Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1120: Đại hội thiên kiêu các nước

Trong Tề quán.
Tào Giai nhìn Khương Vọng, chậm rãi nói: “Ngươi với tư cách thiên kiêu của Đại Tề ta, lại xuất chinh vì nước, tham dự đại hội Hoàng Hà lần này, có một số việc, cũng nên biết. Nguồn gốc của đại hội Hoàng Hà, ta vừa rồi đã nói qua, kế tiếp ta muốn nói chính là tài nguyên.”
“Ngươi cũng biết biết lai lịch của Khai Mạch Đan chứ?” Hắn hỏi.
Lai lịch của Khai Mạch Đan…
Liên tưởng đến lão yêu tộc lớn tuổi từng thấy ở Húc Quốc kia, Khương Vọng mơ hồ đoán được một chút gì đó.
Hắn nhẹ giọng nói: “Biết một chút.”
“Vậy ta không cần tốn nhiều lời.”
Tào Giai nói với giọng điệu cảm khái: “Mọi người đều biết, nhân tộc chúng ta chiến thắng trong đại chiến với yêu tộc, mới có thể trở thành chủ nhân hiện thế. Đó là một trận chiến thảm thiết phát sinh tại thời viễn cổ, liên quan đến chủ quyền hiện thế, cũng liên quan đến tồn vong của nhân tộc chúng ta. Chiến hỏa cuốn sạch từng ngóc ngách hiện thế, không có bất kỳ sinh vật có trí tuệ nào có thể không đếm xỉa đến.”
“Yêu tộc bị đuổi tới thế ngoại, Nhân tộc đã trở thành chủ nhân hiện thế. Thời đại viễn cổ dài dằng dặc mà hắc ám, đã kết thúc. Thời đại đó dài cỡ nào, đã không cách nào khảo chứng. Nhưng đã kết thúc…”
Hắn chuyển đề tài: “Nhưng mà yêu tộc phản công lại chưa bao giờ đình chỉ. Bọn chúng ở thế ngoại một lần lại một lần phát động tiến công, không tiếc trả giá, bất chấp sinh tử. Máu của nhân tộc và yêu tộc, vĩnh viễn không ngừng rơi.”
“Lịch sử thời kỳ đầu của thời đại thượng cổ, chính là lịch sử của đại chiến kéo dài giữa Nhân tộc và Yêu tộc phản công hiện thế. Thế nhưng cục diện này, ở thời kỳ trung kỳ thượng cổ, đã bị thay đổi.
Nhân Hoàng đời thứ hai Hữu Hùng thị, liên hợp với ba vị Đạo Tôn, cùng xây nên Vạn Yêu Chi Môn, triệt để cắt đứt hy vọng trở về hiện thế của Yêu tộc!”
Đạo môn chính là nguồn gốc tu hành ban đầu, “Đạo” lúc đó là “đạo” của đại đạo.
Tất cả người tu hành, đều gọi là “Đạo”.
Mãi đến sau này, theo thế giới tu hành không ngừng phát triển, mới dần dần có phân hóa.
Bách gia hiện thế, đều thừa nhận “Đạo” là nguồn gốc của tu hành.
Mà đạo môn tam mạch hôm nay, đều là từ thời kỳ xa xưa truyền thừa đến nay, đều là chính thống. Nhưng “Đạo” này, đã chỉ là “Đạo” của Đạo môn đương đại.
Cũng không thể bao quát nhiều như vậy.
Nhân Hoàng Hữu Hùng thị và ba vị Đạo Tôn, đương nhiên đều là tồn tại vĩ đại. Đã triệt để đoạn tuyệt hy vọng phản công của Yêu tộc, đối với Nhân tộc mà nói cũng là công huân vô thượng.
Chẳng qua Vạn Yêu Chi Môn này, quả thực là lần đầu tiên Khương Vọng nghe nói tới.
Thậm chí, nếu không có lần đi theo Doãn Quan, tại Tùng Đào thành ở Húc Quốc tìm hiểu đến tột cùng, hắn cũng không biết “Yêu” là bộ dáng gì, càng khó có thể lý giải quan hệ giữa Yêu tộc và Khai Mạch Đan.
Khương Vọng chần chừ nói: “Vạn Yêu Chi Môn này…”
Tào Giai đã khẳng định suy đoán của hắn: “Quốc đô Cảnh quốc, thành Thiên Kinh, đang đứng trên Vạn Yêu Chi Môn!”
Kinh, Mục hai nước chống cự Ma tộc tại Sinh Tử Tuyến, Tề Quốc liên hợp với các tiểu quốc ở đông vực, cùng với thế lực của quần đảo Cận Hải, mấy năm liên tục đại chiến với Hải tộc ở Mê Giới.
Không có đạo lý Cảnh quốc hùng bá trung vực lại không cần gánh vác trách nhiệm gì.
Thì ra là thế…
Cảnh quốc mơ hồ là quốc gia mạnh nhất thiên hạ, thủ lại là Yêu tộc!
“Thì ra là thế.” Khương Vọng thì thào tự nói.
“Cái gọi là 'Thiên tử thủ quốc môn, quân vương tử xã tắc', Cảnh thái tổ thành lập thành Thiên Kinh, đích thật là một tồn tại vĩ đại.” Tào Giai cười nói: “Chẳng qua, Yêu tộc ở thời đại thượng cổ là đại địch sinh tử của Nhân tộc chúng ta, hiện tại, chỉ có thể xem như tài nguyên tu hành.”
Yêu tộc có thể trở thành “nguyên vật liệu” của Khai Mạch Đan, tự nhiên có thể tính là tài nguyên tu hành.
“Nhưng Yêu tộc không phải một mình Cảnh quốc gánh chịu, mà cũng không gánh được. Nhà nào mà không có quân đội chiến đấu sau Vạn Yêu Chi Môn ?”
Thì ra các cường quốc đều có quân đội ở sau Vạn Yêu Chi Môn…
Hoặc nói là, có năng lực phái ra quân đội trú đóng và chiến đấu phía sau Vạn Yêu Chi Môn, đó chính là một trong các tiêu chuẩn của “cường quốc”.
“Ngoài ra, Kinh Mục đánh Ma tộc lại không có chút thu hoạch nào, Tần Sở cũng không cần nói. Đại Tề chúng ta đánh Hải tộc, trải qua Thương Hải dị biến, đạo mạch trên người chúng cũng không thể sử dụng, Hải tộc nghèo khổ thế nào, Khương Vọng ngươi là Vệ Hải Sĩ nhị giai, lần này Chiêu Nam cũng đi Mê giới, nghĩ đến trong lòng cũng đều rõ ràng.”
“Tính tới tính lui, cũng chỉ có phía sau Vạn Yêu Chi Môn mới có được thu hoạch, hơn nữa là thu hoạch liên quan đến căn bản như Khai Mạch Đan. Chiến tranh, là chiến tranh của cả Nhân tộc, thu hoạch, cũng là thu hoạch của cả Nhân tộc. Cảnh quốc tất nhiên không thể độc chiếm.”
Tào Giai cuối cùng nói: "Đại hội Hoàng Hà phân chia tài nguyên gì? chia chính là cái này!"
Hắn nhìn qua Kế Chiêu Nam, nói: "Chiêu Nam ngươi quanh năm chiến đấu ở sau Vạn Yêu Chi Môn, nói cho bọn họ nghe đi.”
Thảo nào nói Kế Chiêu Nam tất nhiên là biết chân tướng của đại hội Hoàng Hà.
Thảo nào cường giả như Kế Chiêu Nam lại rất ít khi xuất hiện ở Lâm Truy, quanh năm không thấy bóng dáng.
Thì ra … Hắn vẫn luôn ở sau Vạn Yêu Chi Môn, chiến đấu với Yêu tộc!
Cuối cùng Khương Vọng cũng hiểu, sát khí trên người Kế Chiêu Nam xua không đi là từ đâu mà ra.
Vô Song giáp của Kế Chiêu Nam sau khi rời khỏi Lâm Truy đã thu lại, lúc này Thiều Hoa thương cũng ở trong hộp trữ vật.
Hắn mặc võ phục màu sương trắng, trên tay không có vật gì, tư thế ngồi lại rất thẳng tắp.
Lúc này, hắn đầu tiên là cười khổ một tiếng: “Yêu tộc, không dễ đánh như vậy.”
"Trên thực tế, ở thời đại thượng cổ, đại chiến giữa Nhân tộc và Yêu tộc là lợi bất cập hại, nếu không các tiên hiền cũng không cần dốc hết tâm huyết, xây dựng nên Vạn Yêu Chi Môn.
Chẳng qua về sau, có tiên hiền dốc lòng nghiên cứu, thôi hóa dã thú thành hung thú, lại lấy Yêu tộc làm dẫn, chế tạo yêu thú đạo mạch trời sinh thể hiện bên ngoài. Từ đó Khai Mạch Đan có đầu nguồn mới. Một Yêu tộc, có thể chế tạo rất nhiều Khai Mạch Đan. Lúc này lợi ích khi chinh phạt Yêu tộc, mới có thể miễn cưỡng cân bằng.
Lại trải qua nhiều thế hệ phát triển, đến bây giờ mới có thể nói là thu hoạch lớn hơn hi sinh. Nhưng sự hy sinh của 'lớn hơn' này, cũng cực kỳ thảm liệt…”
Kế Chiêu Nam bổ sung một ít thượng cổ bí ẩn, sau đó mới tiếp tục nói: “Thế giới sau Vạn Yêu Chi Môn, vô cùng rộng lớn. Mà bản thân Yêu tộc, là do rất nhiều bộ tộc tạo thành. Tự nhiên là có bộ tộc khó đánh, có bộ tộc dễ đánh. Có nơi nguy hiểm lớn, lợi ích cao, có chỗ nguy hiểm lớn, lợi ích còn ít hơn, mà cũng có bảo địa, mức độ nguy hiểm rất thấp, lợi ích lại rất khả quan.”
Hắn nhìn Khương Vọng: “Chia địa bàn mà ngươi nói, chính là chia địa bàn phía sau Vạn Yêu Chi Môn.”
Thì ra yêu thú cũng không phải là thiên địa sinh ra, mà là nhân tộc hậu thiên bồi dưỡng mà thành. Chính là vì tăng lên sản lượng Khai Mạch Đan!
Thì ra chiến tranh giữa nhân tộc và yêu tộc, từ thời đại viễn cổ mãi cho đến hiện thế hôm nay, vẫn chưa từng kết thúc…
Khương Vọng ngồi nghiêm chỉnh, trịnh trọng nói: “Khương Vọng thụ giáo.”
Lấy xuất thân bối cảnh, phong thái tư chất của Kế Chiêu Nam, địa phương tốt nào mà đi không được? Nhưng hắn vẫn luôn yên lặng chém giết phía sau Vạn Yêu Chi Môn, nếu không phải đại hội Hoàng Hà lần này, Khương Vọng cũng chỉ biết quân thần còn có ba đệ tử còn sống, lại không biết người thứ hai là ai.
Đối với vị tướng quân đang chém giết đẫm máu phía sau Vạn Yêu Chi Môn này, dành cho hắn sự tôn kính cao tới đâu cũng không quá đáng.
Tựa như Đinh Cảnh Sơn một mình cố thủ Phù đảo tại Mê Giới, bọn họ đều là sống lưng của nhân tộc.
Kế Chiêu Nam lại cười nhẹ nhõm: “Đúng như ngươi nói, đại hội Hoàng Hà chính là mọi người ngồi xuống phân chia địa bàn mà. Nhưng chia như thế nào, có một số địa bàn mới khai thác nên đưa cho ai, nơi đóng giữ tướng sĩ chết sạch, ai sẽ tiếp nhận… Chung quy phải có một tiêu chuẩn.”
"Trước khi mọi người nói chuyện, dù sao cũng phải thử đao thương một lần. Nhưng chung quy không có khả năng để các Trấn Quốc đại nguyên soái đến đánh sống đánh chết, sẽ không ai có thể kiềm hãm được…Cho nên, cuối cùng là chúng ta.”
Hắn nói: “Đây chính là Quan Hà đài, đại hội thiên kiêu của các nước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận