "Lần trước ta cùng Thanh Dương Tử đi thuật kho, không có nhiều người tranh giành. Lúc này không biết bao nhiêu người muốn cướp cơ hội này đâu, may mà Hàn công công nói ta và Thanh Dương Tử quen biết bèn gọi ta tới, biết bao nhiêu người hâm mộ ta!"
Không có ai không thích nghe nịnh bợ, trừ phi ngươi giống như Khương Vọng khen nịnh Tào Giai mất tự nhiên như vậy.
Hiển nhiên Khâu Cát cực kỳ am hiểu việc này, nịnh bợ tự nhiên như không.
Tuy rằng Khương Vọng ngại ngùng nhận lời nịnh bợ, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều: "Công công nói quá lời, ngài ở bên trong nội quan đã là người đứng đầu. Kỳ thật có thể quen biết ngài là may mắn của ta!”
Hai người khen ngợi lẫn nhau một hồi, trong khi nói chuyện đã tới nơi rồi.
Theo lý thuyết mà nói, nội kho của thiên tử là tài sản riêng của hoàng đế, tất nhiên đồ vật cất chứa trong đó là quý càng thêm quý. Nội kho chỉ tiêu thường là để cho hoàng đế hưởng lạc.
Nhưng đương kim Tề thiên tử lại thường dùng Nội kho trợ cấp quốc khố, chẳng trách quan lại trong triều khen là hiền quân.
Có Khâu Cát đi cùng, bớt đi rất nhiều chuyện vặt, hai người đi thẳng vào bên trong thuật kho của thiên tử.
Ngọc Quang Bảo Đài hình đáng như đồng hồ cát, trải một hàng dài ở trong tầm mắt. Mỗi một tòa Ngọc Quang Bảo Đài đều đại diện cho một môn đạo thuật hoàng giai, san sát như rừng.
Trên Bảo Đài có Lưu quang tráo đậy lên, khiến cho người ta nhìn không rõ vật ở giữa. Nhưng ở trên trụ đài có khắc giới thiệu của đạo thuật ở trong, rực rỡ muôn màu, khiến cho Khương Vọng lựa chọn đến hoa cả mắt.
Đạo thuật hoàng giai đã là cấp bậc Thân Lâm. Tuy rằng hiện tại hắn còn chưa thể nắm giữ, lại cũng nên trước tiên chuẩn bị sẵn sàng. Rốt cuộc hắn không bằng những người xuất thân thế gia có bối cảnh thâm hậu cứ đến cấp bậc gì thì sẽ có bí pháp tương ứng để tu luyện.
Hắn đã có Diễm Hoa Phần Thành làm dự trữ, cho nên phải cẩn thận chọn lựa đạo thuật hoàng giai mới, tốt nhất có thể bổ sung cho Diễm Hoa Phần Thành.
Hắn vòng đi vòng lại nhìn hồi lâu, Khâu Cát mới ra tiếng hỏi:
"Thanh Dương Tử có cần trợ giúp chăng?"
Càn Dương Chi Đồng lấy được ở trong quốc khố lần trước dùng rất tốt. Lần này cũng không phải Khương Vọng không định nhờ Khâu Cát hỗ trợ, chỉ là thứ nhất hắn không đến nỗi không biết xấu hổ như vậy, hai là cũng không rõ Khâu Cát có đủ hiểu biết đạo thuật trong nội kho của thiên tử hay không.
Nghe thấy lời này, hắn lập tức nói: "Khương Vọng cầu mà không được!"
Khâu Cát mỉm cười nói: "Thanh Dương Tử không ngại nói ra yêu cầu."
"Tốt nhất là đạo thuật loại vây trói chế địch."
Ý nghĩ của Khương Vọng rất rõ ràng và chính xác.
Khâu Cát ngẫm nghĩ một lúc, cười nói: "Nói ra thì trùng hợp, có một môn đạo thuật rất phù hợp với yêu cầu của ngươi!"
Hắn đi qua một đám Ngọc Quang Bảo Đài, đi mười chín bước sau đó dừng lại.
"Đó là môn này!"
Khương Vọng đi tới phụ cận nhìn xem mới biết Khâu Cát nói "Trùng hợp" là có ý gì: Môn đạo thuật hoàng giai này thình lình lại là do Cựu Dương truyền lại, tên là "Long Hổi".
Ngọc Quang Bảo Đài viết rằng: Thân người có cột sống là long, có thể dẫn tám phong làm hổ, khiến long nằm, lệnh hổ ngồi, vì thế người thành ngục tù.
Cuối cùng thì nói: Thuật này truyền thừa từ hoàng thất Cựu Dương.
Xem câu văn, cái gọi là "long hổ", thật là ý "khóa long tù hồi”.
Khương Vọng ngẫm nghĩ một lúc bèn nói: "Khương Vọng tất nhiên là tin được ánh mắt của Khâu công công, vậy chọn đạo thuật này."
Khâu Cát mặt trắng không râu, cười rộ lên cho người ta một loại cảm giác vô cùng bình thản. Gã lấy ra một quả lệnh ấn, ấn ở trên Ngọc Quang Bảo Đài.
Lưu Quang tráo kia lập tức lộ ra năm màu, bảo quang hạ xuống bốn phía.
"Thò tay vào là được."
Khâu Cát nói.
Vì thế Khương Vọng duỗi tay ấn vào trong đó. Hắn không nhìn thấy rốt cuộc bên trong Lưu Quang tráo có cái gì, nhưng mà khi bàn tay thò vào, có tin tức phức tạp lưu chuyển trong tim.
Không chỉ có long hổ, còn có phân tích và tâm đắc sử dụng của lịch đại cường giả đối với thuật này.
Thật lâu sau, Khương Vọng phục hồi tinh thần lại.
"Như thế nào?"
Khâu Cát cười hỏi.
Khương Vọng nói: "Tuyệt không thể tả!"
Cựu Dương không hổ là đế quốc đã từng thống nhất một vực.
Trong thế giới tu hành thay đổi các loại đạo thuật nhanh như vậy, bất kể là Càn Dương Chi Đồng hay là Long Hổ đều vẫn chưa quá hạn, đều vẫn khiến cho Khương Vọng cảm thấy tinh vi tuyệt diệu khôn kể.
Khâu Cát khẽ mỉm cười: "Thanh Dương Tử vừa lòng thì tốt rồi."
Khương Vọng vẫn luôn không biết vị Khâu công công là tu vi gì.
Hiện tại xem ra, chí ít cũng là cảnh giới Thần Lâm. Mà còn có bảy vị Bỉnh Bút thái giám giống hắn như vậy.
Bên trong nội quan thật là tàng long ngọa hổ.
Hai người rời khỏi thuật kho, lại đi khí kho. Lúc này đây hắn không tiếp tục nhờ Khâu Cát trợ giúp, mà tự mình chọn lựa hồi lâu, thời gian càng lâu hơn so với khi ở bên trong thuật kho. Cuối cùng chọn một cái Kim Lũ Y.
Quần áo pháp khí cấp bậc Nội Phủ này có lực phòng ngự rất mạnh lại vô cùng xinh đẹp, là hắn chuyên môn chọn cho An An.
Mà trước mắt ở Lâm Truy, hắn cũng không muốn cho quá nhiều người biết sự tồn tại của An An.
Mà Khâu Cát cũng không hỏi gì, đắn đo khoảng cách vô cùng tinh chuẩn.
Luôn khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, không có cảm giác bị mạo phạm.
Chỉ đợi sau khi Khương Vọng cất xong Kim Lũ Y, khẽ cười nói:
"Thanh Dương Tử cần phải trở về."
Lưu luyến nhìn thoáng qua khí kho khép lại cánh cửa lớn, Khương Vọng thở dài:
"Đi thôi."
Lần sau lại đến cũng không biết là khi nào...
Sau khi trải qua quốc khố của Đại Tề và nội kho của thiên tử, Khương Vọng tự cho là đã từng trải. Từ nay về sau sẽ không bị một số cái gọi là bảo vật làm hoa cả mắt!
Khâu Cát vẫn luôn đưa Khương Vọng ra tới bên ngoài cửa cung mới trên mặt mang cười rời đi.
Khương Vọng một mình đi vài bước, đột nhiên khẽ nhướng mắt, phía trước đã đứng một ông lão.
"Thanh Dương Tử!"
Ông lão mặc quần áo thái giám màu đen nhạt, đứng nghiêng ở một góc cửa cung, nghiễm nhiên sắp biến mất ở trong sắc trời đang tối dần.
Ông lão cúi người hành lễ với Khương Vọng:
"Cung chủ nhà ta có lời mời."
Bạn cần đăng nhập để bình luận