Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 779: Cầu

Phanh!
Khi quang tráo màu trắng bao phủ tông chủ lâu tan biến, phát ra một tiếng vang trầm.
Có lẽ có người chú ý tới, nhưng các tu sĩ Thanh Vân đình rơi vào sợ hãi, ai còn có thể quan tâm!
Địch nhân chân chính công kích Thanh Vân đình thật ra cũng không nhiều.
Thậm chí chỉ có bốn tên.
Nhưng mỗi một tên đều kinh khủng phi thường.
Một nam tử béo, tay cầm cương đao, nhưng không lấy cương đao chém người, chỉ có lấy thân như xe ủi, người bị gã đụng vào, bất kể là Thông Thiên cảnh hay là là Đằng Long cảnh... thậm chí là Nội Phủ cảnh, đều đụng là chết.
Đạo thuật công kích dày đặc rơi vào người, khiến gã máu thịt văng tung toé, khiến gã thoạt nhìn dữ tợn vô vùng, thỉnh thoảng gầm lên để phát tiết đau đớn.
Nhưng việc kinh khủng thực sự là, từng người thi thuật tấn công gã, nhưng sau khi đạo thuật hạ xuống, bản thân lại không hiểu sao chết đi!
Hoặc thất khiếu chảy máu, hoặc thi thể chia lìa, hoặc máu thịt vỡ nát.
Đường đường tông thủ Phong Diệp, chỉ lấy một đạo thuật mạnh mẽ tấn công nam tử béo này, sau đó cứng đơ tại chỗ, thất khiếu chảy máu mà chết.
Kế tiếp, nam tử béo cả người là vết thương đụng tới đụng lui giữa sơn môn Thanh Vân đình, nhưng không người nào dám ngăn ở phía trước gã, cũng không ai dám công kích gã. Hầu như mình gã đã đuổi tu sĩ cả núi chạy hết.
Miệng kêu loạn oa oa không ngừng, người bị đuổi không ai không hồn phi thiên ngoại.
Một nữ nhân, đeo mặt nạ không có ngũ quan, động tác quỷ dị, thân hình như quỷ mị, chợt trái chợt phải. Mỗi một lần xuất hiện, tất có một tu sĩ chết đi. Bắt không được, trốn không thoát, cũng không tránh được. Nàng như bóng đêm thâm trầm, dễ dàng bao phủ lấy tử vong.
Một thanh niên nhân có con ngươi màu đỏ, tay cầm một thanh đoản chuỳ, mỗi lần giết người tất đục ra tim. Rất nhiều đệ tử Thanh Vân đình đều bị sát khí huyết khí của hắn làm kinh sợ, chưa tiếp chiến liền đã tan vỡ.
Thoạt nhìn bình thường nhất là một người gầy còm, không có hành vi gì kinh khủng, nhưng chính là người này đã vững vàng ngăn cản tông chủ Thanh Vân đình Trì Định Phương, khiến hắn không thể lo lắng việc khác.
Toàn bộ sơn môn Thanh Vân đình bị một tòa quỷ vụ đại trận vây khốn, trong màn sương mù đen dày đặc, âm thanh quỷ khóc kéo dài. Các tu sĩ Thanh Vân đình dưới sự kinh hoảng chạy vào trong quỷ vụ, cuối cùng không ai đi ra được.
Thanh Vân đình cũng không phải gà đất chó sành gì, không thể nào mắt mở trừng trừng chờ địch nhân thong dong bố trận bên ngoài sơn môn, cho nên lực lượng ba động của đại trận quỷ vụ này cũng không tính mạnh, chắc chỉ lấy bàn tạm thời dựng lên, vả lại phẩm giai của trận bàn cũng không cao.
Thật ra chỉ cần một vị cường giả Ngoại Lâu cảnh xuất thủ, đã đủ để phá vỡ nó rồi.
Nhưng mà những kẻ tập kích Thanh Vân đình trước tiên liền nhằm vào cường giả Ngoại Lâu của Thanh Vân đình. Tông thủ Trì Lục, Phong Diệp đều chết trận, duy chỉ có một vị tông thủ khác họ là Trương Vu Liễu đang bị nam tử béo kia đuổi chạy khắp nơi, căn bản không có dư lực mà chú ý chuyện khác. Tông thủ còn lại là Phong Việt cũng chỉ tổ chức tông môn đệ tử khổ sở chống cự mà thôi.
Nhìn chung toàn bộ chiến đấu trong sơn môn, căn bản không phải một trận công phạt lực lượng tương đương, mà là một tràng đồ sát tàn khốc.
Chỉ bốn người, vây giết toàn bộ Thanh Vân đình.
Khương Vọng một kích phá vỡ quang tráo bảo vệ tông chủ lâu, bước vào nơi hạch tâm yếu địa của Thanh Vân đình.
Chém giết bên ngoài không có quan hệ với hắn, chỉ cùng Bạch Vân đồng tử nắm chặt thời gian tìm kiếm kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung.
Mặc kệ cách bố trí lầu các tao nhã siêu nhiên, mặc kệ những pháp khí quý hiếm, đạo nguyên thạch trước mắt, mặc kệ những công pháp đạo tịch.
Hắn cần chỉ là Thanh Vân đình!
Toàn bộ tông chủ lâu tổng cộng có ba tầng, tầng nào tầng nấy đều tinh xảo. Nhưng mà lật tung cả ba tầng vẫn không có thu hoạch gì.
Bạch Vân đồng tử trước sau vẫn lờ mờ, không cảm ứng được khí tức của kiến trúc thất lạc kia.
Khương Vọng xác nhận mình đã tìm kiếm mỗi một ngõ ngách rồi, thậm chí hắn đã tìm được mật thất. Công pháp, pháp khí cất giấu trong tông chủ lâu quả thực đáng để nghiêm phòng tử thủ mỗi ngày.
Nhưng kiến trúc thất lạc của Vân Đỉnh tiên cung cũng quả thực vô tung.
Lẽ nào kiến trúc thất lạc cùng tên với Thanh Vân đình đã rơi vào trong lịch sử rồi?
Khương Vọng không cố bám riết lấy nỗi nghi hoặc của mình, mà lập tức quả quyết rời khỏi tông chủ lâu, xuất phát tới vị trí tiếp theo trong kế hoạch.
Hắn chắc chắn Thanh Vân đình chưa có bị mất, Vân Đỉnh tiên cung đã từng lừng lẫy nhất thời, nhất định có thủ đoạn nào đó bảo vệ khả năng tiên cung khôi phục. Linh Không điện nhiều lần di chuyển cũng không mất kiến trúc. Thanh Vân đình càng không nên mới đúng.
Không ở chỗ này, vậy ở chỗ khác.
Mà nếu như kiến trúc thất lạc của Thanh Vân đình không ở đây, nhất định không thoát được cảm giác của Bạch Vân đồng tử, không chống cự được Vân Đỉnh tiên cung hấp dẫn.
Như vậy chỉ còn lại hạch tâm gia viện của hai mạch Phong, Trì rồi.
Khương Vọng từ xa đã cảm nhận được chiến đấu ở phía trước núi, vừa tính toán mình còn dư bao nhiêu thời gian, vừa bay nhanh trên không trung.
Tại sơn môn Thanh Vân đình, hai mạch Phong Trì mỗi bên có một toà hạch tâm gia viện, đại biểu cho lịch sử đã từng huy hoàng của hai họ.
Nhưng chỉ sau khi thành công trở thành tông chủ mới có thể vào ở gia viện.
Cho nên hai tòa gia viện này vĩnh viễn có một nơi bỏ trống.
Sinh sống ở Thanh Vân đình hơn nửa tháng, từ lâu Khương Vọng đã quen thuộc hết địa hình, một đường tiến quân thần tốc, bằng tốc độ nhanh nhất xông vào trong gia viện vắng vẻ.
Nơi này là gia viện hạch tâm của họ Phong, chiếm diện tích rộng lớn, bố cục đơn giản.
Nhưng mới đẩy ra đại môn, liền thấy một thân ảnh quen thuộc đang hốt hoảng quay đầu lại, Phong Minh!
Xem ra là mới vừa trốn vào đây, vẻ mặt kinh hoàng, hơi thở hỗn loạn.
"Tùng Hải!" Thấy là Khương Vọng, hắn thở dài một hơi: "Ngươi cũng chạy thoát à?"
Chợt hắn lại luống cuống: "Làm sao bây giờ? Bên ngoài có đại trận, hình như chúng ta trốn không thoát rồi, lần này nói không chừng phải chết hết."
"Không phải ngươi đi tiền tuyến rồi sao?" Khương Vọng nhíu mày.
"Ta mới thương lượng với cha ta xong, còn cần thời gian khơi thông quan hệ... Không nói cái này nữa." Phong Minh thở dốc vài hơi kịch liệt: "Tùng Hải ngươi có biện pháp gì không, hiện tại chúng ta làm sao đây?"
Nếu như hắn cùng Phong Việt đi trước đó rồi, có thể cũng bị chặn giết ở trên đường, giống như Trì Lục vậy.
Vừa nghĩ vậy, cũng không biết không đi là phúc hay họa nữa.
"Nhìn hoàn cảnh hiện tại, chỉ có thể làm hết sức mình, nghe thiên mệnh thôi." Khương Vọng lắc đầu: "Ta có thể có cách gì?"
"Không không không." Phong Minh như là nắm được cọng rơm cứu mệnh, trở nên kích động: "Ngươi không đơn giản! Ta biết ngươi không đơn giản!"
Hắn bước tới gần Khương Vọng vài bước, thậm chí giọng còn cầu xin: "Nể mặt ta đã đối với ngươi không tệ, đừng trốn một mình. Tùng Hải, giúp ta, giúp ta! Mang ta trốn đi!"
Trên đời này, nào có kẻ ngu chứ?
Cho dù một công tử ít trải việc đời như Phong Minh, luôn bành trướng trong thế giới riêng của mình, cũng không hoàn toàn là xung động ấu trĩ như hắn thường xuyên biểu hiện ra ngoài.
"Vu Tùng Hải" đang lợi dụng hắn, sao hắn lại không phải đang lợi dụng Vu Tùng Hải?
Từ khi quen biết Khương Vọng đến bây giờ, hắn nỗ lực, chẳng qua là dẫn tiến Khương Vọng vào Thanh Vân đình, nhưng dưới sự trợ giúp của Khương Vọng, lực ảnh hưởng của hắn lại càng ngày càng tăng, càng lúc càng được Phong Việt và các trưởng bối khác coi trọng. Tính ra... thật đúng là không phải việc làm ăn lỗ vốn.
Khương Vọng không đoái hoài gì, trực tiếp vòng qua hắn mà đi, thời gian rất gấp, Khương Vọng chỉ muốn nhanh một chút lấy được Thanh Vân đình, lại tìm cơ hội thoát đi, không có thời gian ở chỗ này tiếp tục qua loa với Phong Minh.
"Ngươi tới Thanh Vân đình là có mục đích đúng không?"
Phong Minh ở phía sau hắn đột nhiên gọi lại: "Ngươi đang lén lút tìm cái gì đúng không? Ngươi muốn cái gì? Ta có thể giúp ngươi, chỉ cần ngươi có thể cứu ta!"
Thực sự là đánh giá thấp hắn rồi...
Khương Vọng chợt xoay người lại: "Ngươi có thể giúp ta thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận