Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 698: Chiến tranh

Phành phạch.
Một con chim nhỏ nhảy khỏi cành cây hơi nghiêng, vỗ cánh bỏ đi mà không buồn ngoái lại.
Đây là một ngọn núi xanh không tên, yên lặng lạ thường trong gió lạnh thấu xương.
Chim và thú đều không lên tiếng, chỉ có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nước tuôn ra.
Nơi này cách không xa dòng sông trong vắt mênh mông cuồn cuộn dài tám trăm dặm.
Trên một sườn dốc, giữa đám cỏ dại mọc um tùm, một bóng người cuộn mình trong đó, nằm im bất động.
Đây là một thiếu niên đã mất đi tri giác nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng đau khổ.
Nằm co ro như một đứa bé mất đi sự bảo vệ. Tuy nhiên, ngay cả khi đang hôn mê bất tỉnh như vậy, cơ bắp trên người hắn vẫn căng cứng, như thể đang chiến đấu trong giấc ngủ vậy. Tay trái nắm hờ ấn quyết, tay phải nắm thật chặt một thanh kiếm. Trông rắn chắc như một tác phẩm điêu khắc.
Màn sương đen lượn lờ bên trong và ngoài cơ thể hắn, từ cổ đến mặt cũng có những hoa văn màu đen kỳ lạ đang lan tràn. Những hoa văn màu đen giống như những con trùng nhỏ vặn vẹo, thoạt nhìn có vẻ như đang ngọ nguậy, trông rất kinh người.
Lúc mặt trời mọc, vẻ dịu dàng và cương nghị trên khuôn mặt này biến mất hoàn toàn, thay vào đó là cảm giác tà ác. Giống như căm ghét mọi thứ trên đời, cho dù đang ở trong đau đớn, cũng đang chuẩn bị một âm mưu quỷ kế nào đó.
Sương mù màu đen sâu thẳm và linh động, lúc chìm lúc nổi, bao phủ hoàn hoàn thiếu niên.
Trên người thiếu niên ngất xỉu chỉ có đúng ba chỗ là chưa hoàn toàn bị màu đen ăn mòn.
Một là vầng trán, đôi lông mày nhíu chặt dường như đang tập trung một ý chí kiên định nào đó, giống như hai cửa ải quan trọng, kiên quyết ngăn chặn cuộc tấn công của hoa văn màu đen, liều chết bảo vệ.
Hai là tay phải cầm kiếm, trên vỏ bọc của thanh trường kiếm còn có mấy chữ Phạn mờ mịt nhảy ra, vững vàng rơi vào trong sương mù màu đen, giống như cá lần lượt nhảy vào "Biển Đen", cứ tre già măng mọc mà tiến lên.
Ba là vị trí giữa cột sống và xương cổ, nơi đó có một đóa sen trắng lửa đỏ, đồng thời mang đến hai cảm giác nóng bỏng và lạnh lùng, toát ra ánh sáng trắng và đỏ rõ rệt, nhưng chúng đang cùng chống lại màu đen.
Hắn đã ngất ở đây rất lâu rồi.
Cuộc chiến dài đằng đẵng và gian khổ vẫn đang tiếp tục trong cơ thể hắn.
Hiện tại mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều không liên quan gì đến hắn, mặc dù gió mây đã từng bị hắn khuấy động.
"Bạo quân Hàn Ân đã chết!"
Hai "mặt trời chói chang" trên bầu trời đã bị dập tắt.
Mặt trời thật còn chưa lặn, kiên cường thả ra tà dương ở phía Tây.
Trong những tia nắng chói chang của mặt trời chiều, lúc này bầu trời lại đang mưa.
Trận mưa tiếp theo trên vùng đất trước giờ hiếm thấy mưa, từ nay về sau cũng khó thấy lại nữa.
Mưa đẫm máu.
Đó là màu máu mà tà dương cũng không thể nào nhuộm được, một màu máu vô cùng thuần thúy và tanh hôi.
Chân Nhân ngã xuống, đất trời cùng bi!
Một tay Trang Cao Tiện nhấc thi thể của Hàn Ân, bay xuống bầu trời Tỏa Long Quan, to giọng hét lớn: "Thắng bại đã phân, kẻ đầu hàng sẽ không chết!"
Âm thanh như rồng gầm, như hổ thét, trào dâng.
Y buông bỏ sự đường hoàng, ngang ngược của mình ra mà không giữ lại chút nào.
Y vừa mới lên ngôi, quyền lực trong triều còn chưa nắm chặt, đã dám ngự giá thân chinh lấy yếu đánh mạnh.
Sự mạnh mẽ và sắc sảo này hơn hẳn vị thái tổ khai quốc.
Giấu thương tích, trốn trong thâm cung, nuôi dưỡng bao nhiêu năm.
Chim bình thường không bay, nhưng bay một cái là lên đến tận trời. Bình thường không hót, nhưng vừa hót sẽ khiến người chấn kinh. Bao nhiêu năm thu nanh vuốt và chịu đựng.
Một khi ra tay, liền trèo đến Động Chân, trở thành Chân Nhân đương thời, lật tay giết chết đại tướng Mạch quốc, mạnh mẽ chia cắt mười thành của Mạch quốc.
Lần thứ hai ra tay là khuynh quốc đại chiến, lấy yếu đánh mạnh, tự tay giết chết đệ nhất kiêu hùng Hàn Ân!
Tư thế hùng chủ đã thành, từ nay về sau Trang Cao Tiện không cần phải che giấu nữa!
Âm thanh to lớn của Trang Cao Tiện lan ra, cơn mưa máu bay trên bầu trời.
Hai vị Ung hầu đang bắt tay vây giết Hoàng Phủ Đoan Minh không nói hai lời liền dừng tay, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà thiên hạ to lớn, bọn họ thực sự không biết phải đi đâu vào lúc này! Cho dù bọn họ đường đường là tu sĩ Thần Lâm, Hầu tước trang nghiêm, nhưng cũng không thể tiêu tán sự lo sợ, nghi hoặc lúc này.
Hàn Ân chết rồi! Đệ nhất kiêu hùng, Chân Nhân đương thời, một nhân vật nắm quyền Ung quốc mấy trăm năm!
Đến Hàn Ân còn chết, vậy thì ai có thể không chết đây?
Phấn Qua hầu bay hết cỡ, vừa mới lao tới bên ngoài Tỏa Long Quan đã cảm thấy chóp mũi mình ướt ướt. Ngẩng đầu nhìn lên, một cơn mưa máu rơi xuống khắp trời, lúc này đất trời cùng bi.
Gã còn nghĩ đó là Trang quân ngã xuống. Nhưng giọng nói của Trang Cao Tiện đã phá tan ảo tưởng của gã.
Gã vội vàng lao đến, còn không kịp liếc mắt nhìn lại Tỏa Long Quan đã xoay người bỏ chạy.
Đến Hàn Ân là Chân Nhân đương thời còn chết trận, thế thì Phấn Qua hầu như gã dù có chín cái mạng cũng không thể làm gì.
Ung quốc xong rồi!
Gã cảm nhận được một sự đau buồn vô cùng, mắt không kìm được mà cay cay. Đường đường là tu sĩ Thần Lâm, nhưng lại giống như chó nhà có tang, vừa chạy trốn, vừa rơi lệ!
Tất cả đều không thể chạy khỏi ánh mắt của Trang Cao Tiện.
Nhưng y cũng không buồn truy đuổi bất cứ ai, và cũng không có ý định giữ lại một vị Ung hầu nào.
Y đứng trên bầu trời phía trên Tỏa Long Quan, chỉ quay đầu nhìn về phía Thừa Đức hầu Lý Ứng của Ung quốc: "Quay lại nói với Hàn Húc, lập tức thả Đỗ tướng ra. Như vậy, trận chiến này sẽ kết thúc. Và phía Bắc Tỏa Long Quan, trẫm có thể hứa là một tấc đất cũng không lấy!"
Đây là phân chia biên giới một lần nữa, quyết định kết quả thắng lợi.
Trang quốc muốn lấy vùng đất bị chiếm đóng ở phía Nam Tỏa Long Quan. Bao gồm gần phân nửa Nghi Dương phủ, toàn bộ Lĩnh Bắc phủ. Hơn nữa toàn bộ tài nguyên yêu thú phong phú ở Kỳ Xương sơn mạch, từ nay về sau đều thuộc về Trang cảnh.
Đây thực ra là một điều kiện mà y đã thương lượng với Hàn Húc từ lâu, nhưng nhất định phải cho những tướng sĩ đã chiến đấu đẫm máu một lý do, bọn họ quên cả sống chết để đánh hạ Tỏa Long Quan, trước mắt chính là một vùng đất bằng phẳng màu mỡ của Ung quốc, sao có thể dừng lại được?
Binh sĩ bình thường sẽ không nghĩ đến việc các cường quốc đương thời là Tân, Cảnh, Kinh có thể cho phép Trang quốc đánh một trận để nuốt Ung. Bọn họ nhìn không xa như vậy, cũng không cảm giác được áp lực. Bọn họ chỉ biết là bọn họ đổ máu, đổ mồ hôi, không thể nói dừng là dừng được.
Sau khi đánh bại Ung quốc, sĩ khí của các tướng sĩ Trang quốc lên cao chưa từng thấy, bây giờ nếu để bọn họ tiếp tục tiến lên phía Bắc, thậm chí giao chiến với Kinh quốc, e rằng họ cũng không sợ.
Nhưng tự bản thân Trang Cao Tiện biết, y không được mù quáng.
Trong tình hình rắc rối phức tạp của Tân cảnh, trong bối cảnh thiếu hụt sức mạnh tuyệt đối, có chừng mực là đặc biệt quan trọng.
Bây giờ nếu y đưa binh qua Tỏa Long Quan và liều mạng chiến đấu với Hàn Húc, đừng nói đến kết quả, cho dù cuối cùng có thể xuyên thủng Thiên Mệnh phủ và chiếm giữ toàn bộ lãnh thổ Ung quốc. Y có thể thực sự nắm giữ nó sao?
Gần như là sẽ không có thời gian để tiêu hóa, mà ngay lập tức nghênh đón sự tấn công của Kinh quốc. Phải biết rằng bây giờ Xích Mã Vệ của Kinh quốc vẫn đang ở bên ngoài Tĩnh An phủ.
Là bá chủ Trung Vực, Cảnh quốc có còn ủng hộ y nữa hay không?
Cảnh quốc thu nạp Trang quốc thành nước thuộc địa là để thả một cái đỉnh xuống Tây Cảnh, vừa để đóng đinh Ung quốc, vừa để đâm vào Tần quốc. Vậy thì làm sao có thể sẵn lòng nuôi thêm một con mãnh hổ ở Tây cảnh?
Vì vậy cân nhắc tình hình, vẫn nên dừng lại ở đây. Thứ nhất, bản thân Trang quốc có thể nhận được lợi ích thực sự, và thứ hai, Ung quân Hàn Húc trấn thủ ở lãnh thổ còn lại của Ung quốc vẫn là người đầu tiên đối mặt với áp lực của Kinh quốc.
Điểm này có thể hình thành đủ chiều sâu chiến lược cho Trang quốc, để Trang quốc có đủ thời gian tiêu hóa thành quả của cuộc chiến này mà không lo bị quấy rầy. Thực sự dần chuyển từ một quốc gia nhỏ độc lập thành một cường quốc trong khu vực.
Đương nhiên, những cân nhắc chiến lược này sẽ không được chia sẻ với binh lính. Là người lãnh đạo đất nước, Trang Cao Tiện cần cho binh lính đã chiến đấu đẫm máu một lý do. Lúc này tướng quốc Đỗ Như Hối được người dân kính yêu vẫn còn đang chiến đấu anh dũng đẫm máu, cũng không tốt chút nào.
Y đã bằng lòng từ bỏ rất nhiều lãnh thổ vì tướng quốc Đỗ Như Hối, đúng là tình nghĩa quân thần khiến người ta ca tụng biết bao!
Đối với Hàn Húc, mục tiêu của gã là thực sự nắm quyền và trở thành một Ung chủ danh chính ngôn thuận. Hàn Ân, người đã nắm quyền mấy trăm năm và chưa bao giờ có ý định buông tay mới là vấn đề lớn nhất.
Gã làm quốc quân hơn một trăm năm, và cũng đã làm bù nhìn hơn một trăm năm.
Trong chuyện giết chết Hàn Ân này, Hàn Húc và Trang Cao Tiện đã đạt được một sự đồng thuận. Nhưng đồng thời, Trang quốc vẫn là một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ với Ung quốc trong thời đại của Hàn Húc.
Vì vậy, Thừa Đức hầu Lý Ứng mới có thể ra tay độc ác như vậy, khiến cho hai vị Ngoại Lâu đỉnh cấp có thể đột phá lên Thần Lâm của Trang quốc một phế một chết. Điều đó thể hiện rõ nếu có cơ hội, Hàn Húc nhất định sẽ không ngại giết chết kình thiên ngọc trụ, giá hải kim lương của Trang quốc trước khi đình chiến.
Trang Cao Tiện nói những lời này vào lúc này, không chỉ biểu thị rằng y sẽ tuân theo thỏa thuận, mà còn để cảnh cáo Hàn Húc. Nếu như Đỗ Như Hối chết trong trận chiến này, y sẽ không tuân thủ thỏa thuận nữa.
Cho dù Hàn Húc biết rõ lúc này Trang Cao Tiện không dám chiếm toàn bộ lãnh thổ Ung quốc, nếu như vậy sẽ khiến Trang quốc chết no. Nhưng bản thân Hàn Húc cũng không dám đánh cược. Sau khi Ung quốc "Tráng sĩ chặt tay", tự mình hại mình" sẽ không có tư cách để mạo hiểm.
"Ta nhất định sẽ truyền lời." Lý Ứng nhìn Trang Cao Tiện một cái thật sâu, sau đó xoay người bay đi.
Là thân tín tuyệt đối của Ung quân Hàn Húc, Ung hầu đã tấn công Hàn Ân vào phút cuối cùng, Thừa Đức hầu Lý Ứng về cơ bản đã hoàn toàn tán hành sự quyết đoán của Hàn Húc.
Theo như lão thấy, Hàn Húc là một vị vua mạnh hơn Hàn Ân gấp trăm lần, chỉ là vẫn chưa được thể hiện mà thôi.
Hàn Ân là Chân Nhân đương thời, cho đến khi chết cũng sẽ không bao giờ tồn tại vấn đề già yếu, nhưng tinh thần của lão đã già nua quá rồi.
Lão hoàn toàn không có bản lĩnh của Ung Minh Đế Hàn Chu năm đó, bị Kinh quốc đánh mấy trăm năm, thật ra trong lòng đã khuất phục từ lâu rồi. Dù có biểu hiện kiêu ngạo độc đoán đến đâu cũng không thể che giấu nội tâm yếu đuối.
Hàn Ân vẫn luôn muốn vượt qua ca ca Hàn Chu của mình, nhưng tận sâu trong thâm tâm, lão chưa bao giờ cảm thấy mình có thể đánh bại được Kinh quốc, bởi vì đó là điều mà Hàn Chu không thể làm được!
Hàn Ân không có tự tin làm chuyện mà Hàn Chu không làm được!
Lão đã cố gắng hết sức để rửa sạch dấu vết của Ung Minh Đế, nhưng sau khi giặt mấy trăm năm cũng không thể tẩy sạch được, cả đời lão đều sống trong cái bóng của Hàn Chu.
Một vị vua như vậy, trông thì có vẻ quyền uy, mưu lược và thủ đoạn, nhưng Ung quốc ở trên tay lão sẽ chỉ từ từ thối rữa và bốc mùi mà thôi. Hàn Ân đã nắm quyền mấy trăm năm, tấc đất của Ung quốc vẫn chưa mở rộng, mà sức ảnh hướng ở trên Tây cảnh lại càng ngày càng nhỏ, đó chính là minh chứng rõ ràng.
Ung quốc đã đến thời điểm không phá thì không xây được, nhất định phải tắm lửa mới có thể tái sinh.
Nhưng mà Hàn Ân quá mạnh và đã cai trị vùng đất này quá lâu, nếu chỉ dựa vào những người trung thành với Hàn Húc thì hoàn toàn không thể lật đổ được.
Cho nên mới cần dẫn ngoại lực vào.
Lý Ứng vẫn luôn chắc chắn rằng mình đã làm đúng, thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Trang Cao Tiện, lão không khỏi dấy lên lòng nghi ngờ.
Trong chiến lược tương lai của quân thần Hàn Húc, bọn họ sẽ lấy nguy cơ đất nước bị lật đổ để kích thích người dân trong nước cùng chung mối thù, khi đã có thể khống chế trạng thái của chiến tranh, Hàn Húc sẽ nhanh chóng nắm giữ quyền lực quân sự và chính trị của quốc gia, đó chính là bước đầu tiên.
Nuôi dưỡng sức mạnh của đất nước, ngồi đợi thời cơ chín muồi, sẽ lập tức đánh lại Trang quốc, đánh bại Trang Cao Tiện, giành lại đất đai đã mất và thiết lập quyền lực tuyệt đối cho Hàn Húc, đó là bước thứ hai...
Nhưng liệu một Trang Cao Tiện như vậy có thực sự dễ dàng bị đánh bại không?
Lý Ứng rời khỏi nơi này với nỗi lo lắng không thể nói ra được.
Mà ở trong Tỏa Long Quan, quân Ung đã quỳ đầy đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận