Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 425: Nhất tiễn xuyên tâm

"Cảm ơn !" Liêm Thiệu thở hồng hộc, ánh mắt đầy cảm kích.
Nếu không có Khương Vọng viện thủ, hắn chắc chắn sẽ mất đi cơ hội Thất Tinh Lâu bí cảnh lần này.
Hắn không so được với Liêm Tước bản thân nắm giữ mệnh bài, cơ hội của hắn rất ít. Nơi như thiên phủ bí cảnh Liêm gia đã có sẵn danh ngạch, rất khó tới phiên hắn.
Danh ngạch Thất Tinh Lâu bí cảnh lần này là chính hắn cạnh tranh được, cực kỳ quý trọng.
Khương Vọng chỉ nói: "Muốn cảm ơn thì cảm ơn Liêm Tước!"
Liêm Thiệu thoáng sửng sốt: "Hiểu rồi!"
Giúp Liêm Thiệu chỉ là tiện tay mà làm, Khương Vọng vốn có ý tạm thời đổi một tinh vị khác.
Người Điền gia tập trung lại, dưới chỉ huy của Điền Thường đoàn kết một lòng, nếu như hắn đi theo họ rơi vào một nơi, khó tránh khỏi có chút bất lợi. Cũng không phải là sợ, có thể tranh với tán binh du dũng càng tốt, vì sao phải lựa chọn tranh với 19 người vốn là đồng minh tự nhiên chứ?
Tới Thất Tinh Lâu bí cảnh là vì tranh giành bảo vật tăng tuổi thọ, mà không phải vì khiêu chiến bản thân.
Còn nữa, hiện tại chiếm Địa Chu tinh vị tốt xấu cũng là đứng hàng thứ 30 trong Địa Sát tinh vị, tốt hơn so với Địa Hình tinh vị rất nhiều.
Lúc này quan sát toàn cục, Lôi Chiêm Càn bạo phát một chiêu Long Xà Khởi Lục, đến lúc này đã thành công giảm quân số đi 32 người. Trực tiếp giúp mọi người hoàn thành "nghiệm chứng tư cách" .
Nói cách khác, trong 108 người sở hữu danh ngạch Thất Tinh Lâu bí cảnh, cuối cùng có thể thành công tiến vào Thất Tinh Lâu chỉ có 68 người.
Đủ thấy kịch liệt.
Điền Hoán Chương thì thờ ơ đối với tất cả những gì xảy ra lúc này.
Dù cho Lôi Chiêm Càn biểu hiện ra khí thế "ta phải làm", dù cho Khương Vô Tà, Lý Phượng Nghiêu biểu hiện ra thực lực cường đại, thu hoạch chuyến này của Điền gia hình như rất khó bảo đảm...
Hắn thờ ơ.
Bởi vì lần này cái gọi là "Huy diệu chi niên", cũng chẳng phải rõ ràng.
Hoặc nói trực tiếp hơn, bản thân Điền thị cũng không thể xác định thu hoạch Thất Tinh Lâu bí cảnh lần này thế nào, bọn họ vốn mượn Thất Tinh Lâu mở ra lần này để tạo thế mà thôi.
Mục đích chân chính cũng không tại Thất Tinh Lâu.
Ngược lại, lần này xuất hiện cao thủ càng nhiều, cạnh tranh càng kịch liệt hơn, hắn lại càng thỏa mãn.
Mưa sao trên bầu trời còn đang rơi, Thất Tinh Lâu soi sáng bầu trời đêm, tinh quang tiếp dẫn bao phủ lấy toàn bộ người tham dự ở trên đài tinh vị.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh.
Một luồng sức mạnh vượt qua trời cao đột ngột phủ xuống chỗ này.
Mưa sao còn đang rơi xuống, nhưng không rơi vào trên Thất Tinh Lâu nữa mà bị một lực lượng nào đó kiềm chế, cô đọng thành một tia sáng cực mạnh, trong nháy mắt quay đầu, bắn thẳng về phía Tức Thành!
Nói chuẩn xác hơn, nó rơi vào Phụ Bật lâu... trong Điền phủ ở Tức Thành.
Thất Tinh Lâu trên bầu trời Thất Tinh cốc lúc này mơ hồ đung đưa, đã mất đi tinh lực cuồn cuộn không ngừng bổ sung, lại có vẻ sắp tán loạn!
Mà càng tệ hơn nữa, một khi Thất Tinh Lâu tán loạn vào lúc này, toàn bộ tu giả tham dự Thất Tinh Lâu đều có khả năng mê thất trong đó!
Phải biết rằng, thường thì mọi năm khi tinh lực không đủ cường thịnh, không đạt được điều kiện, Thất Tinh Lâu cũng sẽ không mở ra.
Sắc mặt Điền Hoán Chương đại biến, hắn cũng không hề biết việc này: "Phụ Bật lâu bên kia rốt cuộc đang làm cái gì? Hắn muốn huỷ đi Thất Tinh Lâu bí cảnh lần này sao?"
Cũng không phải Điền Hoán Chương hắn có nhân tâm thiện niệm gì, mà Thất Tinh Lâu lần này một khi bởi vì hành vi của Điền gia mà xuất hiện vấn đề gì, Điền gia đứng mũi chịu sào, nhất định sẽ phải trả giá cực kỳ nặng nề!
Phải biết rằng tham dự Thất Tinh Lâu bí cảnh lần này có những ai?
Đường đường Đại Tề cửu hoàng tử, người cạnh tranh hữu lực của ngôi vị thái tử Đại Tề.
Nhân vật thiên kiêu của Lôi gia, Lôi Chiêm Càn, được Lôi lão gia tử coi là hy vọng của gia tộc.
Đích nữ Lý Phượng Nghiêu của Thạch Môn Lý thị, người nắm giữ danh cung Sương Sát.
Về phần nhất đẳng chấp sự Phương Sùng của Tứ Hải Thương Minh, hảo hữu của Mạch công tử Trọng Huyền Thắng, một đỉnh cấp thế gia, hậu bối ưu tú của Nam Dao Liêm thị... Những cái này cũng là thứ yếu.
Điền gia không gánh vác được hậu quả này, chí ít Điền gia hiện tại là không thể gánh vác hậu quả như vậy.
"Đi hỏi trong phủ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn đang nổi điên cái gì!" Điền Hoán Chương đã hoàn toàn thất thố mà rống lên.
Mà giờ khắc này, trong Phụ Bật lâu.
Điền An Bình lõa y chân trần ngẩng đầu nhìn bầu trời, ban đêm ngoài Thất Tinh cốc cũng không tối tăm như trong sơn cốc. Bầu trời cũng không phải chỉ có bắc đẩu thất tinh.
Đương nhiên, từ cái 'miệng giếng' nhỏ hẹp Phụ Bật lâu này có thể nhìn thấy sao cũng không nhiều, thậm chí có thể nói là thưa thớt.
Tia sáng được ngưng tụ thành từ tinh lực khổng lồ của Thất Tinh Lâu đang bay thẳng tới.
Như một mũi tên, trực tiếp "xuyên thủng" hình cầu trên đỉnh Phụ Bật lâu.
Sau đó liền đừng lại.
"Ánh sáng" sao có thể dừng được?
Việc không thể tưởng tượng nổi này đã thiết thực xảy ra.
Tia sáng đó không kéo dài về phía trước, hình như xuyên qua hình cầu này chính là mục đích của nó.
Bôn ba khắp nơi cũng có đường về, nó đã tới điểm cuối.
"Dường như tim của ta đã bị xuyên thủng." Điền An Bình một tay che vị trí trái tim, khẽ nỉ non.
Hình như hắn cảm thấy đau khổ, nhíu mày thật chặt, vẻ mặt cũng rất khó chịu.
Nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn bầu trời, nháy mắt cũng không.
Tất cả vấn đề của thế gian, bầu trời cất giấu toàn bộ đáp án.
Hắn suy nghĩ, hắn tìm kiếm.
Ngay sau đó hắn nở nụ cười.
Điền An Bình tiện tay cầm lấy một chiếc áo đơn trên mặt đất, những vết thương bầm tím tạm thời bị che đi, tựa như chưa bao giờ từng tồn tại.
Hắn đứng dậy, nhìn lên bầu trời.
"Thì ra là thế, thì ra là thế."
Hắn nở nụ cười hồn nhiên như trẻ con.
"Quá tuyệt vời, quá tuyệt vời rồi..." Hắn than thở.
Mà tiếng ồn ào ngoài lâu lúc này đã truyền đến.
"Điền An Bình, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?"
"Thời khắc mấu chốt này ngươi nổi điên cái gì đấy?"
"Ngươi muốn hủy Điền gia sao?"
"Hoán Chương thúc gia của ngươi đang muốn điên ở Thất Tinh cốc kìa! Ngươi muốn làm gì!"
Đủ loại thanh âm trách cứ, thanh âm oán giận... thanh âm sợ hãi.
Những người này, thế giới này, thực sự rất ồn ào.
Điền An Bình không thích ồn ào.
Trong Phụ Bật lâu.
Hắn đứng thẳng, nụ cười đã tắt, vẻ mặt bình thản.
Khẽ nhếch môi, thanh âm đã truyền ra ngoài lâu.
"Nói cho Điền Hoán Chương, ồn ào nữa, ta sẽ giết hắn."
Thoáng chốc an tĩnh.
Mọi người ngoài lâu hiển nhiên cũng không hài lòng, nhưng không ai có thể biểu đạt vẻ không hài lòng này ra.
Tiếng bước chân đi khỏi, tiếng xé gió, còn có tiếng thảo luận rất nhỏ rồi lại lo lắng, "làm sao bây giờ".
"Suy nghĩ tầm thường."
Điền An Bình nhếch môi không thú vị.
Hiển nhiên không định giải thích cái gì vào lúc này.
Hắn ngửa đầu, nhìn bầu trời, mắt từ từ nhắm lại.
Trong nháy mắt đó.
Tia sáng bắn tới liền đồng thời chôn vùi.
"Tia sáng" chôn vùi, còn nhanh hơn khi sinh ra.
Bức tranh kì dị "Nhất tiễn xuyên tâm" trên nóc Phụ Bật lâu bỗng nhiên biến mất.
Điền An Bình nhắm mắt lại, mà tâm thần đã nhảy vào một nơi thần bí.
Nơi này vốn luôn ngăn hắn ngoài cửa.
Hắn chưa bao giờ chân chính kiến thức qua.
Nhưng hắn vẫn tìm được nơi đó.
Hơn nữa, phá cửa mà vào.
Mà bên ngoài Phụ Bật lâu.
"Được cứu rồi!"
"Khôi phục rồi..."
"Rốt cuộc có thể an tâm rồi."
Thanh âm gián đoạn vang lên.
Tiếng hít thở, tiếng thở dài, tiếng oán giận rất nhỏ bé...
Phụ Bật lâu thủy chung tĩnh mịch mà tồn tại ở đó.
Trong lâu ngoài lâu, hai thế giới.
Ngăn cách một bức tường, giống như lạch trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận