Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 756: Vân Đỉnh tiên cung

Bên trong lầu nhỏ, Diệp Lăng Tiêu âm thần quan sát hai người qua bí địa pháp trận nghe vậy thì khóe miệng co giật, rất muốn nhảy ra hét to lên.
"Bản Chân Nhân chưa từng nói như thế!"
"Cái gì mà không xem như người ngoài! Tên tiểu tử họ Khương kia hoàn toàn là người dưng nước lã nhá!"
Nhưng dẫu sao thì ông ta vẫn cần phải gìn giữ phong độ của mình, cho nên chỉ có thể cắn răng nghiến lợi xóa cảnh tượng trước mắt đi, tốt nhất mắt không thấy tâm không phiền.
Lầu các tinh xảo xinh xắn bị Vân Đỉnh tiên cung hấp dẫn, trực tiếp bay vào trong Ngũ Phủ Hải.
Nó kịch liệt phóng to và bành trướng ở trên bầu trời trong Ngũ Phủ Hải...
Oành!
Sau đó nó hạ xuống phế tích Vân Đỉnh tiên cung, tọa lạc ngay vị trí chính giữa của trung tâm tiên cung, hòa làm một thể với phế tích Vân Đỉnh tiên cung, không có chút khác biệt nào.
Sau khi Vân Tiêu Các trở lại tiên cung thì hoàn toàn không còn dáng vẻ xinh xắn tỉnh xảo như lúc trước. Thay vào đó lại có loại phong thái oai phong lộng lẫy.
Khương Vọng hoàn toàn có thể cảm nhận được, vào lúc này toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung có một sự liên kết chung, nó bị một loại sức mạnh huyền diệu nào đó hợp nhất lại.
Giống như những viên ngọc bị một sợi dây xâu lại, nối liền với nhau.
Hiển nhiên trước đây, Vân Tiêu Các chính là một vị trí đầu mối then chốt của Vân Đỉnh tiên cung.
Nếu như nói tác dụng của Linh Không Điện là không ngừng cung cấp nguyên khí cho Vân Đỉnh tiên cung, thì như vậy tác dụng của Vân Tiêu Các chính là thống nhất và nối liền toàn bộ Vân Đỉnh tiên cung, càng có giá trí đối với tiên cung hơn.
Nhưng có lẽ sau khi có nhiều kiến trúc ở đây được khôi phục hơn, thì giá trị thực sự của Vân Tiêu Các mới bộc lộ hoàn chỉnh.
Bây giờ Khương Vọng cực kỳ mong đợi xem Thanh Vân Đình có thể phát huy tác dụng gì.
Bạch Vân đồng tử mập mạp đứng ở trên đỉnh lầu các khoa tay múa chân, trông có vẻ vô cùng vui mừng. Hắn ta vừa lắc lư, vừa nói loạn lên: "Vân Đỉnh tiên cung, áp đảo thiên hạ. Tiên chủ Khương Vọng, thọ cùng trời đất!"
Đùng.
Thần hồn giáng lâm, Khương Vọng cong ngón tay búng cái trán của hắn ta một cái, khiến cho hắn lập tức biết điều cúi xuống.
"Học đâu ra những từ ngữ phù phiếm như này, một khi truyền đi thì sẽ trở thành trò cười cho người khác!"
Bạch Vân đồng tử vốn là đồng tử đón khách không biết đã chuyển kiếp mấy đời của Vân Đỉnh tiên cung. Sau khi người này chết đi, nội lực còn sót lại hay thậm chí là vận mệnh đã dung hợp cùng với một chút chân linh ẩn sâu ở trong Ký Thần Bia. Kết hợp cả quá khứ và hiện tại, cũng xem như là một sinh mạng mới.
Nhưng truy cứu nguồn gốc thì vẫn dựa vào sự tồn tại của Vân Đỉnh tiên cung, theo một loại trình độ nào đó mà nói thì có thể coi như là khí linh của Vân Đỉnh tiên cung. Cùng với Vân Đỉnh tiên cung có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.
Không cần biết bị thương như thế nào, chỉ cần Vân Đỉnh tiên cung còn tồn tại thì vết thương có thể hồi phục lại như ban đầu một cách nhanh chóng.
Lúc trước Trang Thừa Càn đánh hắn ta một cái đến mức bảy sống tâm chết, mà bây giờ vẫn nhảy nhót tưng bừng.
Sau khi bị Khương Vọng giáo huấn, hắn ta hơi ấm ức nói: "Trước kia chính là như thế mà..."
Khương Vọng im lặng không nói gì.
Có vẻ như hắn đã hiểu, Vân Đỉnh tiên cung đã từng vô cùng mạnh mẽ tại sao lại bị đánh thành phế tích.
Động một chút là muốn áp đảo thiên hạ, có thể không khiến người khác tức giận sao?
Trên này có biết bao nhiêu cường giả, ai lại không nóng nảy?
Không chừng có một cường giả tuyệt thế nào đó cảm thấy không thoải mái, cũng có thể tiện tay đánh ngươi một trận.
Sau khi tạm biệt Diệp Thanh Vũ, Khương Vọng một mình rời khỏi Vân thành.
Hắn quyết định đến Ung quốc.
Bây giờ Ung quốc do Hàn Húc nắm giữ quyền hành quân chính, đang trong thời kỳ cải cách triều chính.
Mặc dù có Mặc môn ủng hộ, có thể ngăn cản Trang Cao Tiện, đánh lui Xích Mã Vệ, xoay chuyển tình thế sang uy vọng, lần cải cách chính trị này gần như là đại thế cuồn cuộn, không thể thất bại.
Nhưng vẫn có sự cản trở.
Các giai tầng chiếm lợi ích cũ chắc chắn sẽ chống lại những thay đổi hiện hành, điều này sẽ không thay đổi theo ý muốn chủ quan của bất kỳ ai, mà đó là mâu thuẫn lợi ích cơ bản.
Có mâu thuẫn thì có tranh chấp, dĩ nhiên Hàn Húc có đủ thủ đoạn để có thể giữ cho đại cuộc ổn định, nhưng cũng không thể tránh đôi lúc nội bộ sẽ bị rối loạn.
Chính vào thời điểm sự ổn định và hỗn loạn cùng tồn tại này mới là thời cơ tốt nhất. Mới có thể nhặt kê trong lửa, tới Thanh Vân Đình lấy kiến trúc bị thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung.
Nếu như chờ khi thời cuộc hoàn toàn ổn định, thì một khi Thanh Vân Đình có động tĩnh gì sẽ rất dễ thu hút sự chú ý của triều đình Ung quốc. Nếu như thời cuộc quá hỗn loạn, quần hùng bốn phương dồn dập chiếm lợi trước, thì một thân một mình hắn cũng khó có thể chiếm được chỗ tốt gì.
Sự truy sát của Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối đã đến hồi kết thúc. Đối với Khương Vọng mà nói, hiện tại Ung quốc mới là nơi an toàn nhất ở Tây Cảnh.
Cuộc chiến giữa Trang quốc và Ung quốc vừa kết thúc, quận Vĩnh Xương mới được thành lập. Đại quân còn ở lại của hai nước chia ra đóng ở Tỏa Long quan và thành Ân Ca, đối diện với nhau.
Vào lúc này, Trang Cao Tiện và Đỗ Như Hối tuyệt đối không thể vào Ung quốc. Hơn nữa, theo trận chiến Trường Hà, Trang Cao Tiện đã từ bỏ việc truy sát. Sau đó cũng chưa chắc có thể lần theo được dấu vết của Khương Vọng.
Sau khi phản sát Trang Thừa Càn và xóa bỏ "tâm yểm", Khương Vọng cũng không có ung dung vô lo vô nghĩ. Mà ngược lại khi thực lực càng tăng, thì lại càng nóng lòng muốn tiến lên.
Trang Thừa Càn khiến cho hắn cảm thấy ngột ngạt đáng sợ, khiến hắn vĩnh viễn không muốn phải trải qua cảm giác lúc ấy một lần nữa. Loại cảm giác giãy giụa trong bước đường cùng cũng không tốt đẹp gì, chỉ có thực lực càng mạnh hơn, thì mới có thể để cho hắn được đi trên con đường bằng phẳng.
Sau đó sự truy sát của Trang Cao Tiện lại càng dấy lên hồi chuông cảnh báo ở trong lòng hắn, khiến hắn không thể thư giãn một phút một giây nào.
Khắc khổ tu hành hiển nhiên không cần phải nói, hắn chưa từng lơi lỏng tí nào. Nhìn lại những thành quả thu được từ lần này thì có Vân Đỉnh tiên cung, trong đó đã tập hợp đủ Linh Không Điện và Vân Tiêu Các. Trong số ba tòa kiến trúc bị thất lạc, thì chỉ còn một tòa Thanh Vân Đình, nếu như hắn không thử một chút thì khó mà cam tâm.
Khương Vọng đeo mặt nạ, bọc kín mít rồi lặng lẽ bay khỏi đỉnh Bão Tuyết Sơn.
Trong lòng đã có sẵn kế hoạch, nên hắn thẳng tiến theo hướng tây bắc.
Thiếu niên này luôn có mục tiêu của mình, luôn kiên định tiến về phía trước.
Một đường vô sự rời khỏi Vân quốc, rời khỏi quốc gia mỹ lệ trên mây này.
Vừa bay ra khỏi vùng biên giới không xa thì hắn bất chợt trở nên cảnh giác.
Khương Vọng đột nhiên ngừng giữa không trung, rồi lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ!
Nhưng vừa mới rút được một nửa thì tay đã bị ghim trở lại kiếm cũng bị ấn về vỏ.
Một bóng đen bao phủ trên không, một nắm đấm giáng xuống khiến Khương Vọng ngã lăn ra mặt đất.
Rầm!
Khương Vọng bị đánh rơi xuống mà không có chút sức phản kháng nào, đạo nguyên trong cơ thể bị hỗn loạn. Sau khi hắn miễn cưỡng bò dậy thì lại bị ăn một nắm đấm khiến hắn lập tức ngã sấp ra mặt đất.
Sau đó chính là một trận quyền cước như mưa giông gió bão.
Cảm giác này thật quen thuộc...
Khương Vọng đau xót hét lên: "Lão hòa thượng, ngươi còn tới à!"
Mỗi khi hắn hơi vùng vẫy là lại bị đánh trở lại. Từ đầu tới cuối đều không quay nổi đầu lại lấy một lần.
"Một lần là được rồi, ta cảnh cáo ngươi!"
Khương Vọng bi phẫn gầm thét: "Đừng tưởng rằng ngươi đã cứu ta là có thể không kiêng nể gì. Ta có tỳ khí!"
"Ta nghiêm túc đấy, lão hòa thượng! Đừng ép ta đánh trả!"
"Đừng ép ta gọi người. Lăng Tiêu Các chủ và ta là người một nhà... ây da sai rồi sai rồi. Có chuyện gì thì từ từ nói... !"
Trong lúc bị người bí ẩn kia đánh đập như vũ bão thì đột nhiên có một đám mây bay tới, có một cái chân mọc đầy lông dài nhô ra rồi đánh một cái thật hung ác vào mông Khương Vọng.
Người bí ẩn bỗng nhiên dừng việc đánh Khương Vọng lại, vung tay áo một cái rồi cứ thế biến mất ở giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận