Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1248: Thời quần tinh lóng lánh (1)

Trong lòng Hứa Tượng Càn rất là phức tạp.
Ba lần quay ngược thời gian, Khương Vọng đều chém ra một kiếm chữ ‘nhân’, không một chút do dự, không một chút thay đổi, không lần nào thế yếu đi, cuối cùng không cần tranh luận, đã chiến thắng trận quyết đấu.
Lấy được khôi danh Nội Phủ trong lần Hội Hoàng Hà có trọng lượng nhất trong lịch sử... à, ít nhất thì cũng là ba lần có trọng lượng nhất trong lịch sử.
Là một trong hai người của Cản Mã Sơn song kiêu, hắn cũng được thơm lây, đương nhiên cũng phải nên hoan hô mới phải.
Hắn cũng đã dồn chân khí lên rồi...
Nhưng cái tên mập kia chỉ lắc người một cái, đã nhảy ra tới cuối khán đài.
Hắn còn chưa kịp há mồm, tai đã suýt bị tiếng reo hò ầm ĩ kia chấn điếc!
Đúng là cái đồ không biết xấu hổ, loại chuyện như vậy mà cũng làm được, còn dùng pháp thiên tượng địa để làm cơ chứ!
Hô hào đơn giản như vậy có gì hay đâu!
Nông cạn tầm thường mà không tự biết gì cả!
Làm sao xứng với uy danh của Cản Mã Sơn song kiêu!
Một người tài hoa hơn người như hắn, đã chuẩn bị sẵn xong khẩu hiệu cho Khương Vọng đoạt giải nhất rồi!
Nên hắn lại há miệng, định góp tiếng mình vào...
Thì đã bị những tiếng reo vang ngập trời ùn ùn kéo đến nhấn chìm.
Cả thiên hạ đài đều vang rền tiếng hô tên Khương Vọng!
Cảm ơn hắn đã dâng hiến một trận chiến đấu quá là đặc sắc!
Cảm ơn hắn đã kế thừa ý chí của tiên hiền nhân tộc, trên Đài Quan Hà diệu võ, dùng thực lực của bản thân, cho Trường Hà Long Quân thấy thế nào là nhân tộc thiên kiêu.
Từ cuộc đấu dùng thần hồn đã vượt qua cấp độ Nội Phủ với Hạng Bắc, đến trận đấu kinh thiên dùng Kiếm Tiên Nhân đấu với Diêm La Thiên Tử của Tần Chí Trăn, rồi đến trận đấu giành giải nhất, chỉ một kiếm đánh bại Hoàng Xá Lợi ba lần trong thời gian nghịch lưu.
Trận nào cũng mang sức nặng mười phần, trận nào cũng là trận đấu thuộc tầng thứ cao cấp nhất.
Tài hoa của hắn, ý chí của hắn, thiên phú của hắn, thực lực của hắn đều là danh xứng với thực, xứng đáng là đệ nhất thiên hạ!
Tiếng hoan hô không ngừng cuộn trào hết đợt này đến đợt khác, mãi mà không dứt.
Tào Giai đứng dậy, hai tay bưng cao một cây cờ được cuốn tròn, từng bước một đi lên thiên hạ đài.
"Khương Vọng!" Hắn hô vang: "Hãy giương cờ vì Đại Tề ta!"
Những tiếng hoan hô ở xung quanh dừng lại.
Khương Vọng đứng trên đài, dưới bao con mắt nhìn chăm chú.
Ánh mắt của vạn thiên có sức nặng, chưa kể của con người.
Hâm mộ, ghen tị, sùng bái, hướng tới...
Từ ngày hôm nay hắn sẽ phải quen với điều này, bởi vì hắn đã thật sự là đệ nhất thiên hạ Nội Phủ!
Là tu sĩ Nội Phủ cảnh mạnh nhất trong vô số thiên kiêu Nội Phủ cảnh của hàng trăm quốc gia.
Là vì sao sáng chói nhất trong đêm mờ mịt!
Là người nổi bật nhất giữa thời kì quần tinh lóng lánh!
Hắn im lặng nhìn Tào Giai đi tới, nhìn cây cờ cuốn màu tím đang từ từ đến gần.
Thống soái Xuân Tử quân Đại Tề, Chân Nhân Tào Giai, tự mình bưng cờ lên.
Là đủ hiểu sức nặng của lá cờ này!
Nước Tề từ khi định nghiệp bá tới nay, bao nhiêu thiên kiêu đã bỏ mạng trên đài, bao nhiêu hào kiệt đã chết không nhắm mắt, đây là lần đầu tiên họ giành được khôi danh!
Không phải là nước Tề không mạnh, cũng không phải thiên kiêu nước Tề không mạnh, càng không phải thiên kiêu nước Tề tiếc mạng của mình.
Mà chỉ vì khi thiên kiêu tụ hội, ai cũng có lý do để quyết giành khôi danh, mà tất cả họ đều là thiên kiêu đỉnh phong vạn người mới có. Sinh tử thắng bại, có lúc chỉ trong nháy mắt. Không phải cứ cố gắng là sẽ thắng, không phải cứ liều mạng là sẽ đi tới được cuối cùng.
Tranh khôi, cũng phải cần có vận khí.
Nước Tề chưa từng có được vận khí ở Hội Hoàng Hà, mạnh như Trọng Huyền Tuân, Thiên Phủ có thể nói là vô địch, nhưng lại gặp phải Đấu Chiêu, phải bỏ lỡ khôi danh.
Khương Vọng cũng gặp phải Hạng Bắc, Tần Chí Trăn, Hoàng Xá Lợi, có thể nói là khí vận tử vong.
Rất nhiều người Tề đã không còn ôm hy vọng.
Nhưng Khương Vọng lại càng đánh càng hăng, càng đánh càng mạnh, áp đảo các tuyệt thế thiên kiêu, dùng thực lực của bản thân giành được khôi danh, làm rung động lòng người.
Tào Giai đến gần, cuốn tròn màu tím cũng đến gần.
Khương Vọng đưa cả hai tay ra, nghiêm túc: "Khương Vọng tiếp kỳ!"
Hắn nhận lấy cây cờ, cảm giác phải nặng cả ngàn cân!
Tào Giai giao cờ xong, liền xoay người.
Ngay cả ông ta, là đại nhân vật, có quyền cao chức trọng, cũng không tranh ánh sáng với khôi nguyên của Hội Hoàng Hà vào lúc này.
Đi xuống diễn võ đài, Tào Giai thi lễ với Dư Tỷ: "Làm phiền Chân Quân!"
Dư Tỷ nghiêm túc khẽ vuốt cằm, coi như đáp lại.
Đưa tay lên khoát một cái.
Trước mặt Khương Vọng xuất hiện các làn thanh quang, ngưng tụ thành các bậc thang, cái thang thanh quang kéo dài lên hướng bầu trời cao, như muốn nối tới trời.
Thang lên trời, ngay trước mặt.
Khương Vọng bưng cờ bước lên cầu thang thanh quang, bước lên từng bước một.
Hắn càng đi càng nhanh, càng đi càng cao, bước lên trời cao, dần chỉ còn một cái chấm đen.
Sáu mặt do lục hợp chi trụ tạo nên lặng lẽ chuyển thành những bức tường ánh sáng, không còn là góc áo long bào của sáu vị chí tôn.
Khương Vọng càng đi càng cao, ngày càng xa dần những ánh mắt nóng bỏng, xa dần những tiếng hoan hô.
Đưa mắt nhìn quanh, ngoài lục hợp chi trụ nối trời với đất và sáu mặt tường ánh sáng, không còn nhìn thấy gì khác.
Trừ bậc thang thanh quang dưới chân, cây cờ tím trong tay, và Trường Tương Tư bên hông.
Càng đi lên, càng cô độc.
Ùng ùng!
Ùng ùng!
Hình như nghe thấy tiếng Trường Hà cuồn cuộn.
Nhưng lắng nghe kỹ, lại chẳng nghe thấy gì.
À không, hình như có người đang lớn tiếng tuyên đọc cái gì đó, nhưng nghe không được chân thực.
Dần dần, những âm thanh này cũng biến mất.
Hắn tiếp tục đi lên, đi lên, một mình đi lên.
Giống như một người không ngừng tiếp tục đi tới trước trong đêm tối vô tận, cố gắng đi tìm ánh sáng cuối con đường.
Lần đầu tiên leo lên đỉnh núi cao nhất, tìm ra lý tưởng hàng đầu của bản thân.
"Ngươi là ai?"
Chợt nghe thấy tiếng hỏi.
Âm thanh cổ xưa, mênh mang, như bao nhiêu năm tháng đã trôi qua, và bao gồm luôn cả hiện thực.
Nó gần ngay ở bên tai, mà cũng xa tận cuối chân trời.
"Khương Vọng!" Khương Vọng lớn tiếng đáp lại.
Âm thanh kia hỏi tiếp: "Ngươi muốn cái gì?"
Khương Vọng nói: "Đã lấy được khôi danh, lên trời cắm cờ!"
"Làm đi!"
Một tiếng thở dài, rồi biến mất.
Khương Vọng nhìn lại, thấy mình đã đi đến bậc thang thanh quang cuối cùng, trước mặt là một cái kỳ đài hình tròn.
Nhìn kỹ thì...
Rất giống Đài Quan Hà được thu siêu nhỏ.
Ở giữa có lỗ tròn, cũng là sáu cạnh.
Khương Vọng giơ cây cờ trong tay, cắm vào lỗ tròn trên kỳ đài, tay phải cầm lấy mặt cờ, tung mạnh ra!
Cây cờ màu tím, chí tôn cao quý tung bay giữa không trung.
Một con thần long màu tím ngạo nghễ lượn mình trên lá cờ. Lân trảo có đủ, mắt có thần quang, đầu rồng đuôi rồng nối thành một hình tròn.
Giữa hình tròn đó là một vì sao màu tím sáng rực, chiếu xuống thiên hạ.
Đây là Tử Vi Trung Thiên Thái Hoàng Kỳ, đại diện cho Đại Tề hoàng triều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận