Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 839: Mỗi người đều là cá, là con mồi của nhau

“Hôm nay được gặp Khương tiểu hữu, khiến lão thân cũng cảm thấy mình trẻ hơn nhiều!”
“May mắn có được lời dạy bảo của bà bà, Khương Vọng cũng được lợi không ít!”
Một già một trẻ, hai người cười nói một chút rồi đi ra khỏi Chính Thanh điện.
Môn chủ Ngũ Tiên môn Hứa Chi Lan và trưởng lão Phạm Thanh Thanh nhận được thông báo, cơ hồ lập tức rời khỏi Đoan Hình điện, vội vàng bước tới nghênh đón trước khi hai người Bích Châu bà bà và Khương Vọng đi xa.
“Còn cách…một khoảng thời gian.” Bích Châu bà bà hàm hồ cho qua chuyện của Trúc Bích Quỳnh, thân thiết quan tâm: “Khương tiểu hữu dự định ở nơi nào? Không bằng cùng lão thân về Hoài đảo, cũng để cho lão thân tận tình địa chủ?”
“Thực không dám giấu giếm, trên người Khương Vọng còn có vụ án của Tuần kiểm phủ đô thành, cho nên cần ở lại các hòn đảo khác một thời gian, không thể đi Hoài đảo nhanh được.” Hiện tại Khương Vọng nói dối cũng coi như mặt không đổi sắc.
Mặc dù án kim châm đã kết thúc, nhưng hắn nói trên người còn có nhiệm vụ khác, Bích Châu bà bà cũng không thể kiểm chứng.
Bích Châu bà bà lắc đầu: “Hiểu, hiểu. Người trẻ tuổi, phải nên phấn đấu nhiều hơn. Đợi đến tuổi tác của lão thân rồi, cho dù muốn phấn đấu cũng không có thời gian, cũng không có tinh lực.”
“Xem ngài nói kìa, ta thấy ngài Thần Lâm cũng không xa, chỉ trong mấy năm nay!” Khương Vọng cũng tích cực đóng vai một vãn bối lễ phép ngoan ngoãn, nói: “Thời gian và tinh lực đều có rất nhiều!"
Lời này giống như là nói trúng tâm khảm của Bích Châu bà bà, bà ta cười đến mức nếp nhăn cũng mềm mại hơn nhiều: “Đa tạ cát ngôn của ngươi!”
Nếu không phải vì trùng kích Thần Lâm, phá vỡ thọ hạn, khóa lại tu vi, sao bà ta lại khổ sở hao tổn tâm cơ tranh đấu như vậy?
An ổn tu hành, một lòng cầu đạo, ai không ước ao?
Nhưng không có tài nguyên, có thể được sao?
Không tranh có thể thành đạo sao?
Dù biết rõ Khương Vọng chỉ là nịnh nọt, trong lòng nàng cũng thật sự thích lời này.
Môn chủ Ngũ Tiên môn Hứa Chi Lan và trưởng lão Phạm Thanh Thanh ngay lúc này tới nghênh đón.
"Hai vị vừa gặp đã thân, thật sự là quá tốt!" Hứa Chi Lan mở miệng nói: "Ta bày tiệc rượu, mời hai vị quý khách nể mặt, cũng tiện cho đệ tử Ngũ Tiên môn ta gặp quý nhân, được chút lời dạy bảo, thế nào?"
“Không được.” Bích Châu bà bà xua tay, cũng không nể mặt chút nào: “Trong lâu còn rất nhiều việc, lão thân phải trở về.”
Bà ta nhìn sang Khương Vọng: “Khương tiểu hữu thì sao?”
Đây vẫn là không yên lòng Khương Vọng, sợ hắn ở lại Ngũ Tiên môn giở trò, nên lên tiếng buộc hắn rời đi.
Xem ra bà ta rất trông chừng miếng thịt mỡ trong chén Ngũ Tiên môn này.
Khương Vọng thầm cười nhạt, trên mặt lại ôn hoà nói: "Ta cũng muốn đi, dù sao ta cũng đang gánh trọng trách, không dám khinh suất."
Bích Châu bà bà cười ha ha, không để ý lời mời lần nữa của Hứa Chi Lan và Phạm Thanh Thanh, chỉ quan sát Khương Vọng thêm, ánh mắt dừng ở bên hông hắn: “Miếng ngọc này của ngươi cũng rất tinh xảo.”
Miếng ngọc màu trắng đeo bên hông tất nhiên là mòn quá năm mới Khương An An mua cho hắn.
Khương Vọng cúi đầu nhìn, nở nụ cười thoải mái: “Không phải thứ quý giá gì, bạn cũ tặng thôi, để lại trên người coi như một nỗi nhớ.”
Miếng ngọc bình thường như vậy, tất nhiên sẽ không bị tu hành giả để vào mắt.
Nhưng Bích Châu bà bà không nói gì thêm, chỉ lục lọi từ trong ngực một phen, lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh biển.
Bà ta vẻ mặt hiền lành đưa tới: "Lần đầu gặp mặt, không có gì tốt để làm quà, liền dùng cái này tặng. Miếng ngọc này cũng không tính quý giá, nhưng có chuyện gì thì có thể cầm nó tới Hoài đảo tìm lão thân. Lời nói của lão thân, tại quần quần đảo Cận Hải này vẫn có chút phân lượng.”
Lễ gặp mặt này nếu bà ta muốn tặng, hoàn toàn có thể tặng trong Chính Thanh điện, lúc này mới lấy ra, đơn giản là một tầng cảnh cáo đối với Hứa Chi Lan và Phạm Thanh Thanh.
Báo cho họ biết, quan hệ giữa bà ta và Khương Vọng đã gần gũi bao nhiêu, bảo hai người này nên sớm dập tắt tâm tư khác đi.
Mấy người ở đây không ai xem không hiểu.
Khương Vọng đương nhiên là "thụ sủng nhược kinh" nhận lấy: "Trưởng giả ban thưởng, không dám từ chối. Như vậy, Khương Vọng đành mặt dày nhận lấy."
Vẻ mặt Hứa Chi Lan và Phạm Thanh Thanh cũng đều bình thường, hình như chưa bao giờ có tâm tư khác, đối với một màn trước mắt cũng thờ ơ.
"Thấy ngươi, khiến ta lại nhớ tới đồ nhi đáng thương của ta…Ài."
Bích Châu bà bà lại thương tâm một hồi, mới nói: "Đi thôi." Bà ta quay người đạp không mà đi.
"Ta tiễn ngài." Môn chủ Ngũ Tiên môn Hứa Chi Lan vội vàng đuổi theo.
Trong lòng Khương Vọng biết rõ, mình không đi, Bích Châu bà bà sẽ không thật sự bay xa, cho nên cũng bay lên trời, chỉ là khác với phương hướng của Bích Châu bà bà: "Nhận được chiêu đãi, vô cùng cảm kích, Khương Vọng cáo từ!"
Phạm Thanh Thanh đuổi theo hắn: "Ta tiễn Khương tiểu huynh đệ."
Bích Châu bà bà trực tiếp đi về phía đông, trở về Hoài đảo.
Vì tránh bà ta, Khương Vọng di chuyển chếch một chút về hướng đông nam.
Rất nhanh, Hữu Hạ đảo đã ở trong tầm mắt. Bích Châu bà bà và Hứa Chi Lan đã không còn thấy rõ bóng dáng từ lâu.
"Đưa người ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt. Phạm trưởng lão, xin mời trở về đi!" Khương Vọng nói.
Phạm Thanh Thanh cắn môi, tựa hồ muốn nói gì, nhưng do dự bất định.
Dù sao thoạt nhìn thì Bích Châu bà bà và Khương Vọng ở chung rất vui vẻ, lúc này nếu nàng tùy tiện kết giao, nói không chừng trở tay sẽ bị bán đi.
"Khương tiểu huynh đệ đi thong thả, rảnh thì tới Ngũ Tiên môn chơi." Cuối cùng nàng chỉ khách khí nói.
"Đương nhiên, Phạm trưởng lão rất nhiệt tình, Hữu Hạ đảo phong cảnh rất đẹp, ngũ điện của quý tông rất đặc biệt. Nếu có cơ hội, ta rất muốn lại đến nghe âm." Khương Vọng cười ha ha ném ra một miếng mồi nhử: "Dẫn theo bằng hữu của ta cùng đi, Khương Vô Ưu và Trọng Huyền Thắng, chắc hẳn bọn họ đều sẽ thích nơi này!"
Khương Vô Ưu, Hoa Anh cung chủ. Trọng Huyền Thắng, đích tử của Trọng Huyền gia.
Hiển nhiên Phạm Thanh Thanh không nghĩ tới, dưới tình huống như vậy, trong tình thế trưởng lão Điếu Hải Lâu Bích Châu bà bà tự mình ra mặt lôi kéo làm quen, Khương Vọng lại vẫn động tâm tư.
Đôi mắt nàng lập tức sáng lên, nụ cười chân thành hơn nhiều: "Đến lúc đó bỉ tông nhất định chiêu đãi thật tốt! Tuyệt đối không để Khương tiểu huynh đệ thất vọng!"
"Từ biệt nơi này, sau này còn gặp lại."
Khương Vọng cười cười, rồi xoay người bay khỏi.
Không cần nói hết lời, điểm đến là được.
Phạm Thanh Thanh mời hắn tới trụ sở Ngũ Tiên môn là không có ý tốt gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn thật sự nhận được chỗ tốt từ Chính Thanh điện, lại từ chỗ Bích Châu bà bà tìm được manh mối mới.
Hắn nguyện ý trợ giúp Ngũ Tiên môn thoát khỏi Bích Châu bà bà, chỉ là vì cùng chung mối thù. Nhưng Ngũ Tiên môn vẫn phải đưa ra cái giá đủ phân lượng mới có thể đạt được trao đổi.
Mồi nhử đã thả xuống, chuyện còn lại, phải nhìn xem Ngũ Tiên môn có thể vì vậy mà trả giá cái gì.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng có gợn sóng, vừa vặn phần lớn thời gian là phẳng lặng.
Mục đích cuối cùng của Khương Vọng tất nhiên là Hoài đảo. Nhưng trên đường đi, hắn cũng tận lực cảm thụ lấy bầu không khí ở quần đảo Cận Hải.
Không biết có phải vì đã bại lộ thân phận tại Hữu Hạ đảo hay không, trong đoạn đường tiếp theo đã bớt đi rất nhiều phiền toái. Tương ứng, cũng bớt đi rất nhiều cơ hội hiểu rõ hơn về quần đảo Cận Hải.
Chẳng qua Khương Vọng không để ý đến điều này.
Mỗi ngày chính là tu hành, đi đường, làm công việc sưu tập tình báo để phá án.
Cứ như vậy trải qua từng hòn đảo một, rốt cuộc vào ngày 11 tháng 3 đã đi tới Tiểu Nguyệt Nha đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận