Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2586: Cuộc giao lưu không thể quay đầu trong dòng thời gian (2)

Tật Hoả Dục Tú nâng cặp mắt tĩnh mịch kia lên, nhìn Thần Nhân lửa xanh trong Ác Quỷ Thiên Đạo:
"Loại nhục thân tràn đầy nghiệp chướng, ăn thịt thối rữa như vậy cũng có thể thỏa mãn được ngươi ư? Không thể thực hiện được bố cục hoàn mỹ nữa, ngươi có thể tưởng tượng ra được cuối cùng mình sẽ biến thành một con quái vật như thế nào không?"
Thần Nhân lửa xanh nói:
"Cho nên ta muốn thu hồi nhân từ của ta."
Gã dừng một chút để nhấn mạnh ý của mình:
"Thu hồi một chút."
Không phải gã không muốn nhân từ, mà là lòng tốt của gã đã bị người cự tuyệt.
Tinh thú được triệu hồi đến khiến cho gã nhận được một phần lực lượng phản hồi, có thể ứng phó với cục diện càng thêm ung dung.
Vừa nói xong câu này, gã vừa tu bổ màn trời đang sụp đổ, ngăn cách cột khói ma khí ở phương xa, trấn áp Ma công lại, đồng thời hai tay lại xé một cái!
Khe nứt trên mặt đất lại tiếp tục mở rộng, mấy chục tôn Đồ Đằng Linh dùng thân thể lấp đầy khe nứt, chỉ trong nháy mắt đã không còn bóng dáng!
Đó là chiến lực mạnh nhất của Nhân tộc Phù Lục, dù hy sinh tất cả... nhưng lại không nặng hơn hạt bụi một chút nào.
Sáng Thế Chi Thư rung chuyển dữ dội!
Trên trời giáng xuống mưa đá, đất nổi lên cuồng phong, sấm chớp đùng đoàng!
Quân trận mà Bạch Ngọc Hà và Lâm Tiện vội vàng tổ chức lập tức bị cuồng phong nghiền nát, vô số chiến sĩ Phù Lục rơi xuống như mưa.
Tinh thú chạy như bay trong U Thiên.
Tai kiếp tận thế vào lúc này ứng nghiệm!
Khe nứt trên mặt đất không ngừng lan rộng, đại địa không ngừng rên rỉ.
Trong biển sao bên trong U Thiên kia có một đoàn Tinh vân lóng lánh rực rỡ vô cùng, hơn nữa càng ngày càng chói mắt ! điều đó chứng tỏ nó đang lấy tốc độ cực kỳ khủng bố đến gần Thanh Thiên.
Gần như chỉ trong một cái nháy mắt, đám Tinh vân này đã chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng, xông ra khỏi biển sao, đè ép tất cả Tinh thú khác ở phía sau lưng, đột nhiên nhảy lên, tiến đến Phù Lục!
Ngoại hình của nó giống như một con cá voi khổng lồ, bản thể được dệt bằng ánh sáng âm u, toàn thân khoác lên mình giáp trụ bằng sao sáng. Mà đâu chỉ có vạn ngôi sao? Chính là hơn mười mấy vạn!
Hình thể to lớn khiến nó gần như dán sát vào khe nứt trên mặt đất chui ra, vô số chiến sĩ Phù Lục rơi trên người nó, vùi lấp vào trong lớp đệm thịt mềm mại, tạo thành từng cái từng cái hố nho nhỏ.
Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là... nó lại không làm tổn thương bất cứ người nào, cũng không nghe theo triệu hồi của Diệt Thế Giả , đến gần gã, trở thành một phần thân thể của vị tồn tại cường đại này.
Ngược lại nó nhẹ nhàng chấn động một cái, dùng sự ôn nhu vụng về nâng đỡ hàng triệu chiến sĩ Phù Lục trên lưng, đưa đến phía chưa nứt ra bên kia. Sau đó lại nhắm vào khe nứt, vẫy đuôi cá voi một cái!
Cái đuôi cá voi khổng lồ trực tiếp quét vào trong U Thiên, giống như một cây chổi khổng lồ quét sạch tất cả Tinh thú khác, quét đến nơi xa vô tận!
Trong lúc nhất thời, U Thiên chỉ còn là U Thiên, ngoài bóng tối ra không còn gì cả.
Sau đó nó vọt lên trên không trung, há miệng cá voi khổng lồ, vậy mà lại phun ra một phiến đất sét. Phiến đất sét này không ngừng mở rộng, vừa vặn lấp đầy khe nứt trên mặt đất.
Bởi vì phiến đất sét này trở nên to lớn như vậy, cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng thần văn sáng thế ghi lại trên đó.
Đám người Bạch Ngọc Hà từng tự mình giải đọc trang sách này đương nhiên sẽ không không nhận ra, chữ trên đó viết rằng ! "Thế giới có duy, duy tại Kỳ Minh!"
Nó là một trong những trang sách Sáng Thế mà Khánh Hỏa bộ sở hữu.
Là trang sách mà Khánh vương đã dùng để lấp đầy lỗ hổng địa quật khi đám người Khương Vọng chiến đấu với Ngao Quỳ, trấn áp ác quỷ bên trong địa quật!
Khánh vương lúc đó còn chưa bị Diệt Thế Giả nhập thân đoạt xác.
Trong trận chiến đó, Tật Hoả Dục Tú lựa chọn giúp Ngao Quỳ thành tựu Quỷ long, đánh xuyên qua U Quật.
Khánh vương cũng nhân cơ hội này làm những gì mình có thể làm!
Xuất thân là chiến sĩ địa quật, y không phát hiện ra chân tướng lịch sử, chỉ là luôn canh cánh trong lòng về cái chết của Khánh Hỏa Trúc Thư, nhớ mãi không quên việc nghiên cứu bí mật của các đời Vu chúc Khánh Hỏa bộ, càng canh cánh trong lòng về Khánh Hỏa Kỳ Minh thả người nhảy xuống! Cho đến sau này, y bắt đầu hoài nghi Vu chúc - Khánh Hoả Quan Văn trước nguy cơ diệt thế phát sinh.
Y hỏi Khánh Hỏa Quan Văn có biết về ghi chép của Khánh Hỏa Trúc Thư, chính là muốn biết Khánh Hỏa Trúc Thư có xử lý sạch sẽ những nghiên cứu về các đời kia hay không.
Y nổi giận đá Khánh Hỏa Quan Văn trước Hỏa từ đường, là muốn xem thử Diệt Thế Giả có thể nhẫn nhịn đến mức nào.
Sau khi thăm dò bằng phương thức của riêng mình, y mới lưu lại di mệnh như vậy cho Khánh Hỏa Nguyên Thần. Cũng nhân lúc bản thân còn có thể nắm giữ Sáng Thế Chi Thư, bổ sung thêm một đường then chốt.
Cho dù xuất phát từ thực lực của bản thân hay là từ Vương Quyền Đồ Đằng, Khánh Hỏa Hành đều không có năng lực phản kháng Diệt Thế Giả . Nhưng điều này không có nghĩa y là một người vô dụng.
Là vị vua Phù Lục tại vị trong thời gian ngắn ngủi, là chiến sĩ Nhân tộc Phù Lục yếu đuối, y cũng đang dùng biện pháp của chính mình để chống lại vận mệnh!
Vương quyền trăm năm của Khánh Hỏa bộ đã dừng lại sau vài năm ngắn ngủi.
Đó là vương quyền đoản mệnh nhất kể từ khi vương quyền đồ đằng được thiết lập cho đến nay.
Nhưng nỗ lực của bộ tộc Khánh Hỏa, thậm chí là cố gắng của cả Nhân tộc Phù Lục thế hệ này nhất định sẽ được ghi vào sử sách - nếu như lịch sử còn tồn tại.
"Khánh Hỏa Kỳ Minh!"
Khương Vọng đột nhiên quay đầu lại, kinh hỉ kêu lên.
Thần Nhân lửa xanh nổi giận đùng đùng, có chút khó có thể tin niệm chú pháp quyết vẫy gọi:
"Huyết nhục của ta, quy về thân thể!"
Tinh thú cự kình kia vẫn không hề nhúc nhích.
Mà trên đầu cự kình chợt có u ảnh ngưng tụ, kết thành hình dáng một người thanh niên trẻ tuổi. Nửa người dưới nối liền với cự kình, nửa thân trên gầy gò bình thường, rõ ràng chính là Khánh Hỏa Kỳ Minh!
Y đưa mắt nhìn Khương Vọng, giọng nói có chút khô khốc vì lâu ngày không mở miệng:
"Ngươi còn nhớ ta, bằng... hữu!"
"Đương nhiên sẽ không quên ngươi, bằng hữu của ta!"
Khương Vọng cao giọng đáp, kiếm thế cũng như trường giang cuồn cuộn. Người bằng hữu vốn tưởng đã chết kia đột nhiên một ngày bình an trở về, cho dù trước đó hắn cũng đã có chút suy đoán, thế nhưng lúc này vẫn kinh hỉ vô cùng!
"Khốn kiếp!"
Thần Nhân lửa xanh trong cơ thể Ác Quỷ Thiên Đạo nổi trận lôi đình, lại không cách nào khống chế được con Tinh thú cự kình lấy trăm ngàn ngôi sao hội tụ lại này:
"Ngươi đã làm gì? Ngươi là ai?!"
"Có lẽ..."
Khánh Hỏa Kỳ Minh chậm rãi nhìn sang:
"Ngươi có ấn tượng với Khánh Hỏa Trúc Thư chứ?"
Cho dù thân là Diệt Thế Giả coi hàng tỉ Phù Lục như hoa màu, cũng không thể không có ấn tượng với cái tên Khánh Hỏa Trúc Thư. Dù sao đó cũng là một gốc cao lớn nhất, sung mãn nhất trong hàng tỉ hoa màu.
Dù sao đó cũng là Vu chúc cường đại nhất lịch sử bộ tộc Khánh Hỏa, rất có thể cũng là Vu chúc mạnh nhất trong lịch sử Phù Lục, cũng có lẽ là trí giả có lực quan sát tốt nhất trong lịch sử thế giới này!
Dù sao việc gã lựa chọn giáng sinh vào bộ tộc Khánh Hỏa, cũng là vì cảnh giác với cái tên này, muốn dùng thân phận tự nhiên hơn để tự mình điều tra xem đối phương đã làm những gì.
Rõ ràng tất cả nghiên cứu về U Thiên đều đã bị xóa bỏ, Khánh Hỏa Trúc Thư cũng tự sát để bảo vệ tộc nhân. Thậm chí còn chủ động để lại lời cảnh báo, không cho phép hậu thế tiếp tục nghiên cứu về U Thiên...
Vậy thì tất cả những chuyện trước mắt này đến tột cùng là phát sinh như thế nào? !
Diệt Thế Giả phát hiện cho dù gã tính toán mọi thứ, để lại đường lui cho mình, nhưng cuối cùng vẫn xem thường Nhân tộc Phù Lục. Xem thường trí tuệ của tộc quần mà gã coi là tượng bùn heo chó!
Thần Nhân lửa xanh hơi cao giọng của mình:
"Khánh Hỏa Trúc Thư?"
Khánh Hỏa Kỳ Minh buông thõng mái tóc dài, dùng thân thể Tinh thú cự kình trấn phong trên trang sách Sáng Thế kia, chống lại nỗ lực xé toạc vỏ trái đất của Diệt Thế Giả.
"Gia gia và phụ thân của ta đều chết vì U Thiên Đồ Đằng. Từ khi được sinh ra, ta đã gánh vác vận mệnh của U Thiên Đồ Đằng. Ta cũng từng hận, từng oán, từng đau khổ. Nhưng mãi đến khi nhảy xuống U Thiên, ta mới biết nghĩa phụ mình đã làm những gì."
Giọng của y rất chậm, vừa hồi tưởng lại quá khứ, vừa như đang nhớ lại cách nói chuyện:
"Nghĩa phụ là thiên tài xuất chúng nhất trong lịch sử Phù Lục từ trước tới nay! Cũng là Đồ Đằng Chi Linh trẻ tuổi nhất lịch sử bộ tộc Khánh Hỏa, năm mười chín tuổi đã thành tựu cảnh giới này!
"Ngài ấy sớm nhìn thấy sự trói buộc của hệ thống Đồ Đằng, từ đó phát hiện ra hạn chế của thế giới này, trong quá trình không ngừng thăm dò, cũng tìm ra được cách đột phá Đồ Đằng Thánh Linh."
"Nhưng ngài ấy không lựa chọn tự mình trở thành Đồ Đằng Thánh Linh, bởi vì ngài ấy biết rõ một tôn Đồ Đằng Thánh Linh không cách nào thay đổi vận mệnh của Nhân tộc Phù Lục."
Khánh Hỏa Kỳ Minh nhìn chằm chằm Thần Nhân lửa xanh:
"Bởi vì ngài ấy đã phát hiện ra bàn tay như ẩn như hiện trong lịch sử Phù Lục kia. Phát hiện ra gông cùm xiềng xích bao trùm toàn bộ Phù Lục đều là thủ bút do một tồn tại đáng sợ nào đó đang còn âm thầm thao túng... đều là gông xiềng do ngươi rèn nên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận