Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2108: Ánh sáng lấp lánh phiêu tán rơi rụng (1)

Hôm đó thời tiết rất tốt, ánh sáng mặt trời ấm áp tỏa chiếu khắp nơi.
Trong nơi ở của sứ thần Sở quốc, Chung Ly Viêm bởi vì ở bên đường đánh chó mà thanh danh lan xa, đang luyện kiếm trong viện.
Động tác của gã rất chậm, chậm đến mức hoàn toàn trái ngược với tính cách nóng nảy của mình. Hai chân như mọc rễ dưới đất, chỉ nghiêng qua một cái, liền mất khoảng chừng nửa khắc đồng hồ. Nam Nhạc kiếm cực nặng lúc này lại rất nhẹ, giống như nếu không nắm chắc thì nó sẽ bị gió thổi bay mất.
Khí huyết cả người gã trầm liễm, hàm quang giống như một tiểu viện yên tĩnh.
Một võ phu thô bạo tự phụ, lúc này lại giống như một người tưới hoa. “Đại nhân.” Quân lính Thần Tội quân đi đến, cầm một tấm thiệp vàng:
“Đấu Chiêu đại nhân và Võ An hầu Tề quốc hôm nay quyết đấu, ngài muốn đi xem không?” Chung Ly Viêm vừa luyện kiếm, vừa ném cho tấm thiệp này một ánh mắt khinh thường. Giáo quan này là một người biết nhìn sắc mặt, lại nhanh trí, dè dặt bổ sung:
“Đấu Chiêu đại nhân để lại cho ngài, nói nếu ngài rảnh thì đi xem một chút. Lần này số người được xem cuộc chiến này không nhiều lắm, trên người mang theo nó sẽ không bị chặn lại.”
“Y giả bộ cái gì!” Chung Ly Viêm cười ra tiếng:
“Trận đấu kia giữa ta và Khương Vọng, số khán giả cũng không nhiều. Đến quan sát học tập, đều là người có uy tín, có danh dự.”
Quân sĩ không nói lời nào. Chung Ly Viêm đột nhiên hỏi:
“Tên kia đã nói gì?” Quân sĩ nói:
“Thuộc hạ thuật lại đại khái chính là ý như vậy.” Chung Ly Viêm nghiêm túc nói:
“Ta muốn nghe nguyên văn lời y nói.”
Lại nói thêm:
“Yên tâm, ta sẽ không tức giận.”
Quân sĩ cẩn thận nhìn gã:
“Nói là ngài hãy mở to mắt chó, học được nửa chiêu nửa thức cũng được, tránh để Sở quốc mất thể diện thêm.” Vẻ mặt Chung Ly Viêm vẫn còn rất ôn hòa, nhưng gạch dưới chân đã có vết rạn. “A.” Gã cười lạnh, nói:
“Ngươi nói thật với ta, hôm trước lúc ta đấu với Khương Vọng, Đấu Chiêu cũng len lén đi xem đúng không? Nếu không sao lại biết kết quả sớm như vậy? Ta nói cho ngươi biết, hôm nay cho dù y có thắng, đó cũng là công lao của ta. Ta đã dò bẫy giùm y hết rồi, các ngươi có biết không?” Quân sĩ này nói:
“Đấu đại nhân thật sự không đi, vẫn luôn ở trong sân luyện đao.”
“Y nói luyện đao là luyện đao sao?”
“Luyện đao thật, chúng ta đều nhìn thấy.”
Chung Ly Viêm nhìn gã một chút, nói:
“Vậy hôm nay ta cũng không đi.” Tiện tay phất qua tấm thiệp trong tay quân sĩ, vận khí chưởng nát nó, thoáng chốc chẳng còn lại gì. Lúc này gã mới hừ lạnh một tiếng:
“Hai con gà mổ nhau, có gì mà xem chứ?” Quân sĩ ngửa đầu nhìn nơi tấm thiệp biến mấy, mắt lộ vẻ tiếc nuối. Ngươi không muốn xem, có thể để lại cho ta, ta rất muốn đi xem đó! “Nhìn gì vậy!” Chung Ly Viêm gõ đầu gã một cái:
“Được rồi, được rồi, cút đi cho ta, ta muốn đóng cửa tìm hiểu tuyệt thế võ công, mấy ngày nữa tìm Khương Vọng đấu thắng lại một trận. Các ngươi đừng vào quấy rầy, đi đi.”
“Mấy ngày nữa?”
Quân sĩ ngây ngốc hỏi. Chung Ly Viêm trừng mắt:
“Đây là chuyện mà ngươi quan tâm sao?” Quân sĩ ôm đầu rời đi. Rầm! Cửa viện đóng chặt sau lưng y. Không lâu sau phát ra ánh sáng trận pháp, có thể thấy được quyết tâm bế quan của Chung Ly tướng quân. Là một trong những thần miếu trung tâm của Hùng Ưng thành, Mẫn Hợp miếu cực kỳ rộng lớn. Lấy chủ điện Quảng Văn Gia Tà Vô điện làm trung tâm, bao nhiêu năm qua mở rộng ra, bây giờ đã có hai mươi tám tòa phó điện, tương ứng với các tinh tú. Xung quanh mỗi một tòa phó điện, lại có rất nhiều kiến trúc khác đan xen. Chẳng hạn như nơi ở của sứ thần Sở quốc, xung quanh phó điện lại tương ứng với sao Tinh Mộc Ngạn. Nếu như nhìn từ trên cao xuống, sẽ thấy ánh vàng như nước, bảo khí như mây, bố cục rõ ràng. Đương nhiên, bầu trời chí cao Vương Đình, từ trước đến nay không cho phép bất kỳ sinh linh nào bay qua. Có thể may mắn nhìn thấy hùng cảnh như vậy, chỉ có mặt trời và mây bay.
Vào lúc sao Tinh Mộc Ngạn đối xứng với khu vực phó điện, có một bóng đen đột nhiên thoát ra từ cửa nhỏ sau viện. Tốc độ cực nhanh lại vô cùng nhẹ nhàng, lên xuống mấy lần, biến mất chẳng còn bóng dáng. Ánh mặt trời chảy xuôi như nước, từ bên này chiếu qua bên kia. Nơi ở của sứ thần Kinh quốc, là khu vực phó điện sao Đấu Mộc Trễ. Kiến trúc nơi này lại khác, là mấy tòa công sự nối liền nhau. Lúc này, trên đài cao của một tòa công sự, bày một chiếc ghế nằm, trên ghế nằm, có một cái rạp che nắng. Bên cạnh ghế nằm là một bàn rượu, dưới bàn sương mù mờ mịt, điêu khắc sông núi. Trên bàn đặt một bình rượu ngon, mấy đĩa ăn vặt. Người đang nằm trên ghế bóc đậu phộng ăn chính là Hoàng Xá Lợi. Nàng bất bình nói:
“Khương Vọng đẹp ở thần thái, tiên tư mê người. Đấu Chiêu đẹp ở ý vị, rộng rãi phóng túng. Vốn dĩ ta vẫn do dự nên ủng hộ người nào, hiện tại không do dự nữa!” Phía trước đài cao có nửa vòng lỗ châu mai, nơi này vốn đặt một chiếc xe nỏ. Mộ Dung Long Thả đứng khoanh tay ngay trước lỗ châu mai, lạnh lùng nhìn nơi xa, giống như đang nghiên cứu làm sao mới đánh hạ được chí cao Vương Đình, làm sao có thể trong thời gian ngắn nhất cắt đứt mạch máu của tòa thành vĩ đại này. Hoàng Xá Lợi tùy tiện lắc chân, vừa lột vừa ăn, vừa ăn vừa mắng. “Vì sao?” Nghe một lúc lâu, Mộ Dung Long Thả đột ngột hỏi xen một câu. Hoàng Xá Lợi cũng đã quen, chân thành giải thích:
“Tiểu tử Đấu Chiêu này vậy mà không để cho ta kiếm tiền! Lão nương có ý tốt đi theo hắn nói chuyện làm ăn, cung cấp cho hắn sân quyết đấu, giúp hắn tìm khách hàng, bàn giá cả, vậy mà hắn không cho ta bán vé! Nói là cuộc quyết đấu này, hắn và Khương Vọng mỗi người không thể dẫn theo quá ba người.”
“Nói cách khác, chỉ có thể bán sáu vé?”
Mộ Dung Long Thả hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận