Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 383 : Xin vì quân hí

Nghe Khương Vọng nói, Khương Vô Khí không tức giận mà còn cười vui vẻ.
“Thấy Khương khanh kiêm cần, bản cung rất mừng.”
Mọi người có mặt không ai bị mù, đều nhìn ra được sự chân thành trong nụ cười của hắn. Lời hắn nói cũng là thật, không phải dối trá.
Khương Vọng chỉ chịu lễ thưởng của Đế quân, đây là giữ lễ. Đối mặt với Khương Vô Khí mà không tự ti, không kiêu ngạo, đây là giữ tiết. Tề quốc có người tài làm hắn cao hứng, dù chưa hẳn hắn đã sử dụng được. Chỉ người có chí lớn, tầm mắt rộng mở mới có thể cân nhắc vấn đề.
Trọng điểm trong câu tán thưởng của hắn chính là từ “bản cung”. Hoàng tử có thể xưng cô, không cần biết là Khương Vô Dong hay Khương Vô Khí, bọn họ đều dùng từ Cô để tự xưng, nhưng chỉ có người đứng đầu một cung mới có tư cách tự xưng là “bản cung”. Bình thường trừ Hoàng hậu có được cung điện riêng, chỉ có thái tử mới có tư cách xưng hô như vậy, vì thái tử là người đứng đầu Đông cung.
Ở Tề quốc có mấy ngoại lệ. Ngoài thái tử ra còn có ba hoàng tử, hoàng nữ có được cung điện riêng, cũng là những người có tư cách kế vị. Trong đó Khương Vô Khí chính là người đứng đầu Trường Sinh Cung.
Hai chữ “Bản cung” là để nhắc nhở Khương Vọng, hắn là người có tư cách kế vị, cho nên thưởng ngươi phạt ngươi là do hắn, đối phương cần phải nhận lấy.
Khi Khương Vô Dong nói như vậy, Khương Vọng chỉ trầm mặc. Hắn không thể nói “ta thế nào thì liên quan gì đến ngươi?” Nơi này dù sao cũng là Tề quốc, Khương Vô Khí có hy vọng thừa kế. Nhân tài Tề quốc đúng là chuyện hắn có thể quản.
Khương Vô Khí mỉm cười, suy đoán một chút rồi nói. “Ngày đó chịu nhục ở Nam Diêu cũng là do thập tứ đệ của ta học nghệ chưa tinh, Khương khanh đã bình thản không sợ như thế, hôm nay gặp được, hãy đánh một trận thì thế nào?”
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, lần trước Khương Vọng giáo huấn Khương Vô Dong, hôm nay hắn muốn giáo huấn Khương Vọng, đôi bên xem như hoà.
Tại Nam Diêu Thành, mặc dù kẻ chủ động gây sự trước là Khương Vô Dong, tự rước lấy nhục cũng là Khương Vô Dong, nhưng phóng mắt khắp Tề quốc, hoàng thất họ Khương tất nhiên không cần để ý tới tiểu tiết. Khương Vọng không muốn giải thích nhiều, hắn chỉ phủi kiếm đáp.
“Đã có sở nguyện, vậy thì xin mời.”
Việc này không phải hắn không muốn, chỉ là không chủ động nói ra. Mặc dù không phải loại người nghe đến chiến đấu là vui mừng cuồng nhiệt, nhưng đối với việc chiến đấu hắn cũng chưa từng sợ hãi.
Khương Vô Khí thỏa mãn gật đầu, cũng không quay ra nhìn đám người ở phía sau. “Khương khanh thành danh trên chiến trường, có ai muốn thử tài với hắn?”
Phía sau có một người bước ra.
“Nguyện vì điện hạ.”
Người này chính là Trương Vịnh.
Xem ra sau họa diệt môn hắn đã thay đổi rất nhiều, nỗi sợ hãi, nhát gan lúc ở trong Thiên Phủ bí cảnh đã không còn, hiện giờ Trương Vịnh là người mang thâm cừu trong lòng, hắn không che giấu chí muốn tiến thủ nên cũng không ngại tranh chấp với bất cứ kẻ nào để đạt được mục đích.
“Điện hạ.” Lý Long Xuyên hơi chau mày. “Vân Vụ Sơn là nơi tiêu khiển, tỷ võ ở đây sợ là không ổn.”
Trong mấy người bên phía Khương Vọng, Yến gia tuy là gia tộc phú quý nhưng chân chính quật khởi cũng là nhờ vào tướng Yến Bình nâng đỡ. Cao thị sau khi được Tĩnh quý phi sủng ái mới có được danh tiếng lẫy lừng, xét nội tình còn chưa bằng Thạch Môn Lý thị. Hứa Tượng Càn càng không cần phải nói. Thư viện Thanh Nhai nổi danh thiên hạ, người Tề quốc chưa chắc chịu bỏ mặt mũi của mình. Có thể ngăn cản Khương Vô Khí lúc này chỉ có Lý Long Xuyên hắn.
Luận về quan hệ, Khương Vọng đã đi bái phỏng Thành Hầu phủ, so với Yến Phủ, Cao Triết thì hắn gần gũi với Lý Long Xuyên hơn một chút. Lúc này có một người đứng sau Khương Vô Khí lên tiếng.
“Tề quốc lập nước không dựa vào nhẫn nhịn, gia truyền Lý thị không phải để tiêu khiển, càng bình an càng không được quên võ phong.”
Người này dáng vẻ thư sinh, khí chất tao nhã. Lý Long Xuyên nhận ra hắn. Đối phương chính là hậu nhân của Công Tôn Dã, nhân vật cấp bậc tông sư tên là Công Tôn Ngu. So miệng lưỡi với đối phương thì khó mà chiếm được tiện nghi. Thạch Môn Lý thị được đề cập tới trong lời nói của hắn cũng không có mấy phần cung kính.
Lý Long Xuyên giương mày kiếm nói thẳng. “Hay là ta với ngươi giao thủ để xem Công Tôn gia không quên võ phong thế nào.”
“Không đúng.” Công Tôn Ngu cười nhạt, lắc đầu. Trương Vịnh ở bên cạnh vội cướp lời. “Đã có công tử Lý Long Xuyên ra mặt…”
Hắn quay lại nhìn Khương Vô Khí xin chỉ thị. “Năm xưa Phượng Tiên Trương thị cùng Thạch Môn Lý thị nhất thời xưng bá, hiện giờ hậu nhân của Phượng Tiên Trương thị bất tài, môn đình cũng mất. Để nhớ lại cái dũng của tổ tiên, xin được cùng công tử Lý Long Xuyên đánh một trận.”
Đối với Trương Vịnh, muốn dương danh thì đánh với Khương Vọng tất nhiên là không bằng chiến với Lý Long Xuyên. Điều quan trọng nhất là chỉ cần mọi người nhớ lại lịch sử sẽ thấy Phượng Tiên Trương thị từng được xếp ngang hàng với Thạch Môn Lý thị. Với một Trương thị hiện giờ đã sa sút, đây chính là cơ hội ngẩng mặt tốt nhất.
Với thân phận của Lý Long Xuyên, bình thường chưa chắc đã chấp thuận chuyện này.
Công Tôn Ngu liếc nhìn Trương Vịnh nhưng không nói gì thêm. Đối phương muốn khôi phục vinh quang gia tộc, hắn tất nhiên sẽ không so đo. Lý Long Xuyên càng không có lý do để từ chối trận chiến. Hắn bước lên một bước nhưng Khương Vọng đã ngăn lại.
“Người thập nhất hoàng tử muốn giáo huấn chính là Khương mỗ ta. Khương Vọng này có chân có tay, trong tay có kiếm, há lại để Lý huynh đứng ra làm thay?”
Hắn bước tới trước, khí độ hiên ngang.
“Trương Vịnh tới đi, bên trong Thiên Phủ bí cảnh chúng ta có thể đã từng chiến đấu với nhau mà cũng có thể chưa, hôm nay mọi chuyện sẽ được tiếp diễn ở Vân Vụ Sơn này.”
Lúc đó thăm dò bên trong Thiên Phủ bí cảnh đều là cường giả Thông Thiên Cảnh, Trương Vịnh là người duy nhất tham dự chỉ có tu vi Chu Thiên Cảnh, lại chỉ có duy nhất một người ở cảnh giới Chu Thiên chiến thắng. Đến tận bây giờ vẫn có nhiều người cho rằng hắn dựa vào may mắn mà thôi, có điều trước giờ Khương Vọng chưa từng khinh thường đối phương.
Thế nhưng trận chiến này không mang lại lợi ích gì cho Lý Long Xuyên. Khương Vọng thua hắn tất nhiên mất mặt, nhưng có thắng đối phương thì hắn cũng chẳng có gì để khoe khoang. Tuấn tài Lý thị thắng một kẻ vô danh, điều đó là việc hết sức bình thường.
Không phải Khương Vọng không tin tưởng vào thực lực của Lý Long Xuyên, cho dù bản thân hắn đấu với đối Lý Long Xuyên hắn cũng không nắm chắc phần thắng, nhưng Lý Long Xuyên coi Khương Vọng là bằng hữu, lại vì hắn mà ra mặt, Khương Vọng không thể để Lý Long Xuyên phải chịu nhưng nguy hiểm không cần thiết.
Trương Vịnh quay đầu nhìn Khương Vô Khí. Khương Vô Khí ho khan mấy tiếng xong mới nhẹ gật đầu. Với Khương Vô Khí, giáo huấn Lý Long Xuyên và giáo huấn Khương Vọng là hai việc hoàn toàn khác biệt. Hắn không phải người hẹp hòi, Lý Long Xuyên vì bằng hữu mà ra mặt, hắn cũng không phản đối.
Được Khương Vô Khí cho phép, Trương Vịnh bước ra đối diện với Khương Vọng, đôi bên cách nhau một khoảng không lớn. Mọi người có mặt đều quay ra nhìn. Hai người đứng trên núi cao Vân Vụ Sơn, lúc này mây mù đã vờn quanh, phòng ốc phía dưới ẩn hiện lúc thấy lúc không. Những người có mặt thuộc cả hai bên đứng sang bên cạnh, những người khác đang lên núi cũng đều dừng lại, giữ khoảng cách với Lý Long Xuyên và Khương Vô Khí.
Yến Phủ nhìn biển mây gợn sóng, hắn lên tiếng hỏi. “Hôm nay sao điện hạ lại có lòng rảnh rỗi như vậy? Hùng hổ dọa người, thật chẳng giống phong cách của điện hạ chút nào.”
Khương Vô Khí kéo tà áo bên người, bình thản đáp. “Cần phải cho hắn biết nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, tuổi nhỏ không thể quá ngông cuồng. Điều này với hắn cũng có lợi, vừa là phạt cũng lại là thưởng đó.”
“Điện hạ nói có lý, có điều…”, Hứa Tượng Càn bất chợt lên tiếng. “Việc này chưa chắc đã được như ý nguyện của điện hạ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận