Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2330: Hùng tráng thay, cái tên này

Nếu Thần Tiêu Vương cũng chết, truyền thuyết đã sớm tan biến. Vậy có phải mang ý nghĩa thế giới Thần Tiêu này còn ẩn giấu nguy hiểm càng lớn?
Hiện tại Viên Mộng Cực chỉ muốn về nhà, nhìn cái gì cũng cảm thấy quỷ dị, thậm chí đại đỉnh đồng xanh kia cũng tựa như ác thú khẩu lớn, tùy thời cắn nuốt máu thịt của hắn.
Trong thời điểm đám yêu đều tới gần Thiên Yêu Pháp Đàn, chiêm ngưỡng truyền thuyết đời trước. Một mình hắn tự lui ra ngoài, âm thầm thối lui đến rìa bình đài, sau lưng là biển mây mênh mông.
Lúc này hắn mới phát hiện, Xà Cô Dư vẫn luôn đứng bên ngoài tầm chú ý, cũng đã sớm khoanh tay đứng ở đây, ánh mắt mông lung, không biết đang nghĩ gì.
Vì vậy hắn lại dịch sang một hướng khác.
Gia sự quốc sự thiên hạ sự... Liên quan quái gì đến ta?
Đại đỉnh đồng xanh loang lổ vết rỉ, đứng trên Thiên Yêu pháp đàn đã sớm đổ nát.
Gạch đá tàn tạ, vật tế trống không.
Tự có khí tức cổ xưa, chảy xuôi trong thời gian.
Lộc Thất Lang vuốt ve thật lâu, dừng lại nói:
"Ta không xác định có phải như vậy hay không, chỉ có một loại cảm giác như thế. Cái đại đỉnh này cho ta cảm thụ, nó có cùng căn nguyên với Thần Tiêu thế giới."
Hắn nói bản thân không chắc chắn, nhưng mà đám yêu đều rõ ràng, linh cảm của Linh Cảm Vương cường Đại Đến mức nào. Vì vậy bỗng chốc đều trầm mặc.
Vũ Tín được gọi là "Tiểu Vũ Trinh", thường kể cho người nghe về giấc mơ thời thơ ấu của hắn. Trong mơ, Vũ Trinh Đại Tổ nhìn chăm chú vào hắn, rủ hắn cùng tung cánh bay lượn trên bầu trời.
Đến khi tỉnh giấc, hắn đã có thể thi triển Yêu chinh của mình, động một chút là giương cánh bay ngàn dặm.
Chính giấc mộng ấy và Yêu chinh tương tự Vũ Trinh đã giúp hắn giành được mỹ danh "Tiểu Vũ Trinh", được Ma Vân Vũ gia đặt kỳ vọng rất lớn.
Tất nhiên, danh hiệu này thực chất chẳng có gì lạ lùng. Đâu đâu trong Yêu giới cũng có những cái tên như Ma Vân Tiểu Vũ Trinh, Vân Lĩnh Bệnh Vũ Trinh, Trường Hoài Tái Vũ Trinh...
Đối với Vũ Trinh một đi không trở lại, đại đa số Yêu tộc đều có thái độ lạc quan.
Hầu hết mọi người đều tin rằng, chắc chắn hắn đã thành công xuyên qua Hỗn Độn hải, ở tiếp tục viết nên truyền thuyết của chính mình ở ngoài thiên ngoại. Thậm chí còn kiên định cho rằng, chắc chắn hắn đã đặt chân lên tuyệt đỉnh, trở thành căn cơ vững chắc của Yêu tộc.
Hắn trong cuộc tranh đoạt ngôi vị Yêu Hoàng năm đó, thua dưới tay Nguyên Hy Đại Đế, nhưng ngay cả Nguyên Hy Đại Đế cũng phải tán thưởng hắn.
Thái Cổ Kinh Truyện có ghi chép, Nguyên Hy Đại Đế từng nói:
"Kể ra những việc tự hào nhất đời, chẳng qua chỉ có ba. Thứ nhất có cách dạy con, con cái tận tâm lo việc nước; thứ hai có sức thắng trận, từng thắng Vũ Trinh một ván; thứ ba có thể gánh vác trọng trách, chưa phụ lòng thiên hạ. Những điều khác đều không đáng nhắc tới."
Chủ đạo trận huyết chiến Ô Lĩnh đại biểu cho thắng lợi lớn nhất từ trước tới nay của Tân giới Yêu tộc, đối với Nguyên Hy Đại Đế cũng chỉ là một phần trong những việc đáng tự hào.
Chỉ có thắng Vũ Trinh là nói riêng thành một ý.
Nhưng truyền thuyết như vậy, chẳng lẽ đã kết thúc từ lâu?
Đỉnh đồng to lớn không thể phát ra âm thanh. Câu chuyện bị chôn vùi trong lịch sử không thể tự giải thích.
Duy chỉ có một đốm lửa chập chờn sáng tối ở chỗ sâu trong tro tàn, tựa như con mắt của vị truyền thuyết Yêu tộc kia, vượt qua không biết bao nhiêu năm tháng, chăm chú nhìn vào người đến sau.
"Ta nghĩ ta đã biết, vì sao thế giới Thần Tiêu có thể vĩ đại như thế."
Dương Dũ pháp sư cảm khái nói:
"Thần Tiêu Đại Tổ là bậc công bằng vô tư chân chính, ngài tự dựng nên Thiên Yêu pháp đàn, mới chèo chống được khả năng vô hạn của thế giới này."
"Còn có một điểm ."
Chu Lan Nhược nói:
"Cũng chỉ có như vậy mới có thể nói là ngài thật sự buông tay với thế giới này, cho tất cả những ai tham gia được hưởng công bằng lớn nhất mà ngài có thể đem lại."
"Nếu nói cái đỉnh đồng này, thật sự là Vũ Trinh Đại Tổ."
Hùng Tam Tư hỏi ra vấn đề then chốt:
"Vậy ngài đã tọa hóa thăng đàn ở đây vào lúc nào?"
"Đúng vậy!"
Thử Già Lam cũng kịp phản ứng:
"Năm đó Vũ Trinh Đại Tổ tới Hỗn Độn hải xa xôi, việc này có tín sử làm chứng, là văn bản ghi chép rõ ràng, không thể làm giả được. Vậy sao ngài ấy lại trở lại thế giới Thần Tiêu, xây dựng Thiên Yêu Pháp Đàn ở chỗ này?"
Lộc Thất Lang nói:
"Nhất định là ngài ấy đã từng đi qua tới Hỗn Độn hải, đây là sự thật lịch sử. Nói cách khác, Vũ Trinh Đại Tổ cũng từng từ Hỗn Độn hải trở về. Cũng chỉ có tồn tại như Vũ Trinh Đại Tổ, mới có thể qua lại tự nhiên trong Hỗn Độn hải."
"Cho nên, đó là thời điểm nào? Tại sao Vũ Trinh lại trở về?"
Hùng Tam Tứ hỏi.
Đám yêu nhìn nhau, đều mờ mịt không rõ.
Lúc này Chu Lan Nhược nói "Ta nghĩ ta biết ngài ấy trở về khi nào."
Ả hiểu biết về lịch sử, sớm đã được đám yêu tin phục, ai nấy đều nhìn ả, chờ đáp án của ả.
"Chắc hẳn chư vị đều biết về huyết chiến Ô Lăng."
Chu Lan Nhược đưa ra câu mở đầu này rồi nghiêm túc giảng giảng"Ban đầu sau huyết chiến Ô Lăng, tình thế vẫn luôn tốt đẹp, chúng ta phản công quy mô lớn. Mười năm ròng rã, không ngày nào không đánh, không ngày nào không tiến thêm, phá hủy tất cả đại thành của Nhân tộc ngoại trừ Toại Minh... cũng gần như phá tan Vạn Yêu Chi Môn, giết vào hiện thế!
Nhưng ngay thời khắc mấu chốt, Nguyên Hy Đại Đế đích thân tuần tra lương thảo, bị Nhất Chân Đạo Chủ của Nhân tộc hành thích, trọng thương ngã gục, không thể không trở về Thái Cổ hoàng thành tĩnh dưỡng. Từ đó mới cho Nhân tộc cơ hội thở lấy sức, khiến bọn chúng có thể một lần nữa tái cấu trúc phòng tuyến.”
Thử Già Lam mặt mày hung ác, nói năng cũng như đang gầm ghè với ai:
"Mấy chuyện này thì ta cũng biết, liên quan gì tới Vũ Trinh Đại Tổ lại?"
Lộc Thất Lang thì như đang suy tư.
Chu Lan Nhược nói:
"Không cần nói nhiều về mức độ khủng khiếp của Nhất Chân Đạo chủ, Nguyên Hy Đại Đế chính là tồn tại trên tuyệt đỉnh, là một trong những cường giả mạnh nhất Yêu tộc ta, lại bị hành thích thành công... Mà lại là ra tay trong quân doanh Yêu tộc ta!
Làm sao Nhất Chân Đạo Chủ có thể lẻn vào doanh trại hậu cần, vẫn luôn là câu đố lịch sử.
Hao tâm tổn trí trong quân vụ, lại trải qua liên tiếp đại chiến, trong lúc vội vàng còn phải Nguyên Hi Đại Đế nghênh đón một vị khác trên tuyệt cao khiêu chiến.
Một hơi thở đã mở ra một trăm năm.
Lúc đó chỗ bọn họ giao chiến sinh ra thời gian loạn lưu, vòng xoáy nhân quả, ngay cả thiên quân vạn mã của không vào được, Thiên Yêu xung quanh không thể can thiệp.
Sách sử không ghi chép, nhưng vẫn có một cách nói, lúc ấy sở dĩ Nguyên Hi Đại Đế bị thương mà chưa chết, chính là vì được một vị cường giả tuyệt thế của Yêu tộc ta ra tay trợ giúp kịp thời."
Trên cái đầu trọc của Thử Già Lam, hoa sen đen lấp lánh:
"Ý ngươi là..."
Chu Lan Nhược nói:
"Thân phận của vị cường giả tuyệt thế kia, không đâu nói ra. Nhưng ta rất hoài nghi, người này chính là Vũ Trinh Đại Tổ."
"Không phải là không tồn tại loại khả năng này, nhưng ít nhiều cũng có phần gượng ép."
Dương Dũ pháp sư nói:
"Phản công hiện thế là huyết chiến toàn tộc, không biết có bao nhiêu cường giả của tộc ta ra tay. Không đến mức không phải Vũ Trinh Đại Tổ là không được. Có tồn tại một vị cường giả như vậy hay không cũng là chuyện khác, lúc trước Nguyên Hy Đại Đế không thương tổn đến căn bản, không đến trăm năm, lại có đại chiến đỉnh phong. Ta càng có khuynh hướng nghiêng về khi đó là ngài ấy một mình đánh lui Nhất Chân Đạo Chủ. Còn nữa, lúc trước Vũ Trinh Đại Tổ đi tới Hỗn Độn hải, rõ ràng không siêu thoát."
Được một lần hiếm thấy Thử Già Lam không làm ngược lại:
"Dương đầu trọc nói đúng, loại dã sử này quá nhiều, toàn nói linh tinh, không đáng tin."
Về phần Vũ Trinh và Nguyên Hy Đại Đế là kẻ thù chính trị với nhau, một lần tranh giành sinh tử, sau khi tranh giành ngôi vị mới từ bỏ tất cả cơ nghiệp, đi tới Hỗn Độn hải xa xôi, tính chất gần như là trục xuất. Hoàn toàn không có đạo lý gì sau khi trở về lại chủ động cứu viện kẻ thù... Cái này thì bọn họ không đề cập tới.
Nguyên nhân chính là vì lòng dạ của Vũ Trinh Đại Tổ, trong chiến tranh chủng tộc, hoàn toàn có thể làm chuyện cứu viện kẻ thù chính trị ngày xưa.
"Ta đồng ý với suy đoán của Lan Nhược cô nương."
Lộc Thất Lang vỗ về đại đỉnh đồng xanh nói:
"Vũ Trinh Đại Tổ có thể bình yên trở về, thong dong đi lại trong Hỗn Độn hải, chẳng phải là một loại chứng minh siêu thoát sao?"
"Việc này Thiên Yêu cũng có thể làm được."
Dương Dũ pháp sư nói:
"Nghịch Lai Bồ Tát trong giáo ta, đã từng hoàn thành hành động vĩ đại một mình qua lại trong Hỗn Độn hải."
Lộc Thất Lang nói "Đối với Nghịch Lai Bồ Tát mà nói, đây là hành động vĩ đại. Đối với Vũ Trinh Đại Tổ mà nói, ngài lặng lẽ đi lại, chưa từng làm nổi lên bất kỳ gợn sóng nào. Khác biệt trong đó, chẳng lẽ còn không rõ ràng hay sao?"
Những thiên kiêu Yêu tộc như bọn họ đứng đây thảo luận bí ẩn lịch sử, còn thảo luận rất nghiêm túc.
Khương Vọng ở thế giới trong gương nghe xong lại sửng sốt.
Nhất Chân Đạo Chủ là ai?
Ở Yêu giới lâu như vậy, đương nhiên hắn biết Nguyên Hy Yêu Hoàng là tồn tại vĩ đại cỡ nào đối với Yêu tộc.
Mà Nhất Chân Đạo Chủ này lại một mình lẻn vào quân doanh Yêu tộc, suýt nữa đâm chết Nguyên Hy Yêu Hoàng, thành công ngăn chặn thế công Yêu của tộc, đây hẳn cũng là truyền thuyết vĩ đại của Nhân tộc mới đúng!
Ta đọc sách không nhiều, sách sử cũng đọc qua vài sọt, vì sao cái tên này lại xa lạ như thế?
Có một số lịch sử bị xóa đi ở Nhân tộc, nhưng Yêu tộc sẽ không giúp Nhân tộc bôi vẽ. Ngược lại cũng thế, Yêu tộc làm việc ác ở thời đại viễn cổ, bên Nhân tộc là huyết án chồng chất thành núi, trên Thái Cổ Kinh Truyền kia thì không thấy chữ nào.
Trong khoảng thời gian giãy giụa cầu sinh ở Yêu giới, Khương Vọng cũng thực sự đối chiếu tra duyệt không ít ký ức lịch sử. Hiểu rõ lịch sử cũng là được viết ra, không phải ai viết nhiều chữ thì chân thật đáng tín. Có tồn tại chân tướng khách quan, nhưng chưa chắc đã được bảo tồn. Cái gọi là chân tướng lịch sử, phần lớn thời điểm đều chỉ giới hạn ở một góc nhìn nào đó.
Tiên hiền Tư Mã Hoành viết một câu trong mở đầu của "Sử Đao Tạc Hải": "Người vốn ngu độn, chỉ có xem sử mà tự biết. Thuyền không chở được, gọt đao đục biển."
Quả thật là viết hết nỗi kính sợ đối với lịch sử.
Lần đầu Khương Vọng đọc được, cũng cảm thấy trang nghiêm kính nể. Nhưng chỉ có trải qua càng nhiều mới có thể lý giải đôi chút, cảm giác kính sợ xuất phát từ nội tâm kia rốt cuộc đến từ đâu.
Đứng cao đến đâu, cũng phải ngước nhìn bầu trời đầy sao. Mà dù có bước vào ngân hà, cũng phải hoài niệm về lịch sử.
Lúc này hắn chỉ có thể nén nỗi nghi hoặc.
Cái tên Nhất Chân Đạo Chủ này, nếu có thể trở về hiện thế, tất nhiên sẽ có cơ hội tìm hiểu.
Lúc này Chu Lan Nhược lại nói:
"Lý do ta suy đoán Vũ Trinh Đại Tổ từng ra tay lần đó, không chỉ vì một chuyện.
Sau lần bị ám sát đó, Nguyên Hy Đại Đế nhiều lần có ý định thoái vị nhường hiền, ở nơi công khai, trong duyệt tấu riêng đều có. Nhưng nhìn xung quanh Yêu giới lúc bấy giờ, có ai xứng đáng với chữ "hiền" của Nguyên Hy Đại Đế?
Nguyên Hy Đại Đế tuổi già, nói đến ba chuyện tự hào nhất trong đời. Trong đó việc thứ hai chính là cạnh tranh với Vũ Trinh Đại Tổ. Nguyên Hy Đại Đế đã sớm là tồn tại trên đỉnh phong tuyệt đỉnh, nếu Vũ Trinh Đại Tổ chưa từng đạt tới, làm sao ngài ấy lại nhớ mãi không quên?”
Dương Du Pháp Sư đã bị thuyết phục.
Đương nhiên vẫn còn có thể có rất nhiều lời phản bác.
Ví dụ như tranh vị Yêu Hoàng là một trận tranh đấu mấu chốt nhất trong cuộc đời Nguyên Hy Đại Đế, hai bên lại có thế lực ngang nhau, đương nhiên khiến hắn khó có thể quên. Điều này không chứng minh được thứ gì.
Nhưng từ những khoảng trống còn sót lại trong lịch sử, đến Thiên Yêu pháp đàn bị hủy hoại trước mắt, lại đến cái cái đỉnh lớn bằng đồng xanh nghi là Vũ Trinh Đại Tổ hóa thân này.
Quả thực là không tìm được hình tượng lịch sử hợp lý hơn, đúng đắn hơn những gì Chu Lan Nhược vừa nói.
Cuối cùng chỉ nói một câu:
"Lời này rất đúng!"
Thử Già Lam còn nói:
"Hùng tráng thay, cái tên này!"
Đám yêu đều đắm chìm trong đoạn lịch sử đó, vừa cảm nhận sự vĩ đại của Vũ Trinh Đại Tổ, cũng chấn động bởi sự cường đại của Nhân tộc, Nhất Chân Đạo Chủ một mình lẻn vào quân doanh ám sát Đại Đế, rốt cuộc là tồn tại khủng khiếp đến mức nào?
Tựa như Nguyên Hi Đại Đế, đã kết thúc rồi sao? Hay vẫn còn sống, mà thời gian sau còn trở nên càng thêm cường đại?
Ngược lại, Thái Bình Quỷ Sai che mặt lại vô cùng trấn định, thịt mỡ trên người không rung động chút nào.
Thái Bình Đạo chủ phân niệm ức vạn, một luồng phân niệm cũng đủ để ủng hộ hắn tranh đấu Thần Tiêu. Đó là cường đại không thể tưởng tượng đến cỡ nào?
Nhân tộc có Nhất Chân Đạo Chủ, Yêu tộc có Thái Bình Đạo Chủ, không thua kém gì!
Lúc này có một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Nếu như lời Lan Nhược cô nương nói chính là chân tướng lịch sử... Đương nhiên ta cũng tán thành loại suy đoán này."
Đám yêu quay đầu lại, mới nhìn thấy Xà Cô Dư đứng ở mép bình đài.
Đây có lẽ là lần đầu tiên ả chủ động nói chuyện sau khi đám yêu tề tụ, cũng bởi vậy khiến bầu trời rời khỏi trạng thái "bị xem nhẹ".
Xích văn tà dị bò lên cổ.
Mái tóc tím, dáng vẻ yểu điệu lay động trước biển mây.
"Như vậy vấn đề đã đến."
Ả chậm rãi hỏi:
"Nếu Vũ Trinh Đại Tổ đã siêu thoát, thành tựu tuyệt đỉnh, vì sao lại tự lập Thiên Yêu pháp đàn trong thế giới Thần Tiêu này?"
"Thậm chí... là chính người tự nguyện hiến thân, hay bị kẻ nào đó mai táng?"
"Hơn nữa rốt cuộc tòa Thiên Yêu pháp đàn này bị kẻ nào hủy diệt?"
Ba câu hỏi này, câu sau khó trả lời hơn câu trước. Hơn nữa, câu sau còn khiến đám yêu quái đang suy tư không rét mà run.
Đúng vậy. Nếu nói Vũ Trinh Đại Tổ đã thành tựu trên tuyệt đỉnh, mà sau khi từ Hỗn Độn hải trở về, còn ra tay cứu Nguyên Hi Đại Đế một lần. Vì sao còn có tòa Thiên Yêu pháp đàn trước mắt?
Một vị tồn tại vĩ đại thành tựu trên cả tuyệt đỉnh, sao có thể chết đi vô thanh vô tức như vậy được, chết mà thậm chí không ai có thể xác định hắn có siêu thoát hay không!
Chuyện này quá không hợp lý, hoàn toàn không thể giải thích.
Chẳng lẽ những điều Chu Lan Nhược suy đoán đều không phải là chân tướng chân chính trong lịch sử?
Đứng trên bậc thang bị tổn hại của Thiên Yêu Pháp Đàn, Chu Lan Nhược ngước nhìn Xà Cô Dư.
Một người như u lan, một người tựa diễm nguyệt, hai vẻ đẹp xa xa tương ứng.
Chu Lan Nhược thong thả nói:
"Những điều Xích Nguyệt Vương hỏi cũng là điều ta quan tâm. Hiện giờ ta không thể đáp được, nhưng ta nghĩ đáp án hẳn nằm trong thế giới Thần Tiêu này."
Hai nữ yêu xinh đẹp đối mặt nhau, một dựa vào biển mây, một tựa bên pháp đàn, quả thật là một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ.
Lộc Thất Lang đang thưởng thức đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào đốm lửa trong đại đỉnh đồng xanh.
Một âm thanh không phân biệt nam nữ vang lên.
Vang vọng khắp thời không.
Mang theo hoang mang, mờ mịt.
"Thần?"
Vấn đề này kéo dài ngàn vạn năm!
Hỏi thế gian, lấy cái gì gọi là "Thần"!?
Theo tiếng nói này vang lên, phía sau Xà Cô Dư có một tượng thần khổng lồ ba đầu sáu tay, từ trong mây mù vút lên cao!
Mà không phải chỉ có một.
Chẳng bao lâu sau đã là cái thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Có cái cầm pháp luân, có kẻ mặt xanh mắt đỏ, có kẻ mặc pháp y, lại có trần truồng...
Thần đạo Yêu tộc hưng thịnh, đám yêu không xa lạ gì với Thần linh.
Bản thân Phong Thần đài của Thái Cổ hoàng thành cũng không ngừng sáng tạo thần linh, cũng rất nhiều Yêu tộc chuyên tu Thần đạo. Những kẻ đăng ký trong danh sách, được Thái Cổ Hoàng thành phê duyệt, đều được xem là Chính thần. Được xưng là "Sách tạo hai mươi vạn dặm, ba vạn ba ngàn vị thần linh."
Ngoài ra các vực, các tiểu giáo Thần đạo cũng nối tiếp nhau không dứt. Tà Thần không được thừa nhận, nhiều hơn Chính thần rất nhiều.
Chỉ riêng khu vực Ma Vân thành, những cái gọi là thần giáo cứ liên tục xuất hiện rồi biến mất. Trư Đại Lực với tư cách Thái Bình Quỷ Sai đi đồ thần diệt quỷ, mỗi đêm đều có việc làm, căn bản là giết không xuể.
Nhưng nào đã thấy nhiều như vậy, nào đã có thắng cảnh như thế này?
Lúc này đám yêu đã nhìn thấy!
Thần quang chiếu rọi, chảy quanh Thần Sơn.
Không ngừng hiện lên trong tầm mắt, là từng pho tượng đất, từng bộ kim thân, từng bức tượng... thần!
Trong biển mây, tượng thần chìm nổi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận