Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1744: Thần hữu kỳ thần, quỷ hữu kỳ quỷ (2)

Ánh mắt Khương Vọng hơi buông xuống: “Vậy, ta thỉnh cầu đem sức mạnh của miếng ngọc bích này cho Tả Quang Thù, giúp hắn lấy được Cửu Phượng chi chương.”
Có lẽ đã xúc động đến một quy tắc nào đó.
Thần quang màu lam lóe lên, Tư Mỹ Nhân ngọc bích đã biến mất.
Pháp quyết, đồ giải, chú thích dày đặc… Trong nháy mắt toàn bộ tràn vào, khiến cho Khương Vọng có một loại cảm giác đầu phình ra vô số lần.
Cũng đã kết thúc.
Thần quang màu lam đã bắt đầu lóe lên.
Cũng không biết Khương Vọng lấy can đảm từ đâu, bỗng nhiên một ngón tay ấn ra, trên đầu ngón trỏ, một luồng Tam Muội Chân Hỏa nhảy lên, xuyên thấu thần quang phượng hoàng màu lam.
Hắn cảm thụ được một loại lực lượng tan biến.
Thế nhưng Cửu Chương Ngọc Bích trên người đã che chở cho hắn.
Thần quang màu lam kịch liệt lóe lên, tất cả trong phạm vi ngũ thức đều biến mất.
Trong thời khắc cuối cùng rời khỏi Sơn Hải cảnh, Khương Vọng đã bắt được một tin tức nhỏ là Không Uyên và Già Huyền, liên thủ ổn định trật tự Sơn Hải cảnh, hơn nữa đã hoàn thành phân phối quyền lực.
Không Uyên tiếp chưởng bầu trời và phù sơn.
Già Huyền khống chế Điêu Nam Uyên và Đại Hải.
Không Uyên quản lý ban ngày.
Già Huyền quản lý đêm tối.
Bọn họ đều có chức vụ riêng, mỗi người thủ thần danh.
Sơn thần lấy Không Uyên cầm đầu, Hải thần xưng thần với Già Huyền.
Trong một loại trật tự hoàn toàn mới.
Sơn Hải cảnh phục hồi tân sinh.
Nhưng hắn cũng không nhìn thấy Tam Xoa nữa.
Thậm chí không tìm thấy… cỗ thi thể bị đập thành bánh thịt kia.
"Thần hữu kỳ thần, quỷ hữu kỳ quỷ."
"Phục đắc lai ngộ, nan cầu dĩ minh."
"Thử sinh Sơn Hải, bỉ tử như sa."
Khương Vọng lại nhớ tới những lời hắn nhìn thấy trên vách sơn thần tại Chương Nga sơn kia…
Câu cuối cùng là “Cửu chương cùng hiện, truyền ấn pháp này.”
Nhưng lúc cửu chương cùng hiện… truyền thụ lại chỉ vẻn vẹn ấn pháp thôi sao?
Cái gọi là “Thần hữu kỳ thần, quỷ hữu kỳ quỷ.”
Chẳng lẽ chính là sự thể hiện của trật tự.
Tất cả đều có trật tự của nó, hết thảy đều y theo trật tự của nó phát triển.
Sơn Hải cảnh mênh mông bát ngát.
Không vì Hỗn Độn mà tồn tại.
Không vì Chúc Cửu Âm mà vong.
Không để ý một Tam Xoa.
Như vậy cho đến trăm năm ngàn năm, mãi đến khi …
Tồn tại vĩ đại sáng tạo ra tất cả điều này từ trong ảo tưởng trở về.
Đương nhiên là có mồi lửa của cách mạng.
Đương nhiên có lực lượng không khuất phục.
Nhưng những thứ này, cũng chính là một bộ phận của chân thực.
Lúc này mới càng thấy chân thực.
Ý nghĩa sinh mệnh là ở chỗ không khuất phục, chân thực của thế giới ở chỗ phản kháng.
Sự phản loạn của Hỗn Độn và dã tâm của Chúc Cửu Âm, đối kháng và bố cục giữa chúng nó kéo dài hơn chín trăm năm…Tất cả đều là cống hiến của chúng nó làm ra để thế giới này đi về phía chân thực.
Hoàng Duy Chân rõ ràng đã chết đi, không có lưu lại khôi lỗi gì, không còn sót lại chút ý thức nào, không có bất cứ can thiệp gì đối với Sơn Hải Cảnh hơn chín trăm năm sau.
Tất cả những chuyện xảy ra trong Sơn Hải Cảnh đều là lựa chọn của ý chí tự do.
Nhưng một trận rung chuyển long trời lở đất như vậy trôi qua, Sơn Hải cảnh chẳng qua lại diễn tiến về phía trước một bước.
Không ai có thể chân chính ngăn cản được nó, không ai có thể chân chính ảnh hưởng tới nó.
Hoàng Duy Chân đã không còn tồn tại, nhưng hắn ở khắp mọi nơi.
Truyền thuyết hơn chín trăm năm trước lưu lại, hơn chín trăm năm sau vẫn còn tiếp tục.
Tất cả mọi thứ, bất kể diễn biến thế nào, đây là thế giới của hắn.
Đây chính là tồn tại vĩ đại đứng ở cuối cùng siêu phàm, bước ra một bước then chốt lên đỉnh cao nhất kia…
Nhìn trộm thân ảnh vĩ đại như vậy, ai có thể không cảm thấy bản thân nhỏ bé?
Khương Vọng nhớ tới lời Vương Trường Cát nói: “Ta chỉ là một tiểu tặc qua đường, nhân lúc chủ nhân không có mặt, múc một ngụm nước uống.”
Khi đó chỉ cảm thấy là Vương Trường Cát khiêm tốn, hiện tại mới biết, chỉ là hắn đã sớm nhận rõ chân tướng.
Hỗn Độn tại thời khắc cuối cùng sinh mệnh thiêu đốt, trước khi dùng thân vượt sông, hô to Hoàng Duy Chân.
Có lẽ nó cũng nhìn thấy cái gì.
Nhưng có lẽ… tiếng hò hét cuối cùng trong sinh mệnh của nó, cũng chỉ là tích lũy tài nguyên vì sự diễn biến tiếp theo của Sơn Hải cảnh.
Mặc dù hận ý đối với Hỗn Độn chưa tiêu, nhưng nghĩ đến những thứ này, cũng không khỏi cảm thấy tuyệt vọng thay Hỗn Độn.
Nhưng cũng bởi vậy càng có thể cảm nhận được, sự kêu gào của Hỗn Độn đối với tự do.
Nó dù sao cũng không muốn, cả đời đều sống trong một loại khống chế nào đó, tuy rằng đến cuối cùng, nó cũng không vượt qua bàn tay kia…
Chúc Cửu Âm, thậm chí là Không Uyên và Già Huyền tân sinh…làm sao có thể là ngoại lệ?
Khương Vọng mở mắt, phát hiện mình vẫn đang ở trong phòng của Tả Quang Thù.
Hai người ngồi đối diện nhau, tư thế cũng không khác biệt so với trước khi rời đi.
Hai miếng ngọc bích trên tay đã biến mất.
Chỉ có một miếng ngọc bích tên là Quất Tụng đang lơ lửng giữa hắn và Tả Quang Thù.
Mà Tả Quang Thù cũng vừa lúc mở mắt.
Nụ cười xán lạn trên gương mặt tuấn tú, trước tiên chia sẻ niềm vui với Khương Vọng: “Huynh trưởng! Ta lấy được Cửu Phượng chương rồi!”
Khương Vọng đương nhiên là vui mừng theo.
Nhưng sau khi vui mừng, đáy lòng cũng không khỏi thở dài.
Điều cuối cùng Sơn Hải cảnh truyền vào trong đầu hắn là bí mật Thần Lâm của Hoàng Duy Chân. Có bí pháp cô đọng linh thức, còn có các loại tâm đắc thành tựu Thần Lâm của Hoàng Duy Chân…Không thể nói là không phong phú.
Thu hoạch của hắn, thu hoạch của Tả Quang Thù đều không tầm thường như vậy. Nghĩ đến thu hoạch của bọn Vương Trường Cát và Đấu Chiêu cũng sẽ không kém hơn bao nhiêu.
Sơn Hải cảnh sở dĩ “rộng rãi” như vậy, tự nhiên là bởi vì đã có hồi báo đầy đủ.
Hắn sẽ không ghen tỵ với thành tựu của Hoàng Duy Chân, cũng rất khó sinh ra tâm tình gì với Hoàng Duy Chân đã chết nhiều năm.
Hành trình Sơn Hải Cảnh lần này, từ hai giọt tinh huyết dị thú, hai môn ấn pháp, lại đến bí mật Thần Lâm, có thể nói là hắn kiếm được đầy bồn đầy bát.
Thế nhưng…
Có một số mất đi, đã vĩnh viễn mất đi.
Có một số tồn tại một khi bị xóa đi, vĩnh viễn không thể trở về.
Ngàn năm đến nay, vạn năm đến nay, thậm chí là càng nhiều năm tháng hơn, có cơ hội từ trong ảo tưởng trở về, cũng chỉ có một Hoàng Duy Chân.
Thủ lĩnh Họa Đấu của đảo núi lửa Sơn Hải Cảnh, đã được xem là gì đâu?
Nó bị Hỗn Độn nhẹ nhàng đập chết.
Mà bản thân Hỗn Độn cũng chỉ là vô lực vùng vẫy.
Thế giới đó đã có trật tự mới, khởi đầu mới. Trên đảo núi lửa còn sẽ xuất hiện Họa Đấu vương thú mới, nhưng cũng sẽ không bao giờ là Tam Xoa nữa.
Khương Vọng nắm tinh huyết Họa Đấu trong tay, chỉ cảm thấy nó càng nóng rực hơn cả tinh huyết Tất Phương.
Lúc ở Bắc Cực Thiên Quỹ sơn, Hỗn Độn đã âm thầm rơi vào trong tiên cung của hắn, coi Vân Đỉnh Tiên Cung của hắn là một trong những đường lui.
Hắn không đề cập tới chuyện này, sau khi Tam Xoa bị chết, hắn còn chuẩn bị đánh giết tàn hồn Hỗn Độn.
Chỉ cần Hỗn Độn tranh đấu thất bại, ý đồ sử dụng hậu chiêu.
Hắn nhất định phải cho Hỗn Độn biết được sự phẫn nộ của mình nặng nề tới mức nào.
Nhưng cuối cùng… Hỗn Độn tự tạc thất khiếu, khai ngũ thức cho chúng sinh linh của Sơn Hải cảnh, để chúng thấy hiện thế, lại không dùng đến chiêu phục thủ này.
Kế hoạch báo thù hắn chuẩn bị cho Tam Xoa, bởi vậy mà thất bại.
Khiến cho người chán nản nhất, cũng không phải là chuyện không thể vãn hồi, cũng không phải là không thể quay đầu.
Mà là sau khi chuyện đã không thể vãn hồi, không thể quay đầu, hắn cũng không thể làm gì cho Tam Xoa.
“Khương đại ca?” Tả Quang Thù thu lại nụ cười, có chút lo lắng nhìn hắn: “Huynh không vui sao?”
“Không có đâu!” Khương Vọng ôn hòa cười nói: “Ngươi tranh thủ thời gian tu thành Cửu Phượng chương, để ta nhìn xem đây là thần thông gì!”
Hắn đã sớm quen với việc thu thập cảm xúc trước mặt Khương An An, một mình đối đầu với gian khổ. Đối với Tả Quang Thù cũng có tình cảm tương tự.
Tả Quang Thù bán tín bán nghi: “Ta thấy hình như huynh có tâm sự…”
Khương Vọng làm ra vẻ, rất đắc ý cười nói: “Ta chỉ suy nghĩ, nhiều nhân vật thiên tài như vậy, tranh nhau vượt qua Sơn Hải cảnh. Tổng cộng có chín miếng ngọc bích, hai ta liền lấy ba miếng! Cái gì gọi là độc lĩnh phong tao! Cái gì gọi là kỹ áp quần hùng? Ha ha ha ha, thật không biết những người bị loại kia sẽ có tâm tình gì!”
“A!” Tả Quang Thù đột nhiên hú lên quái dị, sắc mặt thay đổi.
Hắn không nói gì, vù một cái lao ra khỏi phòng, vài ba lần đổi hướng, đã không thấy đâu.
Chỉ để một mình Khương đại ca vừa mới dẫn hắn quét ngang Sơn Hải Cảnh ở lại trong phòng…
Sững sờ.
“Ơ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận