Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 220: Nhìn mà không rõ

Tiễn Hồ Thiểu Mạnh đi, Khương Vọng mới triệu tập mọi người, tuyên bố hầm mỏ còn mở thêm nửa năm, đến khi quặng mỏ hoàn toàn khô kiệt mới đóng cửa.
Là sứ giả của Trọng Huyền gia, hắn chính là cấp trên của những người này.
Trừ Hồ quản sự lộ ra vui vẻ rất rõ, thì phản ứng của hai siêu phàm tu sĩ đều rất bình thản.
Trương Hải rõ ràng có chút bất an, đại khái hẳn là so sánh đan dược của mình và oai phong của Khương Vọng, tạm thời không dám có ý kiến, còn Hướng Tiền thì vẫn giữ nguyên bộ dạng sống mà như chết như cũ.
Nói thật, hai người này Khương Vọng chẳng muốn một ai, nhưng dưới tay thật sự không có người, chỉ đành cố gắng mà dùng.
Giống như lời của Trọng Huyền Thắng, bất kỳ ai cũng có cách dùng và giá trị của mình.
Siêu phàm tu sĩ càng có giá trị, càng không có khả năng tới cái hầm mỏ như này làm việc.
Hai siêu phàm tu sĩ trước sau rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hồ quản sự và thị nữ Tiểu Tiểu.
Khương Vọng đang định dặn dò đôi câu với Hồ quản sự, thị nữ Tiểu Tiểu bỗng lên tiếng: "Lão gia, có một chuyện không biết ngài có còn nhớ hay không? Cái vò hổ cốt tửu trong phòng người đó, có vấn đề."
Khương Vọng liếc nàng: "Tờ giấy kia là ngươi viết?"
Tiểu Tiểu hồi hộp, cúi đầu: "Dạ. Nô... Khi còn bé có học qua một ít chữ."
"Làm sao ngươi biết trong rượu có vấn đề?" Khương Vọng hỏi.
"Nô chỉ biết là với tính của Cát Hằng, ngài đắc tội lão, lão nhất định sẽ giở trò đối với ngài."
Hồ quản sự phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất: "Sứ giả đại nhân, trong rượu sao có độc, sao có độc được. Rượu độc đã bị đổi rồi!"
Xem ra đã giải quyết được nghi ngờ, mặc dù đáp án này không có giá trị gì.
"Không cần quỳ." Khương Vọng đưa tay đỡ hắn dậy: "Tình hình cụ thể là sao, ngươi nói một chút?"
"Cát gia, không, họ Cát khốn kiếp đó rất là nhỏ nhen, lão muốn dạy dỗ đại nhân, nên hạ độc vào trong rượu, ép ngạch mang qua. Ngạch không dám không đưa, lại càng không dám nói!"
Hồ quản sự không ngừng lau mồ hôi, hết sức lo sợ: "Ngạch đành phải len lén đổi đi, lão hỏi tới, ngạch đều bảo có lẽ do ngài chưa uống rượu."
Hắn vừa nói vừa muốn lại quỳ xuống.
Khương Vọng khoát tay chặn lại, không để hắn quỳ. "Ngươi đổi độc tửu, có tội gì đâu, lẽ ra ta phải đa tạ ngươi mới đúng."
"Không dám, không dám ạ."
Nhìn tiểu lão đầu vâng vâng dạ dạ, Khương Vọng thở dài trong lòng.
Hắn không bắt Hồ quản sự biết thân phận mình rồi, vẫn có thể bình thản đối xử, vì điều đó là không thực tế.
"Ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Chuyện hầm mỏ, vẫn phải nhờ ngươi để ý giúp, trước làm gì, bây giờ cứ tiếp tục làm như vậy, duy trì hiện trạng là được." Hắn trực tiếp giao việc: "Ta chỉ quyết định phương hướng, không phụ trách công việc cụ thể, hiểu không?"
Hồ quản sự đã hiểu ý, dưới chân đứng cũng vững vàng hơn: "Hiểu ạ, hiểu ạ."
"Đúng rồi." Khương Vọng nghĩ đến một chuyện: "Ngươi thật sự là tộc thúc của bổn gia Hồ Thiểu Mạnh?"
"Chuyện này sao là giả được." Hồ quản sự có chút lúng túng: "Nhưng từ hồi còn nhỏ, hắn với ngạch đã không thân cận. Ngạch cũng không muốn lôi kéo quan hệ, sợ các tu sĩ lão gia xem thường..."
"Hiểu rồi."
Khương Vọng đáp lại, mỉm cười ý đã hiểu, dẫn Tiểu Tiểu rời đi.
Tiểu lão đầu này thật có ý tứ, mặc dù cuộc sống bị o ép, phải khom lưng khuỵu gối, nhưng trong xương vẫn là một người rất biết bản thân và có tôn nghiêm.
Không được khinh thường bất kỳ một ai có tư tưởng độc lập, Khương Vọng tự nhắc nhở mình.
Ví dụ vò độc tửu kia, nếu Tiểu Tiểu không báo hiệu, hơn nữa Hồ quản sự không đổi đi, chuyện rất có thể sẽ có một kết quả khác.
Bước đi trong hầm mỏ, Khương Vọng thuận miệng hỏi: "Ngươi hận hắn?"
Tiểu Tiểu không dám giấu giếm thẳng thắn: "Là hắn mướn người bắt ta tới đây."
Khương Vọng không để ý loại chuyện mượn thế này, ân oán tương báo là chuyện nhân chi thường tình. Chỉ là chuyện này làm cho hắn ý thức được rõ hơn, mỗi người đều có thứ mình sở cầu, dù lúc này nàng ấy chỉ là một thị nữ.
"Tạ Hạo không phải rời đi, là bị Hồ Thiểu Mạnh giết chết." Khương Vọng quay lại nói: "Nói không chừng, những lời hắn nói với ngươi đó, đều là thật lòng."
Tiểu Tiểu đi theo sau lưng, im lặng bước, rất lâu sau mới nói: "Nói đến cũng kỳ, ta từng hận ước gì hắn chết, chết càng thảm càng tốt, nhưng đến khi hắn chết thật rồi, ta mới phát hiện. Ta thà hắn lừa gạt ta, thà hắn là một kẻ hèn hạ, một người vô tình, chỉ cần hắn sống khỏe mạnh."
Nàng không phải rất bi thương, chỉ là có chút hoang mang: "Lão gia, ngài là người siêu phàm thoát tục, ngài nói, tại sao con người lại như vậy?"
"Con người chính là như vậy." Khương Vọng đáp.
...
Cát Hằng chết rồi.
Lão bị những thợ mỏ giận dữ đánh đến chết.
Không nhớ nổi là ai đạp xuống đầu tiên, sau một trận quyền đấm cước đá rất dài, Cát Hằng đã nằm trên đất không còn nhúc nhích.
Đám người tản ra.
Thi thể Tiểu Thúy được mọi người mang đi mai táng.
Những thợ mỏ đều là hảo thủ về đào hố, chọn một nơi có phong cảnh tốt mà chôn.
Còn thi thể Cát Hằng, thì cứ để nằm trơ như thế.
Có người đề nghị ném lão vào trong lò đốt, nhưng không ai muốn khiêng xác lão, nên cuối cùng không giải quyết được gì.
Cái chết của Cát Hằng không hề khó xử. một là vì tội của lão là xác thật, thứ hai là chết do sự công phẫn của mọi người, ba là, nơi này thuộc Thanh Dương trấn, án này phải đưa đến Đình Trường hồ mới ngưng.
Qua chỗ hắn đến Gia Thành báo cáo, bên Gia Thành cũng sẽ không làm khó.
Lúc này mọi người đều đã tản đi, Xuyên Tử một mình đứng ở ngoài viện, không biết nghĩ gì.
Khương Vọng đi tới, tiện tay ném ra một cái diễm hoa, đốt thi thể Cát Hằng thành tro bụi.
Hắn để lại Cát Hằng ở đó, cũng đã dự liệu đến kết quả này, nên cũng không kinh ngạc, tiện tay đốt cháy thi thể, cũng chỉ để tránh mấy thứ họa ngầm như ôn dịch các loại.
"Đúng rồi." Hắn nói với Xuyên Tử: "Hôm Hồ Thiểu Mạnh giết Tạ Hạo, ngươi đã nhìn thấy cái gì? Kể lại chi tiết những gì ngươi thấy cho ta nghe, không phải sợ, ta bảo đảm cho ngươi an toàn."
Hoa hải không phải đạo thuật chuyên dụng để tra hỏi, Khương Vọng chỉ là lợi dụng hiệu quả trí huyễn để làm dẫn dắt thôi.
Lúc này nếu đã tạo được uy tín, dù có đi thẳng vào vấn đề, hẳn Xuyên Tử cũng không dám giấu giếm nữa.
Hỏi vấn đề này, Khương Vọng chỉ là muốn biết trước cách thức chiến đấu của Hồ Thiểu Mạnh, để chuẩn bị trước cũng tốt.
Không ngờ Xuyên Tử sững người: "Ta không nhìn thấy Hồ Thiểu Mạnh giết Tạ Hạo."
Khương Vọng lúc này mới nhận ra, có lẽ mình đã nghĩ lầm.
"Vậy ngươi nhìn thấy hắn giết ai?"
Khương Vọng hỏi với giọng hơi vội vã, Xuyên Tử căng thẳng nuốt nước miếng, rụt rè đáp: "Một, một thợ mỏ. Chỉ tát một cái, đầu liền biến mất. Lúc đó ta ngồi im ở đó, không dám lên tiếng."
"Có phải là người thợ mỏ đã nhìn thấy dê ở trong hầm mỏ không?" Khương Vọng hỏi.
"Ta không biết, người ở trong mỏ rất nhiều, thường xuyên có người tới, cũng có người đi. Ta không biết người đó."
Mặc dù Xuyên Tử không dám chắc chắn, nhưng trong lòng Khương Vọng đã xác định được rồi.
Bởi vì hai chuyện này quá đúng dịp.
Hồ Thiểu Mạnh dù gì cũng là đệ tử danh môn đại phái, không có khả năng trắng trợn tha hồ giết người. Giết người nhất định là có nguyên do.
Chẳng qua là...
Công nhân ở trong hầm mỏ li kì nhìn thấy một con dê.
Rồi bị Hồ Thiểu Mạnh giết chết.
Chuyện này chứng tỏ điều gì?
Dê, dê.
Khương Vọng mơ hồ bắt được cái gì.
Thanh Dương trấn!
"Tiểu Tiểu ngươi đi về trước. Ta vào trong hầm mỏ xem một chút."
Khương Vọng vội vã bỏ lại một câu, rồi xoay người về phía hầm mỏ.
Với thân phận của hắn, đương nhiên không ai dám cản đường.
Đám thợ mỏ tò mò sao hắn phải đích thân vào hầm mỏ, nhưng không ai dám nói ra miệng.
Qua nhiều năm đào bới, hầm mỏ giờ đã thông ra khắp nơi, gần như móc rỗng cả lòng núi.
Bên trong sơn động một màu tối thui, càng đi vào trong càng tối.
Trọng Huyền gia mặc dù tiền rừng bạc biển, nhưng vẫn chưa tới mức trang bị treo đèn sáng cho thợ mỏ.
Trong hầm mỏ cơ bản đều là sử dụng đèn dầu để chiếu sáng.
Dĩ nhiên đối với Khương Vọng, một đóa diễm hoa là được.
Càng đi vào sâu, càng yên tĩnh, bước chân đạp xuống đất, liền có âm vang vọng về.
Khương Vọng cũng không biết mình muốn tìm cái gì, hắn chỉ là làm dáng vẻ đang đi tìm thôi.
Hắn biết tin tức này nhất định sẽ truyền tới tai Hồ Thiểu Mạnh.
Hắn đang đợi đầu mối.
Hoặc là, phản ứng của Hồ Thiểu Mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận