Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 192: Rút kiếm

Lần này Khương Vô Dong tới Liêm gia, lý do đầu tiên tất nhiên là vì yêu thích danh kiếm, muốn được tận mắt thưởng thức nó. Nhưng ở phía sau còn có một tầng nguyên nhân khác nữa.
Ở tầng lớp như hắn bây giờ làm việc không thể chỉ đơn giản dựa vào yêu ghét. Để biểu thị địa vị một cách công khai, Liêm gia lần này tổ chức đại điển tế tổ vô cùng long trọng. Có thể nói khoảng thời gian này ở Tề quốc có hai chuyện thu hút sự chú ý của mọi người nhất. Đó chính là Thiên Phủ bí cảnh ở quận Lâm Hải và đại điển tế tổ của Liêm gia lần này.
Khương Vô Dong muốn thừa dịp này để nhấn mạnh vị trí chính trị của bản thân, thể hiện một chút nội tình. Việc hợp tác với Liêm gia đã được chuẩn bị từ trước. Với hắn thì một gia tộc đúc binh sư như Liêm gia là một đối tượng hợp tác rất tốt.
Nắm giữ được Xích Dương chẳng khác nào nắm giữ binh pháp, cho nên Tề đế quyết không cho phép Xích Dương quận hoàn toàn đầu nhập vào thế lực của hoàng tử hay công chúa nào. Trước ranh giới này Liêm thị cũng cẩn trọng và giữ thái độ rất có chừng mực. Đây cũng là lý do mà những thái tử, hoàng nữ khác không dành sự chú ý đủ nhiều cho Liêm gia, chưa biết đoạt được những gì mà vô duyên vô cớ lại thu phiền phức về mình.
Chỉ là đối với Khương Vô Dong thì đối tượng này lại là một miếng thịt mỡ khó có được. Thế lực của hắn vốn rất yếu, nói thẳng ra là dù có hợp tác với Liêm thị thì cũng không làm cho Tề đế nghi ngờ, cảnh giác.
Dù Liêm thị không dễ để hắn kiểm soát hoàn toàn, chính hắn cũng không dám dấn vào sâu như vậy nhưng một bộ phận tài nguyền thôi cũng đủ để sau này hắn hướng sự chú ý về quân đội. Đây mới là mục đích sâu xa của hắn.
Ở góc nhìn khác, danh khí không chỉ giúp Liêm thị giữ vững vị trí của mình trong giới đúc binh sư mà danh kiếm mới đúc thuộc về tay ai thì người đó cũng có được uy danh không kém. Đối với một hoàng tử đang yếu thế như Khương Vô Dong, danh kiếm có thể giúp hắn tăng lên thanh thế nhưng lại chưa đến mức khiến thái tử kiêng kỵ, điều này rất phù hợp với phương hướng phát triển chiến lược của hắn.
Hắn nhằm vào Khương Vọng chẳng qua là ôm cỏ thì đánh thỏ, là việc thuận tay mà thôi, đồng thời một người xuất hiện tại Thiên Phủ bí cảnh cùng đại điển tế tổ lại là một viên gạch rất tốt để hắn đặt bước chân.
Vừa hay Khương vọng không có gốc gác hay chỗ dựa, chẳng qua chỉ là một người ngoại quốc được Trọng Huyền Thắng mời tới, không rõ đối phương tới từ tiểu quốc nào, không đáng để hắn phải kiêng kỵ.
Thứ nữa, Khương Vọng là môn khách của Trọng Huyền Thắng. Ai cũng biết hiện giờ Trọng Huyền Thắng đang cạnh tranh vị trí trong gia tộc cùng Trọng Huyền Tuân. Lần này hắn đến Nam Diêu thanh ngoài việc cộng tác cùng Liêm thị ra, có thể thuận tay thu lấy chút lợi lộc từ Trọng Huyền Tuân thì lẽ nào lại không làm.
Liêm Tước là một vãn bối trong gia tộc, lời nói còn chưa có trọng lượng. trọng Huyền Thắng ở xa mãi Hàm Đan. Khương Vô Dong hắn không chỉ có đội ngũ cao tầng trong Liêm thị ủng hộ, còn mang theo một đại thái giám cảnh giới Nội phủ đi cùng. Việc áp chế Khương vọng vốn rất đơn giản, dễ dàng.
Không ngờ Trọng Huyền Thắng lại cất công chạy tới tận đây. Càng không nghĩ bao nhiêu chuẩn bị của hắn cuối cùng sự việc lại biến chuyển thành ra như thế này. Với Khương Vô Dong, nhận rõ địa thế là thứ nặng lực rất quan trọng. Vừa thấy dùng thế đè ép không được, quần ẩu không xong, hắn lập tức đổi giọng muốn đơn đấu.
Trọng Huyền Thắng tất nhiên không chịu đồng ý. Từ trước đến giờ chỉ có hắn chiếm lợi ích từ người khác, chưa từng để người khác kiếm lời!
Trọng Huyền Thắng liền cười lạnh một tiếng rồi nói.
“Có thể. Là ngươi muốn hai chúng ta thử sức, hay là hô một tiếng rồi chúng ta cùng đồng loạt xông lên?”
Sắc mặt Khương Vô Dong không biến đổi, hắn mỉm cười. “Người có tên, cây có bóng, các ngươi không dám để hắn lên đánh một trận công bằng với ta sao. Được rồi, vậy thì bản hoàng tử cũng không muốn mất thời gian với các ngươi nữa.”
Khương Vô Dong dùng chiêu này thực sự cao tay. Hắn tin Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng sẽ vì kiêng dè lực chiến đấu của hắn mà không dám đối kháng, mặt mũi cũng vì thế mà không còn, nhưng rốt cuộc hắn lại thấy Khương Vọng lắc đầu, khẽ cười.
“Ta có gì mà không dám?”
“Khương huynh.” Ở dưới, Liêm Tước vội chen ngang, vẻ kinh ngạc.
“Tốt lắm.” Thấy tiểu tử Khương Vọng không chịu nổi công kích, Khương Vô Dong không để những người khác xen ngang vào việc của hắn. “Xem như ngươi còn có dũng khí, không bôi nhọ cái họ Khương của ngươi. Nào đến đây, đánh với ta một trận.”
“Nhưng ta còn có một nghi vấn nhỏ.” Khương Vọng trầm ngâm một lát rồi nói tiếp. “Trường Tương Tư vốn là kiếm của ta. Ta thua ngươi lấy nó, vậy nếu ta thắng thì sao đây? Ta được cái gì? Ngươi đừng nói là ta không được gì đấy nhé.”
Hắn cười khinh miệt rồi quay ra nhìn bốn phía. “Thiên hạ sao lại có đạo lý như thế đúng không? Chẳng lẽ thập tứ hoàng tử định dùng tay không bắt sói?”
Mọi người đều hướng lên đài cao với ánh mắt quái dị. Khương Vô Dong cau mày. “Việc ấy vốn không thể xảy ra, ngươi còn định bày trò gì?”
“Nếu đã là chuyện không thể xảy ra thì Khương Vô Dong ngươi sao lại không dám đáp ứng?” Trọng Huyền Thắng xen ngang. “Ngươi muốn đoạt danh khí của người ta, nể thân phận ngươi chúng ta cho ngươi cơ hội. Nhưng nếu muốn ngồi lên chiếu bác thì ngươi cũng phải chứng minh mình có đủ tư cách đặt cược chứ.”
Khương Vô Dong lạnh lùng nhìn đối phương. “Đúng là toan tính của dân buôn bán, ngươi thắng một ván đặt cược ở Thiên Phủ bí cảnh thì cho rằng có thể thắng tất cả mọi ván đặt cược khác sao? Ngươi thực nghĩ Trọng Huyền Tuân không làm gì được ngươi?”
“Việc đó không phiền ngươi phải nhọc lòng. Ta tốt xấu thế nào cũng có thể cùng hắn đặt cược, còn ngươi chỉ là một người đứng bên cạnh ngó nghiêng mà thôi, khoa tay múa chân gì chứ?” Trọng Huyền Thắng nói không kiền dè, trào phúng Khương Vô Dong ngay cả tư cách cạnh tranh với các hoàng tử công chúa khác cũng không có.
Trọng Huyền Thắng cười lên ha hả. “Hôm nay, ván cược này ngươi không dám đặt thì hãy trở về đi, thứ cho ta không tiễn.”
“Tốt.” Khương Vô Dong tái mặt nhìn Khương Vọng nói. “Ngươi muốn cái gì?”
Trong Huyền Thắng ở bên cạnh đón lời. “Khương Vọng ngươi cứ nói, thập tứ hoàng tử đây tuy túng quẫn một chút nhưng hoàng thất Đại Tề chắc là còn rất nhiều bí pháp.”
Hắn có mặt tại đây là đã muốn công khai đứng về phía Khương Vọng, muốn ra sức giúp đối phương rồi. Khương Vọng cảm thấy phe mình đã có chuẩn bị thì lập tức lên tiếng.
“Ta muốn một môn độn thuật Hỏa hành loại Giáp hạ phẩm, một môn đạo thuật công kích Hỏa hành loại Giáp hạ phẩm, chỉ cần tinh phẩm bí truyền.”
Khương Vọng muốn chúng để làm dự trữ hệ thống chiến đấu về sau khi đã đẩy cửa thiên địa. Bình thường thì đạo thuật tứ đằng có mười một phẩm. Đến lại Giáp rồi, mỗi một phẩm đều vượt hơn mức độ trước đó một chút. Tu giả đạo môn Đằng Long cảnh thường dùng chính là đạo thuật hạ phẩm loại Giáp, Nội Phủ cảnh nâng lên thành loại Giáp trung phẩm, Ngoại Lâu cảnh ứng với loại Giáp thượng phẩm.
Trừ những người có thiên phú dị bẩm ra, bình thường tu giả hiếm khi đột phá hạn chế này.
Khương Vọng lựa chọn tinh phẩm bí truyền đều là những điều kiện rất trọng yếu, đã có tính toán. Bí truyền mang ý nghĩa môn đạo thuật này không quá phổ biến nhưng cũng không đến mức trở thành cái bia cho tất cả mọi người đều nhắm vào. Tinh phẩm nghĩa là đạo thuật hạ phẩm loại Giáp cực hạn.
Trước khi đẩy cửa thiên địa, dựa theo tốc độ phản ứng của thân thể cùng Tứ Linh Luyện Thể Quyết, tốc độ của hắn không hề thua kém những người cùng cấp, nhưng sau khi bước vào Đằng Long Cảnh, người tu hành có thể phi thiên độn địa thì người tu hành không thể thiếu một môn độn thuật cường đai được.
Đó là nguyên nhân trọng yếu làm cho hắn yêu cầu một môn độn thuật.
Khương Vô Dong nghe vậy thì quay sang nhìn tên đại thái giám ở phía sau một lát, xác nhận khả năng của mình xong mới quay lại nhìn Khương Vọng.
“Ngươi lựa chọn có ý tứ đấy, chỉ không biết chọn xong rồi ngươi có cầm được nó về hay không thôi. Bản hoàng từ đồng ý đáp ứng. Đến đi.”
Trọng Huyền Thắng chưa chịu dừng lại. “Đạo thuật hạ phẩm loại Giáp chỉ có thể dùng được nhất thời, trong khi đó danh khí có thể dùng suốt một đời, cái giá ngươi đưa ra liệu đã tương xứng?”
Trước mắt bao người, Khương Vô Dong không thể thừa nhận đối phương nói dúng. Hắn lập tức nghiêm mặt. “Bản hoàng tử kèm thêm mười khỏa vạn nguyên thạch nữa. Nếu các ngươi không có thành ý thì xem như bỏ qua đi.”
Thời khắc này, tên mập mạp Trọng Huyền Thắng đúng là kẻ mà hắn căm ghét nhất. Lúc ở Phong Lâm Thành, Phương Trạch Hậu lấy ra một viên đạo nguyên thạch đã muốn mua chuộc Khương Vọng. MỖi viên đạo nguyên thạch trữ một trăm khỏa đạo nguyên bên trong. Mười khỏa vạn nguyên thạch chính là một ngàn khỏa đạo nguyên thạch, đây là một số tiền lớn.
“Đủ rồi, bắt đầu đi.” Trọng Huyền Thắng cũng biết mình không thể ép giá thêm nữa liền cười ha hả đi sang bên cạnh, bộ dạng như thể đã nắm chắc tiền cược trong tay rồi, thái độ rất muốn ăn đòn.
Trong tất cả mọi người có mặt ở đây, chỉ có hắn là hiểu rõ thực lực của Khương Vọng nhất. Nếu không tự tin Khương Vọng có thể thắng, hắn sẽ không tìm mọi cách để cuộc quyết đấu này diễn ra.
Khương Vọng tất nhiên có lòng tin mười phần nhưng hắn không mù quáng tự đại. Trước khi khai chiến, hắn nhìn Khương Vô Dong nói.
“Một thân sở học của tại hạ đều ở trên kiếm thuật. Lúc này ta tay không tấc sắt, chuôi Trường Tương Tư này lát nữa có thể sẽ trở thành chiến lợi phẩm của ngươi, nhưng hiện tại xin cho phép ta dùng nó một lát được chứ?”
Khương Vô Dong không thể từ chối yêu cầu của đối phương, biết là không làm gì được nên đành nói một cách phóng khoáng. “Để ngươi dùng một lát thì làm sao chứ!”
Khương Vọng lại gần cung giá, cầm thanh kiếm của hắn lên. Hắn ngay lập tức cảm thấy tinh thần ổn định trở lại. Hắn cảm giác được đây chính là thanh kiếm của hắn, sinh ra để dành cho hắn.
Khương Vọng cầm kiếm, quay người đối diện với Khương Vô Dong.
“Xin mời!”
Trên đài cao, đám hạ nhân và người thân của hai người đều đã rút xuống, tộc nhân Liêm thị đứng chen nhau dưới đài, đại điển tế tự đã trở thành đấu trường để hai người thi thố.
Khương Vọng còn chưa dứt lời thì Khương Vô Dong đã nhanh chóng giơ tay thành chưởng đè xuống.
Chưởng như sơn hà đảo ngược, thế áp thiên hạ, nhưng trước chưởng của hắn nhanh chóng sinh ra một đóa hỏa diễm.
Bí thuật chuyển dời này trước cảnh giới Đằng Long đúng là đáng sợ, nhưng trong rất nhiều lần chiến đấu ở cảnh giới Thái Hư Huyễn Cảnh, Khương Vọng không phải chưa từng được nhìn thấy bao giờ. Hắn nhanh chóng điều động đạo nguyên trực tiếp lấy công đối công.
Chưởng thế của Khương Vô Dong áp xuống, áo bào tím tung bay. Trong mắt mọi người, áo bào càng bay càng cao, càng to lớn cơ hồ che khuất bầu trời khiến trước mắt mọi người tối sầm lại, ánh sáng duy nhất chỉ còn thấy từ đóa hỏa diễm kia.
Cùng lúc ấy trong cơ thể Khương Vô Dong, mộc khí sinh sôi đảo ngược trói buộc.
Đạo thuật Phược Hổ!
Có chiêu này ngăn cản, Khương Vọng thả người lùi về sau muốn thoát khỏi phạm vi hắc ám bao phủ.
Trong cơ thể Khương Vô Dong bỗng nhiên mây tía phun trào, trực tiếp đánh gãy mộc khí muốn trói buộc hắn. Hắn vỗ vào đai ngọc bên hông, một vòng kiếm quang sắc bén lóe lên.
Bên hông hắn có đeo một thanh kiếm!
Kiếm này cũng là danh khí, chính là một loại nhuyễn kiếm có thể cắt hồn đoạt phách, một kiếm giết anh hùng. Kiếm xuất ra sắc bén vô cùng, địch thủ không thể né tránh.
Cảm thấy đám mây tía trong cơ thể Khương Vô Dong, Khương Vọng nhanh chóng khởi động kiếm quyết Tử Khí Đông Lai. Hắn ý thức được kiếm quyết Tử Khí Đông Lai rất có thể chính là loại kiếm thuật thôi diễn từ Thái Hư Huyễn Cảnh của Tề quốc mà ra, trước mặt Khương Vô Dong chỉ có cách dùng kiếm này hoặc là thất bại.
Tay của hắn ấn trên chuôi kiếm. Dây đeo ở chuôi kiếm là do Liêm Tước tự tay quấn lấy. Tỉ mỉ, chắc chắn vô cùng.
Khương Vọng cầm kiếm, cầm Trường Tương Tư.
Cố hương lúc này có hình dáng gì?
Cố hương ở bên trong người hay ở phương nào?
Khương Vọng rút kiếm, mang theo một vầng trang sắc chiếu soi hắc ám trùng điệp.
Như hồi ức, như tương tư.
Đã từng ngóng, nửa đêm lại mộng về.
Người đã thành hoài niệm, trăng xưa khó tròn đầy...
Kiếm này không chỉ là kiếm mà còn là mặt trời, mặt trăng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận