Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1649: Sở ca

Sắc trời bên ngoài vẫn tối, Thái Dần đã đi xa.
Khu nhà Hạng thị dưới bóng đêm giống như một con thú già ẩn núp, không phát ra một chút thanh âm, cũng thu liễm răng nhọn duy nhất.
Dấu vết năm tháng có thể thấy được khắp nơi ở chỗ này, đương nhiên tại địa phương như Dĩnh thành, khu nhà Hạng gia cũng không phải là nơi có lịch sử nhất.
Lúc Dực quốc công Hạng Long Tương ở đây, phủ Dực quốc công đương nhiên là nơi hạch tâm nhất của Hạng gia.
Hạng Long Tương chết trận, lại chỉ tên Hạng Bắc kế thừa tương lai của Hạng thị.
Toàn bộ quyền lực hạch tâm gia tộc Hạng thị, dần dần thu về trong tay gia lão, chờ đợi chuyển giao cho Hạng Bắc sau khi trưởng thành.
Hạng Bắc trước kia rất được Hạng Long Tương coi trọng, trực tiếp ở lại trong phủ Dực quốc công, lúc này ngược lại đã chuyển ra ngoài, vào ở trong khu nhà cũ Hạng thị.
Hắn đương nhiên là không làm ra chuyện đuổi hậu nhân của mạch Hạng Long Tương ra khỏi phủ quốc công, nhưng nếu tiếp tục ở lại phủ quốc công, cũng khó tránh khỏi dần dần sinh ra lục đục…
Đối với việc Thái Dần vội vàng rời Sở, Hạng Bắc cũng có thể đoán được vài phần nguyên nhân.
Vừa có nhân tố khẩn trương trong nội bộ của Thái thị, chỉ sợ cũng không thể thiếu sự đề phòng đối với Khương Vọng.
Trong Sở cảnh, hắn có thể bảo vệ Thái Dần bình an vô sự. Ra khỏi Sở cảnh thì chưa biết được.
Một thân bản lĩnh của Thái Dần đều ở trên trận đạo, chuyến đi Sơn Hải Cảnh, trận bàn chuẩn bị tùy thân đã dùng bảy tám phần. Hiện tại ở trước mặt Khương Vọng, quả thực không có chút năng lực tự bảo vệ mình.
Chẳng qua là…
“Nguyên Phách Đan đưa cho hắn, ngươi làm sao?”
Trong tĩnh thất, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên. Giọng nói này già yếu, lại có trí tuệ của thời gian ẩn chứa trong đó.
Nhưng nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng người thứ hai xuất hiện.
Hạng Bắc hình như đã sớm quen với giọng nói này, chỉ lạnh nhạt nói: “Làm sao cái gì?”
“Ngươi biết ta nói cái gì!” Giọng nói này tựa hồ có chút tức giận: “Ngươi hiện tại đang ở thời điểm mấu chốt, vị trí người thừa kế của Hạng thị cũng không ổn. Không bù đắp đủ ba thành thần hồn bổn nguyên này, rất có thể chính nó sẽ hủy diệt ngươi!”
“Thật sao?” Hạng Bắc dùng một miếng vải nhung màu trắng, chậm rãi lau chùi lưỡi kích, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Nếu như ta dễ dàng bị hủy diệt như vậy, vậy chứng tỏ ta nên bị hủy diệt.”
Giọng nói già yếu càng thêm tức giận: “Ngươi có phải cảm thấy ngươi rất nghĩa khí hay không? Binh đạo dạy ngươi, là loại nghĩa khí lục lâm này sao? Hy sinh bản thân tác thành cho người khác, là mỹ đức mà ngươi cho là vậy sao? Nhưng ngươi có nghĩ tới, một đường đi tới hiện tại, những người đã hy sinh vì ngươi?! Rốt cuộc ngươi có biết ngươi đang làm gì không, Hạng Bắc!”
Hạng Bắc an tĩnh đem vải nhung phủ lên trên kích, nói với giọng bình tĩnh mà hắn ít khi có: “ Trước đây ta biết, sau đó không biết… Hiện tại đã biết.”
“Ngươi… có ý gì?” Giọng nói già yếu nghi hoặc.
Hạng Bắc nói: “Bất kể nói thế nào, Thái Dần chung quy là đến trợ quyền cho ta, trong Sơn Hải Cảnh, cũng là lấy nhu cầu của ta là thứ nhất. Chuyện của hắn, ta nhất định phải gánh vác.”
Giọng nói già yếu nói: “Ngươi cho rằng Thái Dần là thứ tốt gì? Ngươi cho rằng hắn không biết khốn cảnh hiện tại của ngươi sao? Nhưng ngươi thấy hắn cầm đi dễ dàng thế nào, bước đi dễ dàng thế nào! Người như vậy ta thấy nhiều lắm rồi, ngươi cho rằng hắn sẽ cảm ơn sao? Hắn chỉ cần ngươi, cần tài nguyên của ngươi. Ngươi coi hắn là bằng hữu, hắn coi ngươi là dê béo. Ngươi quá buồn cười!”
“Thái Dần là người thế nào, trong lòng ta biết rõ. Hắn không phải là bằng hữu hoàn mỹ, nhưng cũng không quá tệ như ngươi nói. Hơn nữa, ta chỉ làm việc ta nên làm, có liên quan gì đến thái độ làm người hắn chứ?” Hạng Bắc thản nhiên nói: “Hơn nữa, ta vốn không muốn ăn viên Nguyên Phách Đan này.”
“Có ý gì?” Giọng nói già yếu càng thêm mù mờ.
Hạng Bắc nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu: “Ngay vừa rồi, ta một mình ngồi ở đây, đột nhiên ý thức được… Nếu ta không làm ra thay đổi gì, vậy cả đời ta cũng không cách nào chiến thắng Khương Thanh Dương.”
“Sao lại như vậy? Sao ngươi lại nghĩ như vậy? Hiện tại các ngươi chỉ là thắng bại nhất thời!” Giọng nói già yếu kia nói: “Đạo đồ dài dằng dặc, tương lai của ngươi có vô hạn khả năng!”
“Không, ta biết. Ngay lúc hắn nắm lấy mũi kích, mang theo ta phóng tới Thái Dần, ta đã biết. Nêu ta còn trông chờ sau này liên thủ cùng đánh lén, ta…vĩnh viễn vĩnh viễn, không có khả năng là đối thủ của hắn.”
“Một khắc đó vì sao ta lại tức giận như vậy?”
Giọng điệu Hạng Bắc có bi thương.
“Ta phẫn nộ với bản thân ta, tại sao trở nên xa lạ như vậy.”
“Ta phẫn nộ với bản thân ta, tự mình chôn vùi đi tư cách chính diện chém giết với hắn.”
“Ngươi không nên nghĩ như vậy.” Giọng nói già yếu nói: “Hạng Bắc, binh vô thường thế, thủy vô thường hình…”
“Năng nhân địch biến hóa nhi thủ thắng giả, vị chi thần. Cố ngũ hành vô thường thắng, tứ thì vô thường vị, nhật hữu đoản trường, nguyệt hữu tử sinh.” Hạng Bắc thuận miệng nói tiếp vế sau, sau đó nói: “Binh pháp ta hiểu, đạo lý ta cũng hiểu. Nhưng ta không thể lừa dối bản thân ta.”
“Rõ ràng là ở đáy lòng đã thừa nhận thất bại, rõ ràng là đã không dám đối mặt…Vì sao ta còn muốn gạt mình như vậy?”
“Ta lừa dối đủ lâu rồi!”
Hạng Bắc hít sâu một hơi, từ từ nói: “Dựa vào lực lượng thần hồn vượt xa tu sĩ cùng cảnh, ta không đâu địch nổi. Cũng tự hỏi có thể tranh khôi thiên hạ.
Quan Hà đài bại dưới tay Khương Vọng, ta cho rằng mình thua do chủ quan.
Sau đó lại bại trước Hoàng Lương đài, ta đã thừa nhận chênh lệch, lại cảm thấy sau Thần Lâm vẫn có cơ hội, bởi vì ta có Thiên Hoành Song Nhật, trời sinh ra ta có con mắt rực rỡ như vậy…
Trong Sơn Hải Cảnh, ta vây mà kỳ vọng vào hắn bị tước đi ba thành thần hồn bổn nguyên, dùng cái này để tránh đi nỗi khổ truy đuổi của ta. Bởi vì như vậy, ta có thể chiếm ưu thế tuyệt đối ở mặt thần hồn.
Nhưng ta thì sao?
Những ngày này, ta không chỉ một lần hỏi chính mình…
Nhưng ta thì sao?”
Hạng Bắc nhẹ nhàng ấn xuống Cái Thế kích, sau đó nâng tay phải của hắn lên, bàn tay này đưa thẳng về phía mình, ngón trỏ cùng ngón giữa từ từ tách ra, ngón tay còn lại thì khép vào.
Tay phải rời đi.
Hắn dùng một loại ngữ điệu bình tĩnh đến gần như quái dị, nói như vậy:
“Ta quá ỷ lại vào mắt của ta. Nó đã thành tựu ta, cũng gần như hủy diệt ta.”
“Hạng Bắc ta, rốt cuộc là dựa vào cái gì xuất sắc hơn mọi người?”
Giọng nói già nua kia chợt hoảng loạn: “Không! Ngươi làm gì! Dừng lại! Đừng làm chuyện ngu xuẩn!”
Mà Hạng Bắc chỉ tiếp tục hỏi: “Là dựa vào con mắt của ta sao?”
“Trời sinh Trùng Đồng, cho nên có Hạng Bắc ta cái thế?”
“Nếu như có thể móc đôi mắt này ra thì sao?”
“Ta là ai…ta, tính là gì?”
“Vậy để ta… tìm một đáp án.”
Hạng Bắc nói tới đây, môi khẽ mím, như cười như không cười, mà hai ngón tay phải đã không chút do dự cắm vào trong mắt!
Trong nháy mắt khuôn mặt hắn nhăn thành một cục, miệng vô thức khép lại, nhưng không có một chút âm thanh… đau đớn đến mức đã mất tiếng!
Máu tươi thuận theo hai ngón tay vô tình, chậm rãi chảy xuống.
Hắn ngã trên mặt đất, cuộn mình, hoãn lại một đoạn thời gian rất dài, rốt cuộc từ trong loại đau đớn này giãy giụa ra một ít lý trí.
“Ngươi điên rồi…ngươi tuyệt đối là điên rồi! Ngươi cái đồ ngu xuẩn, mãng phu điên cuồng, ngươi tự tay chôn vùi tương lai của ngươi.” Giọng nói già yếu đau đớn nói:
“Ngươi đã hủy đi tất cả!”
“Khà khà…”
Hạng Bắc cuộn mình trên mặt đất, khó khăn thở mấy tiếng, vươn tay run rẩy, sờ soạng một hồi, rốt cuộc bắt lấy thân Cái Thế kích.
Bắt được Cái Thế kích, hắn hình như đã nguôi ngoai hơn nhiều.
Cho dù con đường phía trước là một màu đen kịt, tương lai của hắn cũng nắm trong lòng bàn tay.
“Hiện tại ta không còn con mắt đặc thù, lực lượng thần hồn của ta cũng rất bình thường…”
Hắn ta nói như thế: “Nhưng ta đã tìm được bản thân.”
“Đã rất lâu rồi ta không nhìn thấy rõ ràng như vậy.”
“Cứ để ta bị hủy đi!”
“Hoặc là, để ta đúc lại ánh sáng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận