Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 599: Vô mi

Nơi cực ác mà Quan Diễn nói đương nhiên là Sâm Hải Nguyên giới thời kỳ hắc ám.
Mà hoa cực lạc y nhắc đến, đương nhiên chỉ có thể là Tiểu Phiền.
"Chúng sinh không có chúng khổ, nhưng chịu chư nhạc, cố danh cực lạc."
Thế giới cực lạc là điều mà nhiều Phật tử theo đuổi suốt đời.
Nhưng đối với Quan Diễn mà nói, ngay tại Sâm Hải Nguyên giới, y đã tìm được "cực lạc" của mình.
Cũng chính vào lúc này, Khương Vọng mới biết được, Quan Diễn vốn có cơ hội rời khỏi Sâm Hải Nguyên Giới, nhưng y không muốn rời đi nữa.
Y bảo Khương Vọng mang tăng y của mình về Huyền Không tự, chỉ là vì cáo biệt với tín ngưỡng của mình, nói lời tạm biệt với ân sư đã chết.
Từ đó về sau, y mới có thể thản nhiên vứt bỏ Phật mà đi. Không cần phải tuân theo giới luật thanh quy nữa, có thể yêu thương thứ mình thích.
Tăng y tuyết trắng đốt hết một sợi cuối cùng trên không trung, thanh âm của Quan Diễn cũng tiêu tán vô thanh.
Khương Vọng khom người hành lễ, sau đó đứng thẳng dậy, nói lời tạm biệt với chúng tăng Huyền Không Tự: "Nơi cửa Phật thanh tịnh, người thế tục không dám ở lại lâu. Chuyện này cuối cùng đã xong, Khương Vọng xin cáo từ trước."
“Chuyện của pháp sư Quan Diễn đã nhọc cho thí chủ rồi." Khổ Mệnh Phương trượng nói: "Xin đợi thêm một chút, lão nạp nhờ người lấy chút Phật duyên đến.”
Cái gọi là "Phật duyên", nói trắng ra chính là thù lao cảm tạ.
Kỳ thật cho dù Khổ Giác không có ý tranh thủ, loại tông môn cấp bậc như Huyền Không Tự này cũng sẽ không để cho Khương Vọng tay không mà đi. Đương nhiên cấp bậc "Phật duyên" sẽ giới hạn ở một mức nhất định.
Huyền Không Tự nhà lớn nghiệp lớn, lại có Khổ Giác ra mặt tranh thủ, "Phật duyên" mà Khổ Mệnh Phương trượng cho người lấy tất nhiên có giá trị không nhỏ.
Nhưng Khương Vọng vẫn cự tuyệt: "Quan Diễn tiền bối là người tại hạ vô cùng kính trọng. Ngài ấy sẵn sàng tin tưởng tại hạ, cho nên tại hạ cũng sẵn sàng làm điều gì đó trong khả năng của mình, thật sự không cần thù lao gì. Huống hồ tăng y đã cháy hết, chuyện này đã không còn liên quan đến quý tự. Trước đây ta không nhận, hiện tại cũng là như thế.”
Tăng y của Quan Diễn đốt hết, chứng tỏ duyên phận của y với Huyền Không Tự đã tận.
Khương Vọng đã nói đến mức này, Khổ Mệnh đương nhiên không có đạo lý mạnh mẽ tặng lễ. Thế nhưng trong lòng đánh giá vị thiếu niên này khó tránh khỏi lại đề cao thêm một chút.
"Huyền Không Tự khắc ghi thiện ý của thí chủ." Khổ Mệnh dựng thẳng bàn tay trước ngực, niệm một tiếng Phật hiệu: "Nam Mô Thích Ca Ma Ni Phật.”
Khương Vọng đáp lễ lần nữa, sau đó xoay người rời đi.
Hắn vừa mới động bước chân, Khổ Giác lập tức chen đến trước mặt, tràn ngập tươi cười: "Vi sư tiễn ngươi.”
Khương Vọng không có cách nào cự tuyệt, cho dù làm vậy cũng sẽ không hữu dụng, chỉ đành khách khí nói: "Vậy thì làm phiền đại sư rồi.”
Khổ Giác cực kỳ ngoan cố tự cho mình là sư phụ, Khương Vọng cũng không tiện kéo dài khoảng cách, từng câu từng chữ đại sư, thanh minh quan hệ, tuyệt đối không chịu nghe lời. Luận về kiên trì, nhất thời hai bên cũng không phân biệt được cao thấp.
Khổ Giác cùng Khương Vọng rời đi, hòa thượng Tịnh Lễ đương nhiên cũng điên cuồng đuổi theo.
Một vị Phương trượng, hai vị thủ tọa của Huyền Không Tự vẫn đứng ở trước Định Dư tháp như cũ.
Sau một hồi trầm mặc, thủ tọa Khổ Đế của Quan Thế viện mở miệng nói: "Quan Diễn phản bội sơn môn rồi, việc này nên xử lý như thế nào, phải tuân theo điều lệ.”
“Cũng chỉ còn lại một chút chân linh, còn có thể xử lý như thế nào?” Thủ tọa Khổ Bệnh của Hàng Long viện 'hô' nói ra.
Có thể thấy được y đã cố hết sức nhỏ giọng, nhưng vẫn khiến người khác đinh tai nhức óc.
Cũng may mọi người sớm đã quen rồi.
"Ta thấy chưa chắc." Khổ Đế lắc đầu: "Một chút chân linh sao có thể giao tiếp với người khác, còn nhờ người khác làm việc cho mình? Huống hồ hắn còn có thể chiếu lực lượng từ Ngọc Hành tinh vực tới.”
Khổ Mệnh lúc này lên tiếng: "Ta thấy Khương thí chủ bản tính chân thành, chắc chắn sẽ không nói dối."
“Hắn không nói dối. Nhưng dùng tu vi của hắn, có thể nhìn thấu chân tướng thật sự sao?" Khổ Đế hỏi ngược lại.
Khổ Bệnh hồng thanh nói: "Hắn thất lạc ở thế giới bí cảnh năm trăm năm, hoàn toàn có thể không cho chúng ta biết mình còn sống. Còn cố ý mời người đưa tăng y về, cáo biệt cùng sơn môn, đủ thấy tình cảm của hắn đối với tông môn là như thế nào."
“Đó là chuyện của hắn, cũng là lựa chọn của hắn." Khổ Đế vi bất sở động: "Ta chỉ biết quy củ sơn môn như thế. Không ai có thể vượt qua. Hắn một đường tu hành đều là tài nguyên của Huyền Không Tự ta. Tất cả tạo hóa siêu phàm đều là Huyền Không Tự chúng ta trả. Há có thể nói một tiếng 'Cả đời này cuối cùng không thành Phật', liền dễ dàng thoát ly sơn môn ư?”
Khổ Bệnh cũng không có bất kỳ cảm xúc bất mãn nào, y biết Khổ Đế chính là người cổ hủ như vậy, hơn nữa lấy tự quy ra mà nói, y thật sự không biết làm thế nào cho phải, cho nên chỉ hỏi: "Vậy ngươi nói xử lý như thế nào?"
“Trước tiên phải tìm được hắn. Nếu như đích xác chỉ còn lại một chút chân linh, chịu khổ đầy đủ nghiệp của hắn, vậy Huyền Không Tự cũng sẽ không truy cứu nữa. Nếu không phải như thế, vậy ít nhất cũng phải phế đi những gì hắn học được, đánh rớt hắn khỏi cảnh giới siêu phàm, làm cho bí pháp Huyền Không Tự ta không truyền ra ngoài." Khổ Đế biểu tình nghiêm túc, không còn chỗ trống quay đầu nào.
Khổ Bệnh cũng không thể không thừa nhận, tuy rằng đối phương có thể nghiêm khắc một chút, nhưng đích thật là đang bảo vệ sơn quy.
Ngay lúc này, một hòa thượng không lông mày tựa như đột nhiên xuất hiện, dừng lại ở phía sau bọn họ.
"Năm trăm năm công sức giáo hóa, không đủ để bồi thường cho sư ân này sao?"
Khổ Bệnh vội vàng xoay người, lấy cấp bậc Phương trượng, vẫn phải hành lễ trước nói: "Sao ngài lại tới đây?"
“Khí tức cố nhân dẫn động thiền cơ."
Hòa thượng không lông mày tướng mạo hung ác, nhưng thanh âm lại rất hòa ái: "Chuyện của Quan Diễn cứ dừng lại ở đây đi."
“Chỉ Ác thiền sư." Khổ Đế vẫn không biến sắc mặt: "Tiểu tăng chỉ tuân theo sơn quy mà làm.”
Vị hòa thượng không lông mày này đúng là cao tăng có chữ lót "Chỉ", so với Quan Diễn còn cao hơn một thế hệ, còn với đám người Khổ Đế thì cao hơn ước chừng năm đời, khó trách ngay cả Khổ Mệnh cũng phải hành lễ trước.
Nhưng bối phận là bối phận, Khổ Đế là thủ tọa Quan Thế viện đương nhiệm của Huyền Không Tự, cũng không phải làm trái ý nguyện vì chuyện này.
Thiền sư Chỉ Ác không lông mày kia thở dài: "Quan Diễn là đệ tử mà Chỉ Tướng thu. Trong tất cả đệ tử chữ lót 'Quan', hắn là người nhập môn muộn nhất, tuổi nhỏ nhất, là tiểu sư đệ của tất cả đệ tử chữ 'Quan'.”
“Khi Chỉ Tướng chết đã xin Chỉ Hưu trông coi, sau đó Chỉ Hưu không may mất đi. Là Phương trượng..."
Hòa thượng không có lông mày nói đến đây, có chút áy náy nhìn Khổ Mệnh một cái, đổi lời nói: "Là Chỉ Niệm sư huynh tự mình trông coi hắn.”
Chỉ Niệm sư huynh trong miệng Chỉ Ác thiền sư, đương nhiên chính là Phương trượng của Huyền Không Tự khi đó.
Người đã sớm viên tịch, Kim thân chuyển về trong rừng tháp này.
Khổ Đế cau mày nói: "Sơn môn yêu thương hắn như thế, hắn càng phải trung trinh bất nhị mới đúng.”
“Năm đó Chỉ Niệm sư huynh đã có ý cho hắn kế nhiệm chức Phương trượng, đáng tiếc sau đó lại thất lạc ở thế giới bí cảnh, không có tin tức gì. Không nghĩ tới thời gian trôi qua lâu như vậy, vẫn còn có thể nhận được tin tức của hắn.”
Chỉ Ác thiền sư lắc đầu: "Chư Phật tử ta chứng kiến từ lúc đó đến bây giờ, ngộ tính của hắn có thể xưng đứng đầu. Đáng tiếc..."
"Nếu hắn đã giỏi như vậy, càng không thể mặc kệ hắn tự tung tự tác!"
Khổ Đế thật sự có chút bất mãn, quy củ chính là quy củ, Chỉ Ác thiền sư đương nhiên bối phận rất cao, cũng rất đáng tôn trọng, nhưng y là thủ tọa Quan Thế viện đàm luận quy củ ở chỗ này, người ta lại liên tục nhớ lại chuyện cũ, thật sự khiến cho y có chút không vui.
Nói dễ nghe một chút chẳng qua là lảm nhảm, nói khó nghe một chút chính là cậy già lên mặt rồi!
Chỉ Ác thiền sư liếc mắt nhìn y một cái, cười khổ nói: "Thủ tọa Quan Thế viện đổi nhiều như vậy, nhưng lại giống như từ trong một cái mô hình khắc ra. Bình mới rượu cũ. Ta nhìn thấy ngươi, hoảng hốt tựa như hiện tại vẫn còn là năm đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận