Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2663: Thiên Tri (1)

"Ha ha ha ha ha..."
Đã bay ra khỏi Vân quốc rất xa, tiếng cười của Triệu Nhữ Thành vẫn chưa dứt như cũ.
Khương Vọng nhìn gã một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được đá sư đệ của mình một cước:
"Ngươi cười ngây ngô cái gì vậy?!"
Triệu Nhữ Thành lơ đễnh vỗ vỗ mông, cười nói:
"Tam ca, đã lâu rồi đệ không thấy huynh như vậy!"
Khương Vọng hừ một tiếng:
"'Xuất kỳ sở tất khu, công kỳ sở tất cứu', nghe qua chưa? Đây chính là binh pháp đấy."
"Đệ hiểu."
Triệu Nhữ Thành cười hì hì:
"Huynh đây là nắm được điểm yếu của Diệp chân nhân. Có Thanh Vũ tỷ ở đó, cho dù ông ta là Chân nhân lợi hại cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể làm gì được huynh."
Khương Vọng trừng mắt nhìn gã:
"Đừng có xem tam ca của ngươi hèn hạ đến như vậy. Huynh chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ, không còn cách nào khác!"
"Vâng vâng vâng."
Triệu Nhữ Thành không ngừng lắc lắc cái đầu mình:
"Binh giả chính là hung khí, thánh nhân phải bất đắc dĩ mới dùng! Diệp chân nhân ỷ vào vũ lực, cũng không thèm nói đạo lý, khinh người quá đáng, tam ca huynh cũng là bị buộc không còn cách nào."
Khương Vọng đã lâu rồi không được ngũ đệ thân yêu nhà mình thổi phồng như vậy, hắn cảm thấy rất hưởng thụ:
"Nếu đệ có thể học được mấy thành mưu lược của tam ca, vậy chắc chắn có thể đi ngang thiên hạ này!"
Triệu Nhữ Thành có chút thành khẩn hỏi kế:
"Hiện tại Mục quốc đã truy nã đệ khắp nơi trong thiên hạ, cái mũi của Thương Vũ Tuần Thú Nha còn thính hơn cả chó, tam ca định dẫn đệ thoát khỏi làm thế nào đây?"
Khương Vọng tự tin tràn đầy:
"Sơn nhân tự có diệu kế! Cứ đi theo ta là được!"
Ba ngày sau.
Thảo nguyên trời xanh mây tạnh.
Triệu Nhữ Thành và Khương Vọng bay nhanh bên trên không trung, xuyên gió phá mây.
Phía sau là một đội Phi Nha vô cùng nghiêm chỉnh, mỗi người cầm binh khí hùng hổ đuổi theo.
"Đứng lại!"
"Bắn bắn bắn, dùng tên bắn chết bọn chúng! Phá Pháp tiễn, Xuyên Giáp tiễn, Phụ Thần tiễn, đều dùng tất cả cho ta!"
"Nhanh chóng truyền tin tức, để bộ lạc phía trước chặn đường trên không. Không được để quốc tặc chạy thoát!"
Triệu Nhữ Thành đột nhiên quay người lại, mười ngón tay liên tục bắn ra, kiếm khí Thước Kiều Tiên Canh Kim xẹt ngang trên không trung, tạo thành một cây cầu kiếm, hù dọa một đám người kia kinh sợ thối lui:
"Còn đuổi theo nữa thì đừng trách ta không khách khí!"
Sau đó gã vội vàng đuổi theo bóng lưng Khương Vọng, thở hổn hển nói:
"Tam ca, huynh cũng không nói kế hoạch của huynh là mạnh mẽ xông tới?!"
"Mạnh mẽ xông tới cái gì?"
Khương Vọng cũng không ngừng bước chân, liên tục nhảy lên:
"Chúng ta là nhân lúc trời tối lẻn vào thảo nguyên, đi đường luôn ẩn giấu hành tung, do bản lĩnh thân pháp của đệ kém bị phát hiện còn trách huynh à?"
Triệu Nhữ Thành có chút bất mãn nói:
"Nửa đêm nửa hôm, hai đại nam nhân như chúng ta lại đeo mặt nạ lén lút lẻn vào bên trong thảo nguyên, làm sao có thể không bị tra hỏi? Huynh vậy mà ngay cả một cái ấn tín thông hành cũng không có, đệ lại đang bị truy nã... Thương Vũ Tuần Thú Nha cũng không phải ăn chay đâu!"
"Được rồi được rồi."
Khương Vọng lại lấy tư cách huynh trưởng ra chống đỡ:
"Mới gặp chút trắc trở đã chịu không nổi, làm sao theo ta làm chuyện lớn được?"
"Bây giờ đừng có nghĩ đến đại sự của huynh nữa, chúng ta hiện tại chính là việc lớn không ổn rồi!"
Triệu Nhữ Thành nói:
"Đệ cũng đã cảnh báo huynh, Nha chủ của Thương Vũ Tuần Thú Nha là Hô Duyên Kính Huyền. Nếu không thể nhanh chóng cắt đuôi đám người này, kinh động đến ông ta, chúng ta muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy, cùng nhau tiến vào đại lao ngồi đi!"
Hô Duyên Kính Huyền! Đây chính là nhân vật có thể tranh giành vị trí Chân nhân đệ nhất Bắc Vực với Hoàng Phất.
Nghe được cái tên này, Khương Vọng cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, tâm niệm trải rộng ra, nhanh chóng triển khai Thanh Văn Tiên Vực, lại triệu hồi Mục Tiên Nhân, hoàn toàn khống chế thị giác và thính giác, cứ như vậy dẫn Triệu Nhữ Thành quay đầu lại, đi ngang qua một đám Phi Nha đang hùng hổ đuổi theo.
Đi ngang qua nhìn không thấy, lướt ngang qua tai không nghe!
Triệu Nhữ Thành có chút hứng thú nhìn đám Phi Nha này, đánh giá biểu cảm của đám người nọ, nhìn từng người một trong bọn họ ánh mắt kiên định xông qua bên cạnh mình.
Thậm chí có mấy người còn sượt qua người gã, thế mà vẫn không hề hay biết!
"Sao lại không dùng chiêu này sớm hơn?"
Triệu Nhữ Thành sau khi thưởng thức xong lại bắt đầu phàn nàn.
Khương Vọng dùng ánh mắt "đệ hiểu cái gì" nhìn gã:
"Cường giả Mục quốc nhiều như vậy, không thể đếm xuể. Nếu tuỳ tiện thi triển thần thông, ngược lại sẽ dễ dàng bị bắt được dấu vết, tùy tiện bị một tên ẩn tu nào đó thích xen vào chuyện người khác va phải, chúng ta coi như xong đời. Chính là dùng phương thức của người thường lẻn vào mới là biện pháp ổn thỏa nhất. Cho dù bị phát hiện dị thường cũng nằm ở trong phạm vi khống chế."
Triệu Nhữ Thành vô cùng cảm khái:
"Tam ca, huynh quả nhiên là rất có kinh nghiệm!"
Mặc dù gã từ nhỏ cũng đã trốn đông trốn tây, nhưng những chuyện thu dọn tàn cuộc từ trước đến nay đều là do Đặng thúc xử lý, gã ít nhiều gì cũng cách một tầng, lĩnh hội không được sâu sắc cho lắm.
Lại hỏi:
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Thương Vũ Tuần Thú Nha đã cảnh giác, đã không còn khả năng lặng lẽ lẻn vào nữa. Đã đến lúc này, ta phải sử dụng nhân mạch của mình rồi!"
Khương Vọng trầm giọng nói.
Triệu Nhữ Thành nổi lòng tôn kính:
"Tam ca cũng có nhân mạch trên thảo nguyên này sao?"
Khương Vọng nở nụ cười cao thâm mạt trắc, cũng không nói gì thêm nữa.
Đêm đó.
Trong một cái lều bên trên thảo nguyên.
Khương Vọng ngồi chễm chệ trên ghế, trong bao bố trước mặt có một người vặn vẹo bò ra:
"Khốn kiếp, ta cũng sẽ không khuất phục, trong người ta chảy dòng máu của Thương Lang..."
"Được rồi được rồi."
Khương Vọng tiện tay nhấc người này lên, cắt ngang màn tình hiệp của đối phương, giật mặt nạ của y xuống, để y có thể nhìn kỹ mặt mình:
"Nhận ra ta không?"
Người này cẩn thận nhìn mấy lần:
"... không chắc chắn lắm."
Khương Vọng nổi giận:
"Ta đã nhận ra ngươi, ngồi xổm nửa ngày mới thấy được một người quen mắt như ngươi. Ngươi dựa vào cái gì mà không chắc chắn đối với ta vậy?"
Người này nói:
"Có chút sưng..."
Khương Vọng vội vàng đeo mặt nạ lên:
"Ít nói nhảm! Chỉ cần biết ta là Khương Vọng là được!"
Người này có muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt:
"Tiểu nhân có chỗ nào đắc tội, tại sao Khương công tử lại đối xử với tiểu nhân như vậy?"
"Không cần khẩn trương, ngươi cũng không đắc tội ta."
Khương Vọng vỗ vỗ bả vai y, ra vẻ an ủi:
"Tìm ngươi đến đây là để nhờ ngươi liên lạc với lão bằng hữu, cũng là thiếu gia nhà ngươi, Vũ Văn Đạc."
Tên thuộc hạ của Vũ Văn Đạc vô cùng hồ đồ:
"Ngài muốn gặp thiếu gia nhà ta thì chỉ cần trực tiếp đến cửa là được, hà tất phải vòng vo tam quốc như vậy?"
Khương Vọng lập tức trừng mắt một cái:
"Việc này liên quan đến cơ mật, ta có thể nói với ngươi sao?"
Tên thuộc hạ nọ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới tìm được cảm giác, đề cao tinh thần, nếu có thể nghe ngóng bí mật, tham dự đại sự giữa Vũ Văn thiếu gia và Khương công tử, chẳng phải là chỗ hơn người của y ư? Sao Khương công tử lại không bắt người khác cơ chứ?
Y lập tức hạ thấp giọng:
"Khương công tử xin yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ lặng lẽ nói cho thiếu gia, tuyệt đối không để cái lỗ tai thứ hai, thứ ba nghe được."
Sau đó y rón rén rời đi dưới ánh mắt tán thưởng của Khương công tử.
Khương Vọng mưu trí hơn người, thong dong cười một tiếng rồi quay đầu lại.
Triệu Nhữ Thành đứng trong bóng tối của căn phòng, có chút u ám nhìn hắn:
"Tam ca, Vũ Văn Đạc lại là nhân mạch của huynh sao?"
Khương Vọng hỏi hắn:
"Đệ có phải là đã từ quan bỏ ấn, rời khỏi Mục quốc rồi đúng hay không?"
"Đúng vậy."
"Đệ có phải là đang bị Mục quốc toàn lực truy nã?"
"Đúng vậy."
"Vậy ta cảm thấy thật sự khó hiểu."
Khương Vọng có chút khó hiểu nói:
"Vũ Văn Đạc đường đường là hậu duệ chân huyết Đại Mục, chẳng lẽ còn có thể là nhân mạch của một tên quốc tặc Mục quốc như đệ?"
Lời này quá có lý, cho nên Triệu Nhữ Thành nhất thời không nói nên lời.
Khoảng hai ba canh giờ sau.
Hai huynh đệ đang vui tươi hớn hở uống rượu trắng ăn thịt dê bên lò lửa, đột nhiên đứng phắt dậy.
Có một đội binh sĩ đang đến gần!
Tuy rằng còn cách rất xa, nhưng làm sao có thể giấu giếm được lỗ tai của bọn họ?
Lo nghĩ vừa mới nảy sinh, liền nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gầm rú như sấm sét của Vũ Văn Đạc:
"Vũ Văn Đạc ta thà chết chứ không chịu khuất phục trước uy bức lợi dụ! Ta trung thành tuyệt đối với Vân điện hạ, cả đời này tuyệt đối không hai lòng! Mặc dù Triệu Nhữ Thành là Duệ Cai của ta, Khương Vọng là bằng hữu cũ của ta, nhưng hôm nay đã đến nước này, ta tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình! Đến đây, trải rộng ra lục soát, phong tỏa hoàn toàn nơi này, đừng để bọn chúng chạy thoát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận