Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2582: Khổng Khác, Hàn Khuê đã thành tổ (2)

Một cái Khất Hoạt Như Thị Bát giáng lâm đã khiến cho thế giới đảo điên. Gã đã hết sức kiềm chế, cẩn thận từng li từng tí.
Chỉ khi chạm đến Khất Hoạt Như Thị Bát, gã mới biết được Phật môn có bước phát triển như vậy. Qua một trận chiến với Tịnh Lễ, gã mới bắt đầu phá giải phật ấn của Phật môn.
Chỉ khi gặp được người từ hiện thế đến, gã mới biết được đại khái về thế giới nọ. Hôm nay nhắc đến cố nhân, gã mới có thể chiếu giám lại những chuyện đã qua.
Bi thương cho thế sự xoay vần.
Khổng Khác, Hàn Khuê đều đã thành Tổ, còn Vô Hán Công chỉ còn lại cái danh xưng thánh hiền hữu danh vô thực!
Nhìn thấy Khánh Hỏa Quan Văn bi phẫn như vậy, nhưng những người đang vây công gã lại chẳng có một ai đồng cảm.
Bọn họ căn bản không thể xác định được câu nào của đối phương là thật.
Hí Mệnh lúc này đã toàn thân che giáp sắt, cả người trông to lớn hơn hẳn một vòng. Cơ quan áo giáp cồng kềnh không những không làm giảm tốc độ của y, ngược lại còn giúp y tăng cường sức mạnh trên toàn phương diện.
Trong tình huống năm người hỗn chiến, đạo thuật phạm vi rộng rất dễ gây ảnh hưởng đến đồng đội, hơn nữa những khôi lỗi thông thường cũng không thể tham gia vào trận chiến cấp bậc này, không thể phối hợp một cách ăn ý. Thế cho nên y từ bỏ thuật pháp mà sử dụng công kích vật lý, siết chặt nắm đấm, lấy sức mạnh gấp mấy lần bản thân tung ra chiêu thức đích truyền của Mặc gia là Thí Mậu Viên Thôi Tứ Tiểu Thủ!
Tứ Thủ này là bốn phương pháp biện luận trong học thuyết Mặc gia. Cũng là bốn nắm đấm thép mang theo luận cứ không thể tránh né, từng bước ép sát của Hí Mệnh vào lúc này! Cương nhu phối hợp, hoàn mỹ không chút sơ hở, lấp đầy khoảng trống trong thế công của các đồng đội.
"Chúng ta nên tin sử sách hay là tin ngươi?"
Y dùng nắm đấm thay cho lời muốn hỏi.
Mà Khánh Hỏa Quan Văn chỉ nói:
"Vậy ta hỏi các ngươi, Yêu tộc Thiên Đình là gì? Nguồn gốc Nhân loại từ đâu mà có? Các ngươi có thực sự rõ ràng về trận chiến thời Viễn cổ hay không?"
"Không cần trả lời!"
Sau ba câu hỏi, gã sải bước về phía trước, một chưởng hất văng nắm đấm của Hí Mệnh đang đánh tới, phất tay áo nói:
"Lịch sử mà các ngươi nhìn thấy đều có ta tham gia biên soạn! Ta sáng tạo lịch sử như vậy, người đời sau sáng tạo lịch sử cũng nên như thế, ta không oán trách!"
"Chỉ là..."
Áo choàng tế lễ trên người gã tung bay phần phật, những hoa văn hình ngọn lửa trên đó như sống dậy, nhảy ra khỏi áo choàng, bay lượn trong không trung:
"Không ai có thể xóa bỏ những gì ta từng sở hữu. Không người nào có thể lãng quên đi những chiến thắng của ta. Những gì ta muốn giành lại thì không ai có thể ngăn cản! Kẻ nào dám cản ta, kẻ đó chết! Kẻ nào dám cản ta, tội đáng chết vạn lần!"
"Tuy không thể hoàn toàn tin tưởng vào sử sách, nhưng so với lời nói suông, ta tin rằng hành vi của một người càng có tính đại biểu hơn."
Khương Vọng vung kiếm, kiếm quang như thác nước đổ xuống, lấy sát lực không gì sánh kịp, vững vàng chiếm giữ vị trí chủ công:
"Ta không thông hiểu Nho học hay Pháp học, nhưng hai trường phái này đã nổi tiếng, được lưu truyền qua nhiều đời, giáo dục ra vô số người tài, có công lao giáo hóa đối với Nhân tộc, ắt hẳn phải có danh tiếng tốt đẹp. Ngươi nói Nho Tổ, Pháp Tổ e sợ chiến đấu, nhưng trên thực tế chính bọn họ đã ngăn cản Ma triều, vì vậy hai chữ ‘sợ chiến’ kia căn bản là không đúng chút nào. Cho dù những gì ngươi nói đều là sự thật, ta nghĩ trong đó nhất định có ẩn tình nào đó."
"Khổng Khác và Hàn Khuê sở dĩ có thể ngăn cản Ma triều là bởi vì Chúc Do đã bị thương trong lúc giao chiến với ta!"
Khánh Hỏa Quan Văn nói:
"Ta đã đánh xuyên chín tầng trời, du ngoạn vũ trụ mịt mù, trước khi chết ta còn dùng một mảnh thịt vụn, một tia tàn hồn để trấn áp Ma tộc ở Phù Lục này. Ma Tổ mà bọn họ phải đối mặt căn bản không phải ở trạng thái đỉnh phong!"
"Ngươi trấn áp Ma tộc gì vậy?"
Khương Vô Tà vừa hỏi vừa giơ trường thương lên, thân hình không ngừng lóe lên quanh người Khánh Hỏa Quan Văn, mỗi lần hồng quang lóe lên đều giống như từ trên trời giáng xuống.
Gã vô cùng khinh thường đối với lời nói trấn áp Ma tộc của đối phương.
Ma Tổ Chúc Do đã từng áp đảo cả Nho Tổ và Pháp Tổ, phải đến khi bị Nhân Hoàng Thượng cổ Hữu Hùng thị vây công mới chịu nuốt hận bỏ mình. Vậy mà còn không phải là trạng thái toàn thịnh sao?
Chẳng lẽ Nhân Hoàng Thượng cổ chỉ là hạng tầm thường như vậy hay sao?
Khánh Hỏa Quan Văn tức giận nói:
"Sơn Hà Phá Toái Long Ma Công bị ta trấn áp ở đây. Từ thời Thượng cổ đến nay đã bao nhiêu năm trôi qua rồi! Những gì các ngươi vừa nghe thấy chính là tiếng rống của môn Ma công này đấy! Lũ tiểu bối ngu xuẩn, thật sự cho rằng ta sợ các ngươi sao? Ta sợ là Ma Tổ phục sinh, dẫn đến hiện thế gặp nạn, sinh linh Nhân tộc lầm than!"
"Ngươi nói..."
Tật Hỏa Ngọc Linh tựa như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời, nàng rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi việc chuyên chú điều khiển quân trận, với tư cách là thủ lĩnh của Tật Hỏa bộ, đại diện cho Nhân tộc Phù Lục tham gia vào cuộc đối thoại này:
"Ngươi lo lắng cho sinh linh Nhân tộc lầm than?"
"Nhân tộc ở hiện thế mới là Nhân tộc chân chính, các ngươi chỉ là bản sao do ta tùy tay nhào nặn ra mà thôi! Đừng ở đó mà tự mình đa tình nữa!"
Khánh Hỏa Quan Văn phất tay áo, cả đất trời như thấp xuống ba phần:
"Ngươi còn muốn đến hiện thế? Ngươi cho rằng mình là ai vậy? Cho dù tên tiểu Hoàng tử này thật sự đưa được ngươi trở về, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn bị hiện thế áp chế, không thể tiến thêm một bước, chẳng khác nào là một cái xác biết đi!"
Ngôn từ của gã vô cùng lãnh khốc, như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim Tật Hỏa Ngọc Linh, cũng chà đạp lên lòng tự tôn của Nhân tộc Phù Lục.
Đối với đám người Khương Vọng mà nói, gã lại càng thêm hung hăng:
"Tất cả các ngươi đều là Nhân tộc hiện thế, nhưng không phải sinh ra đã cao cao tại thượng. Chính là nhờ nỗ lực của những lão gia hỏa như ta đây, các ngươi mới có thể vừa sinh ra đã là bá chủ của hiện thế. Hiện tại các ngươi lại vì đám tượng bùn này mà dám đối nghịch với ta ư? ".
Hắc viêm ngập trời bốc cháy trên người gã, giống như là lò lửa thật lớn, khí thế bừng bừng:
"Ta sáng tạo vạn pháp, lật đổ Yêu đình, ngăn lấy Ma triều, trấn áp Ma công! Cho dù là Hữu Hùng thị đến đây, so sánh công lao cũng chưa chắc đã bằng ta! Ta cũng xứng đáng làm Nhân Hoàng! Tiểu tử, ngươi dựa vào cái gì mà nói tương lai của Nhân tộc không liên quan gì đến ta?"
Khương Vọng vung ngang kiếm của mình, kiếm khí cuồn cuộn như sóng triều dâng cao!
Tất cả kiếm thức mà hắn học được trong đời đều được dùng trong lần công kích này.
"Chân tướng lịch sử nằm trong chính lịch sử! Không cần dùng ngôn từ để nói cho ta biết ngươi là ai, chính sự lựa chọn của ngươi mới là thứ đang trần thuật con người thật của ngươi!"
Liên Ngọc Thiền đang tập trung hỗ trợ cho Lý Phượng Nghiêu bên trong đại quân không khỏi vừa kinh hãi vừa cảm thán.
Thẳng thắn mà nói nàng đã có chút dao động.
Đối mặt với một tồn tại có khả năng là tiên hiền của Nhân tộc như vậy, Đông gia lại quá mức kiên định!
Kiếm khí của người này phân tách hắc viêm, một mình đứng giữ quan ải, hiên ngang bất khuất như cây tùng xanh.
Lại có Phật quang chiếu rọi khắp nơi, tiểu thánh tăng Tịnh Lễ đang bù đắp lỗ hổng cho hắn, khiến hắn có thể toàn tâm toàn ý phát động tấn công.
Lại thấy thân thể Hí Mệnh như được tôi luyện từ sắt thép, một quyền nối tiếp lấy một quyền, cố gắng thu hút càng nhiều lực chú ý của Khánh Hỏa Quan Văn.
Mà phía sau dáng người hiên ngang như cây tùng của Khương Vọng là một chiếc đỉnh đồng màu đỏ lừng lững như mặt trời mọc.
Hùng trấn bốn phương!
Keng!
Mặt trời ló rạng phía sau cây tùng, một chiếc đỉnh đồng màu đỏ trấn áp hắc viêm!
Ba chân đỉnh vững chãi như núi sông, hai tai đỉnh như lắng nghe tiếng lòng sinh linh. Mơ hồ như có tiếng hát vang lên văng vẳng:
"Nhân duyên tế hội trong giấc mộng, hồng trần cuồn cuộn nấu trong đỉnh, trang nam tử dù chết như anh hùng, cũng sống như anh hùng!"
Khương Vọng cảm nhận được Nguyên Thần Hải của mình rung chuyển dữ dội, như đang cộng minh.
Xung quanh người Khương Vô Tà bắt đầu lóe lên ánh sao màu đỏ. Mái tóc đen và đôi mắt tím của gã đều bị những tinh sa màu đỏ này bao phủ. Điều này khiến cho bên trong vẻ đẹp âm nhu thanh tú của gã thêm phần bí ẩn và mộng mị.
Bên trong đại quân, Tật Hỏa Ngọc Linh nhìn đến ngây người.
Khí thế của gã lại tiếp tục tăng vọt!
"Ngươi nói bọn họ chỉ là tượng bùn sao?"
Giọng nói vang lên như tiếng chuông văng vẳng, thương như Phượng hoàng trở về, hàng ngàn mũi nhọn đồng thời giáng xuống! Vô số ánh sao vậy mà kết thành hình một con phượng hoàng màu đỏ, sợi tơ hồng trần vô tận là bộ lông đuôi của nó, cuồng phong gào thét như muốn nuốt chửng bầu trời, thậm chí còn áp chế cả chiếc áo choàng tế lễ của Khánh Hỏa Quan Văn, ép đến mức nó phải ngoan ngoãn dán chặt vào người.
"Nhưng ta đã thực sự yêu!"
Câu nói cuối cùng vang lên bên trong tiếng thương gầm rú.
Chỉ riêng một đòn này, Khánh Hỏa Quan Văn bị đánh văng vào trên thân thể con Ác Quỷ Thiên Đạo kia!
Ánh sao lấp lánh khắp bầu trời, hồng trần mênh mông vô tận.
Hư ảnh phượng hoàng màu đỏ tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan, trong nháy mắt đã công kích hàng ngàn lần!
Thất hoàng tử của Đại Tề dựa vào thương thuật đỉnh cao đã giúp gã tranh đấu với các hoàng tử khác trong hoàng cung - Bách điểu triều phụng - Phượng Hoàng vu phi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận