Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1505: Sương giá mùa thu (3)

"Ngươi vẫn chưa rõ à? Cũng không phải vì việc ngày hôm nay mà ngươi bị hiềm nghi. Mà là Thập Nhất điện hạ đã sớm hoài nghi ngươi, thông qua chuyện ngày hôm nay để nghiệm chứng mà thôi! Không sợ nói cho ngươi biết, từ sau vụ án khóc từ, Thập Nhất điện hạ vẫn luôn điều tra tổ chức của các ngươi, ngươi chỉ là một trong những đối tượng hoài nghi mà thôi. Diêm tướng quân, ta cũng không có trách nhiệm giải thích với ngươi. Nếu như ngươi còn có câu hỏi gì, không ngại vào trong Thiên lao hỏi."
Lão mù nói xong, quay người hô: "Đi theo ta, đừng lãng phí thời gian nữa."
Trước mắt lão là bức tường kín, thế nhưng lão vẫn bước xuyên vào bức tường.
Tựa như từ một thế giới đi vào một thế giới khác, có vẻ như cũng không sợ Diêm Đồ chạy trốn.
Diêm Đồ cũng không lựa chọn chạy trốn, chỉ là không giải thích thêm gì nữa.
Ít nhất vào lúc này, giải thích cho lão mù này không có ý nghĩa gì. Chẳng bằng suy nghĩ thật kỹ, phải làm sao mới có thể giải thích trước mặt Thiên tử.
Trốn không thoát, lão mù này đã tự thân xuất động, phản kháng cũng không có ý nghĩa. Mặc dù Trảm Vũ quân còn đang phụ trách tuần tra kinh kỳ, thế nhưng lại không thể lấy đó làm chỗ dựa.
Triều đình Tề quốc cho phép các gia tộc thành lập tộc binh trong phạm vi nhất định, các quận trưởng các quận cũng có quyền tự chủ rất cao, các tông môn trong Tề quốc cũng có độ tự do nhất định trong luật lệ Tề quốc.
Thế nhưng triều đình Tề quốc vẫn luôn nắm giữ quyền lực tối cao đối với Cửu Tốt.
Tinh nhuệ Cửu Tốt chính là Cửu Tốt của Đại Tề, chứ không phải Cửu Tốt của một nhà hay một gia tộc nào cả.
Tựa như Trọng Huyền Trử Lương muốn điều động Thu Sát quân, cũng cần hổ phù do triều đình phát xuống.
Như Tào Giai thống lĩnh Xuân Tử quân, trước kia tại trận chiến Kiếm Phong sơn, Khương Mộng Hùng nói điều động là điều động.
Nói cho cùng, Cửu Tốt trung thành với Đại Tề, mà không phải một vị thống soái nào cả.
Dưới tình huống không có điều lệnh từ triều đình Tề quốc, vị thống soái Trảm Vũ quân này, có thể điều động không quá ngàn binh mã mà thôi.
Dù thế nào đi nữa Diêm Đồ cũng không nghĩ tới, y vì một lần truyền tin tức vô cùng xảo diệu mà bị xác nhận thân phận. Vì xác nhận thân phận hiềm nghi của y, Đả Canh Nhân vậy mà cùng lúc điều tra tất cả mọi người trong phạm vi ba quảng trường!
Ban đầu hành động tại Vân Vụ Sơn dù thành hay bại, cũng không ảnh hưởng gì tới y cả.
Rốt cuộc bị Khương Vô Khí phát hiện từ khi nào?
Diêm Đồ nghĩ một lát, cũng không nghĩ thêm gì nữa, cất bước tiến về phía trước.
Việc xưa nhiều mưa gió, y cũng không cảm thấy hối hận.
Chỉ là không biết vì sao, vào giờ phút này, hình tượng đầu tiên xuất hiện trong đầu y, lại là đêm mưa bảy mươi sáu năm về trước.
Đó là một đêm mưa rất lớn...
Tề quốc khi đó chưa là bá chủ Đông Vực, thậm chí Khương Thuật còn chưa đăng cơ, chỉ dùng danh nghĩa Thái tử chinh chiến sa trường, thế nhưng cũng đã hiển lộ oai hùng. Mà y lại là thành viên chủ chốt Bình Đẳng quốc, gia nhập vào binh đoàn chinh phục Đông Vực của Tề quốc.
Đó là một đêm mưa lớn, y bị đánh tơi bời, phân tán khỏi quân ngũ. Trong một sơn động, gặp được Tu Viễn cũng rất nhếch nhác.
Hai người lần đầu gặp mặt đều rất căng thẳng, đều dùng đao thương ân cần thăm hỏi nhau, dùng thân thể tổn thương giao chiến. Trong quá trình liều mạng tranh đấu, mới biết được thân phận của nhau, biến chiến tranh thành tơ lụa.
Hai người ở trong sơn động tránh né năm ngày, trận mưa kia vẫn hạ năm ngày liên tục không ngừng.
Thẳng tới một ngày, bọn họ nghe được một tiếng chim gáy vô cùng to, sau khi đi ra sơn động thì trời đã sáng.
Thật lâu sau, y mới biết được loại chim kia, tên là "Phụ Vũ".
Theo ghi chép tại Dị thú chí: Có chim tên là "Phụ Vũ", cánh chim có ba màu, cánh dài chín thước, theo gió lên, phụ vũ mà bay. Chim này vừa gáy, mây tạnh mưa thu.
Y còn nói chuyện này cho Tu Viễn biết, thế nhưng Tu Viễn vẫn khẳng định con chim kêu to bên ngoài động vào ngày hôm đó chỉ là một con chim sẻ...
Bức tường trước mắt tựa như ngăn cách hết thảy, không nhìn thấy con đường phía trước, cũng không tìm thấy hồi ức.
Trước khi bước vào trong đó, Diêm Đồ hít sâu một hơi, hỏi: "Phụ Vũ năm xưa, có thể nghe lại không?"
Sau đó mới bước ra một bước, biến mất khỏi Tu gia.
Mà phía sau y, không có bất cứ lời nào đáp lại.
Từ khi thủ lĩnh Đả Canh Nhân xuất hiện, Tu Viễn không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi xoay nhẹ chén trà trong tay, yên lặng nhìn chăm chú hai người giao đấu.
Đến lúc này, mới dời ánh mắt đi, nhìn về phía mảnh giáp ở trên mặt đất, im lặng thật lâu.
Người khác cắt áo, Diêm Đồ cắt giáp.
Tu Viễn lắc đầu.
Không biết gã đã ghét bỏ Diêm Đồ trâu gặm mẫu đơn bao nhiêu lần, lúc này lại nâng chén, uống một hơi cạn sạch chén trà ngon tuyệt phẩm này.
Tử Cực Điện.
Triều nghị đã tản, văn võ bá quan đều rời đi.
Tề thiên tử vẫn còn trong điện.
Trên cao, long ỷ vừa to lớn vừa hoa lệ.
Trong đại điện rộng lớn, trống rỗng.
Hôm nay Hoàng đế Đại Tề không phê duyệt tấu chương, cũng không làm chuyện gì khác, chỉ ngồi bình tĩnh tại nơi đó.
Thật lâu sau, y mới hít sâu một hơi: "Có phải là Trẫm ngồi quá cao hay không?"
Giờ phút này, đương nhiên cũng chỉ có mình Hàn Lệnh đứng hầu bên cạnh.
Hàn Lệnh cũng không nói gì, bởi vì Thiên tử cũng không cần câu trả lời.
Bịch bịch bịch...
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài Tử Cực Điện, vang lên trên quảng trường bạch ngọc to lớn.
Thực ra bước chân cũng không nặng, thế nhưng tiếng vang truyền tới rất rõ ràng.
Thiên tử chống lan can, đứng dậy, đi xuống phía dưới.
Khi chân chạm xuống đất, vừa mạnh mẽ vừa ổn định.
Thiên tử đi rất chậm, bởi vì mỗi một bước, đều gánh chịu trọng lượng xã tắc.
Mà tiếng bước chân bên ngoài thì rất thong thả, quy củ.
Trong phạm vi của "lễ", tốc độ không thay đổi.
Tề thiên tử đi xuống dưới, đứng tại cung điện Tử Cực Điện, đứng tại vị trí ngày thường các triều thần xếp hàng.
Bóng người gầy gò mặc áo choàng dày kia, cũng đứng trong cánh cửa cực lớn của Tử Cực Điện.
Cánh cửa khổng lồ như cửa thiên cung, càng làm thân hình gầy gò trở nên nổi bật.
Sau lưng gã là một mảnh ánh bình minh, người như tuyết, áo choàng như tuyết.
Mang tới cảm giác đông lạnh linh hồn con người.
"Nhi thần, khấu kiến phụ hoàng!"
Khương Vô Khí quỳ mọp xuống trong Tử Cực Điện hùng vĩ khoáng đạt.
Vốn gã cũng có thể tới tẩm cung của Thiên tử để yết kiến, thế nhưng hôm nay là con gặp cha, cũng là thần gặp vua.
Cho nên lựa chọn gặp tại Tử Cực Điện.
Tề thiên tử cũng không ngăn cản đại lễ của gã, Bình Thiên quan rủ xuống lưu châu, ngăn cản cảm xúc của vị chí tôn Đại Tề này.
Thế nhưng rèm châu chập chờn, chứng tỏ tâm tình của y cũng không bình tĩnh.
Cuối cùng, Thiên tử chỉ hỏi: "Tội gì?"
Khương Vô Khí theo quy củ đứng dậy, hiện tại gã đứng trước mặt Tề đế, cuối cùng cũng có thể dùng thân phận là một đứa con trai, nhìn thẳng cha của mình.
Đây là ân điển mà Tề thiên tử đặc biệt cho phép.
Thế nhưng gã vẫn bảo trì lễ của hạ thần, đôi mắt hơi rủ xuống, chân thành nói: "Đại nghiệp của phụ hoàng sắp tới, không thể lưu lại tai họa ngầm trong quân được."
Thiên tử nói: "Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian..."
Khương Vô Khí nói: "Thời gian không đợi con."
"Vô Khí." Thiên tử chỉ nói một câu, lại im lặng không nói thêm gì nữa.
Hàn Lệnh đứng phía sau Thiên tử, không nói lời nào, biến mình thành một bức tượng im lặng, thế nhưng khuôn mặt bi thương, nước mắt lưng tròng.
Duy chỉ Khương Vô Khí là còn cười.
Gã cười, tựa như một bông tuyết nở rộ trong Tử Cực Điện.
Trong cuộc đời của gã, rất ít khi cười xán lạn như thế.
Bởi vì từ khi sinh ra, gã đã phải gánh chịu quá nhiều, từ khi còn trong tã lót, đã bị phán là sẽ chết sớm.
Trong một nơi băng tuyết đông cứng, nào có hoa nở?
"Phụ hoàng, ngài có tin tưởng nhi thần không?" Khương Vô Khí hỏi.
Thiên tử im lặng một hồi lâu, mới nói: "Thiên tử không thể không nghi ngờ."
Trên gương mặt tuấn tú tái nhợt của Khương Vô Khí, vẫn là nụ cười xán lạn: "Hiện tại ngài đã có thể tin tưởng nhi thần."
Tựa hồ gã nhất định phải làm cho Tề thiên tử nhớ kỹ nụ cười xán lạn này vậy.
"Con chỉ hi vọng ngài, tin tưởng con mà thôi."
"Phụ hoàng, nhi thần chưa từng có tâm phản nghịch!"
"Xin hãy trả cho nhi tử khối bạch ngọc kia đi."
"Nhi tử chưa bao giờ cảm thấy, mình lại khỏe mạnh tới như giờ, loại cảm giác này ... rất tốt..."
Nụ cười của gã, cứ đọng lại như vậy. Vào sáng sớm tháng mười, kết làm thu sương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận