Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1586: Gặp ta không cần tránh đường (2)

Khương Vọng nghĩ như vậy, một bước đạp tới dưới tầng tinh lâu, nhón mũi chân xuống đất, nguyên một tảng đá to lớn liền trở nên trong suốt.
Để cho Sâm Hải Long Thần trong thạch lao có thể thấy rõ cái chóp mũi của chính mình trong đó.
“Thì ra ta ở ngay dưới tòa tinh lâu.”
Sau bao nhiêu lâu, đây là câu nói đầu tiên của Sâm Hải Long Thần kể từ khi gặp lại.
So với Vu Tằng Kinh cao cao tại thượng không ai bì nổi, lần này thái độ của thần lại rất bình đằng, không hô loạn “sâu kiến”, “sâu kiến”.
Nhưng hiển nhiên Khương Vọng cũng không hài lòng với thái độ này.
“Xem ra ngươi còn chưa nghĩ kỹ thái độ nói chuyện với ta nên thế nào.”
Hắn chỉ nói câu này liền dứt khoát biến phiến đá về nguyên dạng, sau đó thì trực tiếp rời khỏi tinh lâu.
Rất dứt khoát, dường như căn bản không hề quan tâm tới giá trị của Long Thần.
Hoàn toàn nhét câu “Tiểu huynh đệ!” “Tiểu gia!” ở lại sau lưng.
Nấu rồng là một việc cần kỹ thuật, Khương Vọng hy vọng mình không nên nóng lòng.
Sau đó là cuộc chiến đấu trong Thái Hư Huyễn Cảnh, sau đó nghiên cứu đạo thuật…
Một đêm cứ thế trôi qua.
Ngày hôm sau, Tả Quang Thù tới rất sớm, gần như khi Khương Vọng vừa mới kết thúc Càn Dương chi đồng thì hắn ta cũng gõ cửa ngoài sân.
Có thể nhìn ra được phần nào lời Khuất Thuấn Hoa nói thực sự có một vài phần sức nặng trong lòng hắn ta.
“Sao sớm thế?” Khương Vọng biết rõ còn cố hỏi.
“Ta thường xuyên dậy sớm thế.”
“Vậy lúc này Tả công tử tới đây là có gì muốn làm?”
“Thì nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi…” Tả Quang Thù ấp úng nửa ngày mới nói: “Chúng ta ra ngoài đi loanh quanh đi.”
“Ta cũng không rảnh, ta rất bận. Ta còn phải học thuộc kinh điển, còn phải tu hành, còn có đạo thuật, còn phải tranh tài danh trên Luận Kiếm đài…” Khương Vọng rất có tư thế thao thao bất tuyệt.
“Ài, huynh đến là được!” Tả Quang Thù kéo ống tay áo của hắn lôi ra ngoài, không muốn nghe hắn lảm nhảm trêu chọc nữa.
Khương Vọng cười toe toét: “Được được được, ta đi với ngươi, đừng có kéo hỏng quần áo của ta. Đây là bảo bối đấy!”
Tả Quang Thù bèn thả lỏng tay.
Hắn lại rất muốn ăn đòn mà hỏi: “Ngươi vội quá nhỉ.”
“Ít khi hẹn hò lắm hả?”
“Có phải Hoài Quốc Công quản nghiêm quá không? Thế đâu có được, lát về ta sẽ tới khuyên nhủ lão nhân gia. Thiếu niên thích người đẹp, sao lại ngăn cản chứ…”
Hai người cùng nhau lên xe ngựa, Tả Quang Thù tức giận không thèm nói chuyện với hắn.
“Giới thiệu Hoàng Lương đài cho ta đi nào, ta còn chưa được tới đâu!”
“Tiểu Quang Thù?”
“Thù Thù?”
“A Thù?”
Khương Vọng không ngừng rót ma âm vào tai hắn ta, ra sức trêu chọc: “Ai, đệ muội còn nói, đến lúc đó sẽ có mấy bằng hữu nữa… không biết là ai nhỉ?”
“Đệ muội gì chứ?” Tả Quang Thù không nhịn được nữa quặc lại: “Huynh đừng có gọi loạn!”
Khương Vọng ra vẻ vô tội nói: “Vậy ngươi không nói với ta làm sao ta biết không nên gọi như thế chứ?”
Tả Quang Thù trừng mắt lườm hắn một cái, cuối cùng nói: “Còn có Dạ Lan Nhi, Sở Dục Chi.”
Sau khoảng thời gian đồng cam cộng khổ trong Sơn Hải Luyện Ngục lần trước, Khương Vọng còn nắm chắc tính cách của Tả Quang Thù hơn. Mà với Khương Vọng, Tả Quang Thù cũng dẫn dần thay đổi thái độ, dần dần từ chỗ xù lông trở nên quen thuộc.
Nếu nói, trên Quan Hà đài có ai chưa lên đài đã nổi danh thiên hạ thì chỉ có một đệ nhất mỹ nhân Đại Sở Dạ Lan Nhi thôi.
Khi đội ngũ các nước còn ở trên Quan Hà đài, đường Sở vẫn luôn là nơi náo nhiệt nhất. Công tử các phương đều nghĩ trăm phương ngàn kế chạy tới góp mặt trong đội ngũ Sở quốc.
Khương Vọng đã từng nhìn thấy cảnh tượng chen chúc rầm rộ ken kín đường.
Một thân tuyệt mỹ như thế, ai gặp cũng đều si nhớ.
Nghiễm nhiên có được thanh thế đệ nhất mỹ nhân thiên hạ.
Quả thực Khương Vọng đã từng nhìn thấy người này trên Thiên Hạ đài, đích thật là dung mạo vô song. Nhưng vì có Thái Ngu Chân nhân hoành không xuất thế, thiên kiêu các quốc gia tham gia trận ba mươi tuổi trở xuống không hạn chế đều không có cơ hội thể hiện thực lực, không thể không nói là một điều đáng tiếc.
Nhưng lần này Khương Vọng đến đất Sở không có tâm trạng muốn thân cận đệ nhất mỹ nhân Đại Sở gì.
Cô nương Dạ Lan Nhi trong truyền thuyết này có chút quan hệ không minh bạch với Sở Đế, nhưng chẳng hiểu sao lại không vào cung… Bất luận là thật hay giả hắn cũng không muốn dính vào phiền phức.
“Sao còn có cả Dạ Lan Nhi nữa?” Khương Vọng hơi nhíu mày.
“Nàng ta là khuê trung mật hữu với Khuất Thuấn Hoa, vẫn thường ở chung với nhau.” Tả Quang Thù thuận miệng giải thích.
Đại khái chắc hắn ta hiểu lầm cái gì đó, lại nhắc nhở: “Huynh đừng có ý đồ xấu.”
Hắn ta vừa dứt lời, Khương Vọng đã nói ngay: “Nếu nàng ta cùng Khuất Thuấn Hoa vào Sơn Hải Cảnh, ta chưa chắc đã có thể đánh phục được các nàng đâu.”
Tả Quang Thù hơi sửng sốt một chút, phát hiện quả thực mình đã đánh giá thấp lực ý chí của vị Khương đại ca này.
Đây là đệ nhất mỹ nhân Đại Sở!
Sao suy nghĩ đầu tiên lại là đánh nhau?
Chẳng lẽ đây chính là bí mật để Khương đại ca nhanh chóng mạnh lên sao?
Sững sờ xong hắn ta mới phản ứng được, cả giận nói: “Huynh đánh Khuất Thuấn Hoa làm gì?”
Khương Vọng chớp chớp mắt: “Không phải tiến vào Sơn Hải Cảnh rồi thì phải xem bản lĩnh mỗi người sao? Không phải tất cả mọi người đều là đối thủ cạnh tranh sao?”
Hắn thấm thía khuyên nhủ: “Tiểu Quang Thù à, không phải vi huynh nói ngươi đâu. Tình cảm là tình cảm, Sơn Hải Cảnh là Sơn Hải Cảnh, không thể nhập nhèm làm một được! Chắc Khuất cô nương cũng là một người hiểu rõ lý lẽ, mọi người trong Sơn Hải Cảnh cạnh tranh công bằng, đi ra rồi lại nối lại tiền duyên, há không phải diệu quá thay?”
Tả Quang Thù suy nghĩ một lúc, thế mà cảm thấy rất có lý.
Khương Vọng lại rất nghiêm túc nói: “Chờ lát nữa phải tìm cơ hội để Dạ Lan Nhi thể hiện thân thủ, chắc chắn chúng ta không phải đối thủ của Thần Lâm cảnh, nhưng nếu có thể có mục tiêu rõ ràng từ trước, lại thêm hoàn cảnh đặc biệt trong Sơn Hải Cảnh, chưa chắc đã không thể để cho nàng ta ăn chút đau khổ!”
“Lần này là chúng ta gặp mặt bằng hữu…” Tả Quang Thù yếu ớt nói: “Tất cả mọi người đều mở tiệc tẩy trần cho huynh…”
Khương Vọng đang định giảng một chút về kiến thức dũng tranh hạng một, không thể bị tình cảm trói buộc vân vân.
Tả Quang Thù đã nói: “Mà lại, sau khi đánh vỡ thọ hạn sẽ không thể tiến vào Sơn Hải Cảnh nữa, cho nên Dạ Lan Nhi sẽ không tham dự…”
“A, như vậy à.” Khương Vọng sờ sờ cằm, lại nói: “Vậy Sở Dục Chi kia thì sao? Thực lực thế nào? Chờ lát nữa ta muốn thử thân thủ người này xem sao.”
Trước khi tham gia Hoàng Hà chi hội, hắn cũng có hiểu sơ qua về Sở Dục Chi. Biết người này là tu sĩ xuất thân quân ngũ, từng quyền từng cước đánh ra được tiền đồ như bây giờ, nhưng không có được vận khí như Vương Di Ngô, chưa thể lạy một vị Quân Thần là sư phụ….
Nhưng cũng chỉ chừng đó thôi, chứ không hiểu rõ cụ thể về thực lực của Sở Dục Chi.
Nhất là, hiện giờ đã là năm Đạo Lịch số 3920, chắc hẳn thế nào cũng phải hơn xưa mới phải.
Muốn biết rốt cuộc thực lực của Sở Dục Chi thế nào vẫn phải dung đao kiếm kiểm nghiệm mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận