Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 738: Hết thảy nhân tâm thiên ý

Trong gió mạnh, lão tăng mặt vàng một đường bay nhanh.
Để tránh những phiền toái không cần thiết, chuyến đi nam vực lần này, ông ta đi dọc theo sông dài ngược lên, vòng qua nơi tổ chức lễ hội Hoàng Hà, Quan Hà Đài vô cùng nguy nga, đi về hướng Vân quốc.
Đi đến một nơi, chuông nhỏ bên hông đột nhiên rung lên.
"Huyền Không Tự có việc đặc biệt, thỉnh thiện chủ chư phương tạo thuận lợi!"
Phật âm rất to, vang vọng khắp nơi.
Gió mạnh chợt ngừng.
Không, thứ dừng lại không phải là gió mạnh, mà là cả vùng không gian.
Nguyên một khu vực nhỏ, như trở thành lồng giam, tất cả mọi vật bên trong, đều dừng lại.
Thế nhưng vẫn có người không nể mặt Huyền Không Tự, vẫn quyết cản đường!
Khổ Giác đang bay nhanh dừng khựng lại, đứng sững trên bầu trời, tay nắm Đại Vô Úy Ấn, dáng vẻ trang nghiêm, rất có mấy phần khí độ cao tăng của Phật môn Đông thánh địa.
Ông ta lấy giọng quát to: "Chỉ đi ngang qua, vô tình quấy rầy, nếu có gây ra trở ngại, thỉnh bỏ qua cho! Không biết là cao nhân phương nào cản đường, xin nhường đường!"
Lời lẽ mượt mà lễ độ, vừa ôn hòa, vừa nghiêm túc.
Nhưng trên trời cao không tiếng động.
"Con chó nào nuôi ra thứ giày rách rùa đen thúi hoắc này hả!" Thấy không có ai đáp lại, Khổ Giác nhảy dựng lên, giận dữ mắng to: "Đồ yêu quái giấu đầu lòi đuôi nào, dám cản đường Phật gia nhà ngươi?! Thật muốn tìm chết phỏng?"
Ông ta là người theo trường phái hành động, trước giờ đều là mắng xong rồi đánh luôn, làm liền một mạch, không có dài dòng.
Tiếng mắng vừa dừng, Đại Vô Úy thủ ấn đã đẩy ngang ra, rất là uy nghiêm!
Phục ngoại đạo chi dũng, trấn tà ma chi dị. Đại Vô Úy Thủ Ấn đánh vào cơn gió mạnh bất động kia, đánh vào không gian giam cầm kia, theo sự liên hệ trong minh minh, đánh về phía kẻ địch thật sự.
Tìm thật trong huyễn!
Trên cao vời vợi, xuất hiện một bàn tay nửa hư nửa thật. Vật này xuất hiện vô cùng lặng lẽ, vô cùng nhẹ nhàng, và vừa đúng lúc.
Vừa vặn đón tiếp lấy thủ ấn.
Một giọng nói mờ ảo mông lung vang lên: "Đại hòa thượng, quay đầu là bờ!"
Tiếp ngay sau là những tiếng vọng rền vang không dứt.
"Quay đầu là bờ, quay đầu là bờ ".
Trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, từ mỗi phương hướng đều có âm thanh kia vọng ra. Tiếng vọng vang rền mãi không ngừng, đây là một dạng âm sát cực kỳ cao minh, âm sát phương pháp, lập ý ở hai chữ "Khu trục".
Nhưng pháp môn này rất là hỗn tạp, không hoàn toàn thuộc về tông phái nào, khiến người ta không nhìn ra được nguồn gốc.
Chuông nhỏ treo bên hông Khổ Giác, Ngã Văn Chung đại danh đỉnh đỉnh, cũng nhất thời bị khống chế, ngừng reo.
"Là ngươi!"
Lão tăng mặt vàng trợn mắt lên.
Lão hòa thượng một đường bôn ba mệt lã, như bị chọc giận thật sự.
Gương mặt già nua khô gầy đầy nếp nhăn tràn đầy giận dữ.
Hình như ông ta đã nhận ra người kia, hai bàn tay chập lại, khí cơ tràn ra như thiên long, đại uy đại dũng đại sát lực, chấn động bát phương.
"Ông! A! Mễ! Nhạ! Hồng! Ca! Kháp! La!"
Niệm đủ tám chữ của Phật Tâm Đại Vô Úy chân ngôn!
Mỗi một chữ, đều có kim cương lực, phật nộ chi hỏa. Mỗi một chữ tụng ra, đều làm đất trời hơi chao động.
Mặc dù Khổ Giác ở thế giới siêu phàm không có tiếng tăm gì lớn, không hề là “như sấm bên tai” như khi ông ta khoác lác với Khương Vọng, thậm chí ngay tại đất phật trực thuộc Huyền Không Tự, cũng chẳng có mấy thiện tín biết tới tên.
Nhưng ông ta lại đúng là tăng nhân đứng trong hàng chữ “Khổ” của Huyền Không Tự, một trong những người mạnh nhất.
Nếu không làm gì có khả năng hôm nào cũng mắng thủ tọa Hàng Long Viện, Quan Thế Viện đến máu chó đầy đầu, cười đùa cợt nhả với phương trượng.
Lúc này giận điên lên ra tay, đương nhiên uy phong đầy trời.
Chân Nhân phát ra chân ngôn, trấn áp ngoại ma, diệt trừ tà ác.
Những ràng buộc trong không gian tức khắc bị phá vỡ, gió mạnh lại gầm gào.
Mọi thứ trở về trạng thái bình thường, Khổ Giác cảm nhận được điều ấy.
Tám chữ chú khiến mọi ràng buộc tiêu tán, nhưng nguy hiểm vẫn còn tiềm tàng rất mạnh. Ông ta không muốn dây dưa nhiều, dù trong lòng vô cùng căm hận. Chân ngôn vừa phá pháp xong, lập tức muốn thoát khỏi nơi đây.
Nhưng một luồng gió trời được dẫn dắt từ hư vô thổi tới, cứ thế hạ xuống hiện thế.
Thiên phong giả, thiên ý dã.
Không thể đoán, không thể chạm, ở chốn hư vô, oai phong khó lường.
Nhưng lại bị người ta chộp lấy!
Đối thủ này cường đại cỡ nào!
Một luồng gió trời, lượn quanh người một vòng, đã cố định Khổ Giác ngay tại chỗ!
Không cho trốn tránh, không cho thoát khỏi.
Gió trời lượn quanh người, không gây ra họa sát thân gì, nhưng trong thời gian ngắn tất nhiên không cách nào thoát khỏi.
Giọng nói mờ ảo tiếp tục: "Lạc đường biết quay lại, biển khổ biết quay đầu."
Từng chữ như ấn, theo gió trời lượn quanh.
Khổ Giác siết chặt nắm đấm, nghiến răng: "Thời điểm Tịnh Nga chết, cũng là đến cản ”.
Mắt ông ta đỏ lên, một quyền đánh vào cơn gió!
Kim quang hộ thể vỡ nát, máu thịt tan rã, lộ cả xương ngón tay trăng trắng.
Gió trời vẫn tiếp tục lượn quanh, cứ như đó là ý trời, không đoán được, cũng không thay đổi được.
Trên bầu trời cao, chỉ có một mình lão hòa thượng giận điên gầm lên: "Ngươi rốt cuộc là ai! ?"
Tất cả lòng người, ý trời, khổ đau, may mắn, đều là nhân gian.
Dưới tám trăm dặm Thanh Giang, trong ma quật thương cổ bị bỏ hoang đã lâu kia, cuộc chiến đấu quyết liệt vẫn đang tiếp tục.
"Đã phải nên kết thúc tất cả những thứ này từ lâu."
Bạch Cốt khô lâu và huyết khôi chân ma điên cuồng chiến đấu với nhau.
Quyền đánh chỏ huých, cứ như võ giả phàm tục đánh nhau, thế nhưng trong mỗi cái giơ tay nhấc chân, đều là va chạm về quy tắc.
Trong chiến đấu kịch liệt đó, giọng nói của bạch cốt khô lâu vẫn lãnh đạm không gợn sóng, cứ như thần chỉ luôn ở trên ngai vàng cao vợi, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh.
"Không một ai trốn được Vô Sinh kiếp." Nó nói.
Giọng vô cùng khẳng định.
Đây không chỉ là một câu nhấn mạnh, mà là một kiểu nhắc lại quy tắc.
Sức mạnh của Vô Sinh kiếp được cường hóa, kéo dài suốt mấy trăm năm vẫn không hết.
Vương Trường Cát sau này, đương nhiên cũng là một lựa chọn cực tốt, nhưng Trang Thừa Càn mới là thần khu đầu tiên mà nó chọn để hiện thế.
Lần giáng thế mấy trăm năm trước đó, mới là lần nó chuẩn bị hoàn mỹ nhất, ở trạng thái đỉnh phong nhất, là thời khắc vinh quang nhất của nó.
Thế nhưng lần ấy, lại bị Trang Thừa Càn giả chết trốn thoát, ngày kiếp tranh Vô Sinh kiếp cũng bắt đầu, rồi kéo dài đến hôm nay.
Ván cờ hôm nay, vừa là tiếp tục kéo dài từ ngày cũ, vừa là một bắt đầu mới.
Phần sức mạnh mà nó hạ xuống lúc này chưa đủ để áp chế huyết khôi chân ma, nhưng Trang Thừa Càn cũng không có khả năng thoát được Vô Sinh kiếp.
Trang Thừa Càn đang đợi huyết khôi chân ma thành hình, chẳng lẽ nó thì không chờ đợi?
Đợi một lần nữa nó xâm chiếm được toàn bộ của Trang Thừa Càn, hoàn thành giáng thế, thì huyết khôi chân ma mà Trang Thừa Càn hao tổn tâm cơ luyện chế ra này, sẽ là thần tướng hộ đạo cho Bạch Cốt thần quốc của nó.
Trang Thừa Càn luôn cứ muốn chiếm hết chỗ tốt, nó là thần chỉ, đương nhiên phải chiếm hết chứ!
"Đương nhiên."
Trang Thừa Càn mặt không cảm xúc: "Nếu không năm đó ta cần gì phải chết!"
Lúc đó , lúc Vô Sinh kiếp hiển hóa thành bàn cờ rơi xuống, hắn khống chế cơ thể rơi về hướng mắt kiếp.
Trông thì giống như đang tiến về phía kết quả không còn đường vãn hồi, đón nhận ngày chết của mình.
Nhưng giọng nói của hắn, lại vô cùng bình thản!
Hắn ung dung khi giằng co với thần chỉ, tự tin khi đối địch với thần chỉ!
Trong ma quật, kẻ vẫn có ý thức, không phải chỉ có hai người bọn họ.
Trong đệ nhất nội phủ. Khương Vọng ngồi xếp bằng, ngũ tâm hướng lên trời.
Bạch Cốt tôn thần với Trang Thừa Càn đánh nhau, hắn chẳng hề bận tâm, cũng không có khả năng nhúng tay.
Dù kẻ thắng sau cùng là Bạch Cốt tôn thần hay Trang Thừa Càn, thì hắn đều là kẻ đầu tiên phải bị diệt, vì cơ thể này của hắn, đã bị chọn trúng.
Dù cơ thể này của Khương Vọng bị Trang Thừa Càn chọn hay cơ thể của Trang Thừa Càn bị Bạch Cốt tôn thần chọn, thì kết quả cũng chẳng có gì khác nhau.
Hắn như một con kiến hôi, chỉ biết ngồi chờ kết quả của hai kẻ khổng lồ vật lộn, thứ khác biệt duy nhất, là hắn sẽ bị người khổng lồ nào giết.
Phải có dũng khí cỡ nào, kiên cường cỡ nào, mới đối mặt nổi với hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy!
Dù nhìn từ góc độ nào, thì hắn cũng không có biện pháp gì, không có cơ hội gì.
Thật sự là cùng đường bí lối, thuyền đến đầu cầu rồi mà không có đường!
Nhưng hắn không buông tay.
Không một giây phút nào từ bỏ.
Hắn vẫn cố gắng tranh thủ những giây phút sau cùng, để tu hành.
Cơ thể bị chiếm cứ, thì hắn tu luyện thần hồn.
Không còn tìm được cách giải ở bên ngoài, thì tìm ở bên trong, để mình cố gắng mạnh hơn chút nữa.
Trong bất kỳ thời khắc nào, bất kỳ tình thế nào, hắn cũng phải làm chút gì đó.
Con kiến không thể thay đổi kết cục bị người khổng lồ giết chết, nhưng mà, nó có thể thử cắn người khổng lồ một cái, bằng hết sức lực của mình.
Dù cái đau đớn ấy, có khi chỉ tí ti không đáng kể, thậm chí người ta còn chẳng nhận ra.
Nhưng đó là sự phản kháng kiên cường của một mạng sống đầy bất khuất.
Giờ nào còn sống, thì còn phản kháng.
"Thật sự ta rất thưởng thức ngươi. Tài hoa, phẩm cách, ý chí của ngươi, còn quý hơn thiên phú tu hành của ngươi."
Trang Thừa Càn ngay lúc này xuất hiện ở cửa đệ nhất nội phủ: "Nếu ngươi là con cháu của ta, ta nhất định sẽ để lại tất cả sự nghiệp cho ngươi."
Trong lời nói của hắn có một chút tiếc nuối. Đầu tiên, Khương Vọng là người Trang quốc. Nếu năm đó hắn không trúng Vô Sinh kiếp, mà vẫn tiếp tục sự nghiệp của mình, thì ngày hôm nay, chưa hẳn đã không đào tạo được thật tốt thiếu niên này, chưa hẳn đã không kỳ vọng vào tương lai của hắn.
Nhìn quốc gia, thiên kiêu sáng chói mình tạo ra, ai dám nói đó không phải là một loại vinh quang?
"Cha ta chỉ là một thương nhân bán dược liệu bình thường, tay không xách nổi, vai không gánh nổi. Không phải siêu phàm, chết vì bệnh tật. Nhưng ta biết…" Khương Vọng mở mắt ra: "Ông ấy sẽ không bao giờ đứng yên nhìn ta chết!"
Không hề che giấu ý mình muốn nói.
Làm cha ta á, ngươi xứng ư!
"Những kẻ mà ngươi tin tưởng đó, chỉ là chưa bị khảo nghiệm qua mà thôi."
Trang Thừa Càn không hề tức giận, chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, rồi khẽ nắm tay lại thành nắm đấm, thủ ấn màu xanh trấn phong nội phủ biến mất, hắn bước vào trong nội phủ!
Gần như cùng lúc, Khương Vọng nhảy lên, một kiếm giết tới!
Tuy thực lực chênh lệch nhau rất lớn, nhưng vẫn muốn cố gắng hết sức.
Trang Thừa Càn nhẹ nhàng bắt lấy kiếm, chộp thêm cái nữa, nắm lấy cổ thần hồn Khương Vọng.
Hắn chẳng còn buồn che giấu nữa, trực tiếp nghiền ép.
Bàn tay nắm cổ thần hồn Khương Vọng, như nắm một con gà con yếu nhớt, rời khỏi nội phủ.
"Trước đây, ở trong Thông Thiên cung."
"Ngươi hỏi ta tại sao là ngươi, đúng không?"
Thần hồn Trang Thừa Càn nắm thần hồn Khương Vọng, nhảy ra khỏi cơ thể.
Cơ thể vẫn đang rơi xuống.
Thần hồn Trang Thừa Càn nhảy ra khỏi cơ thể, sau đó tăng tốc, ấn thần hồn của Khương Vọng về phía bàn cờ vô sinh, vào vị trí kiếp nhãn.
"Đây chính là câu trả lời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận