Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1821: Mây mù (2)

Đó là sự tồn tại vĩ đại siêu phàm tuyệt đỉnh, tu vi Diễn Đạo, cường giả Chân Quân.
Người kia nấu nướng, mặc dù sẽ không cố ý chứa một chút ít đạo vận trong đó, nhưng cho dù là tiện tay cho vào, cũng có thể thấy được sự diệu kỳ của trời đất, nhân thế lý lẽ.
Càng là cường giả, lại càng biết.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù không có chút lợi ích gì cho việc tu hành, ăn món ăn do chính tay Khuất Tấn Quỳ làm, là loại hưởng thụ cấp bậc gì?
Khắp thiên hạ này, sợ rằng cũng chỉ có một vị Chân Quân đó tự mình xuống bếp.
Nói cách khác, đây chính là một lần hưởng thụ duy nhất.
Không biết họ Khương làm thế nào mà dụ dỗ được, nhưng quả thật nhìn thấy vài phần tâm ý!
Trong lúc nhất thời địch ý trong lòng Diệp đại Chân Nhân biến mất rất nhiều... Đương nhiên, lúc tiểu tử kia lén ở cùng một chỗ với nữ nhi nhà mình, vẫn không thể buông lỏng cảnh giác!
Diệp Thanh Vũ không còn gì để nói với cha ruột của mình nữa, chỉ bày từng hộp đựng thức ăn ra.
Nhất thời mùi thơm quanh quẩn, như mây như khói. Trên tấm lưng to lớn mềm mại của A Sửu, Khương An An và Xuẩn Hôi cùng lúc ngồi dậy, hít hít cái mũi, mắt xoay tròn nhìn qua đây.
A Sửu thu nhỏ thân hình, nhẹ nhàng đưa tiễn hai bé con này đi, lắc mình một cái, cũng đã ngồi xuống trước bàn. Nhìn món ngon đầy bàn, ngửi mùi thơm khiến thần hồn phiêu nhiên kia, lòng tràn đầy cảm động.
"Họ Khương đặc biệt mời ta?" A Sửu không rời mắt, hỏi.
"Đúng vậy, ngài cũng có một phần." Diệp Thanh Vũ nhu hòa nói.
"Huynh đệ tốt, huynh đệ tốt!" A Sửu liên tục lắc đầu, khen ngợi không ngừng: "Khương Vọng quả thật là huynh đệ tốt!"
Diệp Thanh Vũ liếc nó một cái.
Nó lập tức phản ứng kịp, sửa lời: "Hiền chất! Quả là hiền chất! Đứa nhỏ này, ta thấy hắn là một người phúc hậu!"
Diệp Lăng Tiêu trừng nó, nó cũng chỉ làm như không thấy.
"Làm trò trước mặt An An, nói xằng nói bậy!" Diệp Thanh Vũ bực tức nói.
Nhắc An An, An An đến.
Khương An An dùng hai chân nhỏ ngắn, nhanh như chớp chạy trước Xuẩn Hôi, dù sao thì chân Xuẩn Hôi cũng ngắn hơn.
Dừng lại đột ngột trước bàn.
Cô bé còn chưa cao bằng cái bàn, nhón chân lên, hai tay đặt trên mặt bàn, mắt nhấp nháy nhìn... những món ngon kia: "Thanh Vũ tỷ tỷ, những thứ này là gì? Ăn có ngon không?"
Khương Vọng mặc dù chỉ gặp cô bé một lần, nhưng đồ vật đều để ở chỗ Diệp Thanh Vũ. Sợ An An không nhớ được, cũng sợ cô bé ham ăn, tự mình ăn sạch sẽ mất. Cho nên lúc này cô bé mới biết được còn có một bàn đồ ăn ngon như vậy.
Xuẩn Hôi dựng người lên, vô cùng lo lắng, không ngừng nhảy dựng bên cạnh Khương An An, bị cô bé lặng lẽ vỗ mông một cái.
Nó lăn một vòng trên mặt đất, vòng vo bò dậy, lập tức chạy tới bên cạnh Diệp Thanh Vũ, liều mạng vẫy đuôi chờ mong.
Diệp Thanh Vũ tiện tay chia ra một đĩa thịt mềm, thả trên mặt đất cho Xuẩn Hội ăn, vừa nói với Khương An An: "Ca ca của muội mang từ Sở quốc về cho muội, ta cũng không biết ăn có ngon hay không."
Vừa nghe là ca ca của mình mang đến, Khương An An càng cây ngay không sợ chết đứng, eo cũng thẳng, chân cũng không nhón nữa, leo lên trên ghế, quy củ ngồi xuống, biểu cảm biết điều, một bộ dạng "Ta đã chuẩn bị sẵn sàng."
Xuẩn Hôi lại càng không dừng lại một hơi, bắt đầu nhồm nhoàm ăn. Diệp Thanh Vũ nhìn một bàn già trẻ này, không nhịn được thở dài.
"Ăn thôi..."
"Sư tỷ, sư tỷ, lần này Khương đại ca tới, có mang lễ vật gì cho tỷ không?" Đệ tử Lăng Tiêu Các Tiểu Vương Vương Nguyệt Nghi mặt mũi hưng phấn hỏi.
Khác với gương mặt tròn khả ái của Tiểu Vương, tỷ tỷ của nàng là Đại Vương Vương Nguyệt Nhu tính tình lại dịu dàng hơn nhiều, lúc này đang yên lặng ngồi bên cạnh, biểu hiện không hề nóng nảy, nhưng trong đôi mắt cũng chứa đầy mong đợi.
Lăng Tiêu Các cũng không phải là tông phái có quá nhiều môn đồ, không có nhiều trưởng lão thường chạy khắp thiên hạ, danh xưng tốt đẹp là thương đạo, trên thực tế cũng không biết lấy bổng lộc tiêu sái tiêu xài ở đâu. Bên trong Lăng Tiêu bí địa chỉ có ba con mèo to mèo nhỏ này, cảm tình giữa các đồng môn thật ra vô cùng tốt. Vương Tự Lai là khuê mật của Diệp Thanh Vũ, thời gian dài như thế, các nàng đương nhiên cũng hiểu tâm tư của Diệp Thanh Vũ, cả đám rất quan tâm đến tiến triển của Thiếu Các chủ và Khương Vọng kia.
Diệp Thanh Vũ trừng to hai mắt, như một dòng suối trong gợn sóng: "Coi như là có đi."
Tiểu Vương càng thêm kích động: "Là lễ vật gì, nhanh lấy ra xem một chút!"
Mắt Đại Vương cũng lóe lên, đây là một đột phá trọng đại!
Khương Thanh Dương nổi danh khắp thiên hạ, từ Sở quốc được xưng là lãng mạn trở về, có thể tặng món lễ vật lãng mạn gì đây?
Suy nghĩ một chút, đã ao ước muốn chết người ta.
Diệp Thanh Vũ không chống cự nổi thỉnh cầu, ngón tay khẽ cuộn ... Nàng lấy ra một tờ hoàng phù màu vàng đất.
Tiểu Vương nói: "Cái này..."
Đại Vương nhìn cẩn thận, thật sự không nhìn ra huyền cơ ẩn giấu trên phù văn, hơi chần chừ hỏi: "Có lẽ nó chứa đựng huyền cơ gì à?"
"Đúng vậy." Diệp Thanh Vũ vừa nói, vẫy vẫy hoàng phù.
Một thân ảnh khôi ngô chợt xuất hiện, mắt như chuông đồng, bắp thịt chắc nịch, hơi thở trầm ổn, ổn trọng mạnh mẽ, khiến cho Tiểu Vương nhảy dựng lên.
"Này này này..." Tiểu Vương nói năng lộn xộn.
Đại Vương quả thật sửng sốt một lúc, nhưng tiếp theo thì cười: "Đây là muốn bảo hộ Thanh Vũ sư tỷ chúng ta đó, chuyện này, tâm ý thật đáng khen!"
Diệp Thanh Vũ thu lại ngón tay, lực sĩ khôi ngô kia liền hóa lại thành hoàng phù, kẹp ở ngón giữa.
Ngón tay lại run lên, lực sĩ khôi ngô lại xuất hiện.
Cứ lặp đi lặp lại chơi đùa mấy lần, cười nói: "Đúng là, rất có ý tứ. So với khôi lỗi mua ở Mặc gia còn chơi vui hơn nhiều."
"Đúng đúng, thật thần kỳ!" Tiểu Vương thật sự không nhìn ra chơi vui ở đâu, ỉu xìu nói.
"Chỉ tặng cái này thôi sao?" Đại Vương hỏi.
Diệp Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Còn có một phong thư, gửi cùng với tờ hoàng phù này."
"Mau mau, cùng đọc đi!"
Tiểu Vương nhanh chóng lấy lại tinh thần.
"Ôi... Có mấy lời không tiện nhắc đến trước mặt." Đại Vương cũng nói: "Viết thư là một loại biểu đạt thành khẩn hơn, Khương đại ca có lòng rồi!"
Diệp Thanh Vũ lấy ra một phong thư được giữ gìn rất tốt, đưa tới.
Tiểu Vương bắt được phong thư liền mờ mờ ám ám nở nụ cười: "Thư dày như vậy, trong này chứa đựng bao nhiêu lời trong lòng chứ."
Đại Vương cũng nói:
"Khương đại ca bôn ba nam bắc, gánh trên vai bao nhiêu đại sự, vẫn còn có thể nhớ đến Thanh Vũ sư tỷ của chúng ta như vậy, thật là không dễ."
Tiểu Vương lúc này đã mở phong thư ra, mặt đầy hồng quang muốn đọc.
Đại Vương cũng tích cực xáp lại.
Hai cái đầu một lớn một nhỏ tụ lại một chỗ, bốn con mắt đồng loạt sáng lên.
Chỉ thấy tiêu đề viết...
"Tiên Cung lực sĩ chiến pháp của ta."
Tiêu đề phụ viết ...
"Chi tiết về phương thức ứng dụng Tiên Cung lực sĩ trong hệ thống Vân Triện..."
Loạt soạt, Tiểu Vương lật một tờ.
Loạt soạt, Tiểu Vương lại lật thêm một tờ.
Loạt soạt, Tiểu Vương lật đến tờ cuối cùng.
Khá lắm, mười mấy tờ thư, tất cả đều viết về cách sử dụng Tiên Cung lực sĩ để chiến đấu!
Tiểu Vương nắm một xấp giấy thư này, rất lâu không nói gì, sau đó bùi ngùi thở dài nói: "Rốt cuộc ta biết vì sao đài Quan Hà nhiều người như vậy, mà hắn vẫn đoạt được hạng nhất rồi!"
Đúng là trâu nhai mẫu đơn, phá hoại phong cảnh, phá hoại phong cảnh... Trong lòng nàng chửi bới.
Nhưng Diệp Thanh Vũ ngồi trên hành lang mây, hai chân rủ xuống trong mây mù, cười đến mặt mày rạng rỡ: "Quả là rất có lòng, không phải sao?"
"Đúng rồi, Khương đại ca đi đâu vậy?" Đại Vương ở một bên hỏi.
Diệp Thanh Vũ nhìn mây mù dưới chân, nhất thời không biết nghĩ tới chuyện gì, chỉ hơi giật mình nói: "Ta nghĩ là hắn không cẩn thận té từ trên núi xuống, lại đi leo núi nữa rồi."
Tâm sự của thiếu nữ, là mây mù.
Như lọt vào trong sương mù.
Không có nhận thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận