Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1242: Kiếm này tên Tuyệt Khôi (1)

Cử tọa đều kinh hãi!
Không ai ngờ, Tần Chí Trăn đã nỗ lực tiến đến giai đoạn cuối cùng, diễn hóa được Diêm La điện tới một bước cuối cùng, thành công hiện ra Diêm La Thiên Tử, mà vẫn bị đánh bại!
Nhưng thua vào tay một kiếm tiên nhân quấn vai khoác sương phong, tắm trong xích hỏa, chân đạp thanh vân, không một ai dám nói một câu không phục!
Đây mãi mãi là một kiếm đỉnh phong nhất, tiên nhân lấy núi cao đỉnh phong làm kiếm, phá vỡ đêm dài U Minh, đánh bại Diêm La Thiên Tử.
Hình dáng nguy nga, khí thế mênh mang.
Kỳ quang sáng rực, uy phong hiển hách!
Trận chiến này không hề thua kém trận đấu tuyệt thế của Đấu Chiêu và Trọng Huyền Tuân, thậm chí còn có phần hơn.
Những thiên kiêu chen nhau trong cảnh giới Ngoại Lâu ai cũng chói mắt, ai cũng quá mức sáng chói, khiến nhiều khán giả nhìn mà đuối, không còn quá coi trọng chiến đấu cảnh giới Nội Phủ.
Tuy Khương Vọng vừa lên đài đã lập nên lịch sử thắng trận nhanh nhất từ trước tới nay, Lâm Chính Nhân của Trang quốc không đánh mà bại.
Nhưng người ta vẫn có cảm giác...
Cũng chỉ thế mà thôi.
Bị cắn trả trước trận đấu là chuyện có khả năng xảy ra, đây là cấp độ Nội Phủ đúng không?
Cho đến khi thiên kiêu Mục quốc Đặng Kỳ thể hiện thiên tư đỉnh phong, kết hợp bao nhiêu là sát pháp khủng bố vào cùng một lò.
Cấp độ Nội Phủ mới coi như có chút đáng xem.
Đến trận tỷ thí đỉnh phong của thiên kiêu hai nước Tề Sở, rất nhiều người mới bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận chất lượng của trận đấu cấp độ Nội Phủ.
Tiếc là chiến đấu thần hồn mặc dù rất mạnh, phải nói là tỷ thí hàng đầu trong cấp độ Nội Phủ, nhưng chúng xảy ra trong Thông Thiên cung, người xem không nhìn thấy được.
Cảnh Khương Vọng từ trong hỏa giới tan vỡ nhảy ra, dùng Sát Sinh Đinh đóng bể Thôn Tặc Bá Thể kia mới được xem là cảnh tượng chiến đấu đẹp được ghi nhận.
Tiếp đến Tần Chí Trăn ngay tại chỗ thể hiện Ngũ Phủ cùng diệu, một đường đuổi theo Ngoại Lâu cảnh Trọng Huyền Tuân, trong nháy mắt đã đưa sự mong đợi của người xem lên mức cao nhất!
Sau hơn nửa hiệp đầu trận bán kết thứ nhất, Thiên Tử Kiếm xuất hiện, đã đẩy cao trình độ cấp độ Nội Phủ tại Hội Hoàng Hà lên mức xuất sắc, đứng đầu trong lịch sử.
Nhưng đó vẫn chưa phải là cái cuối!
Nửa hiệp sau của trận bán kết thứ hai, đã không còn ai nghi ngờ về chất lượng Nội Phủ cảnh năm nay.
Nó đã đạt đến ba trận đấu chất lượng nhất của cấp độ Nội Phủ trong lịch sử Hội Hoàng Hà.
Kiếm Tiên Nhân tỷ thí Diêm La Thiên Tử, nhất định sẽ là một trong những trận đấu đặc sắc nhất mọi thời!
Lúc Khương Vọng lấy núi làm kiếm, đánh bại Diêm La Thiên Tử.
Khu quan chiến nước Tề, Vương Di Ngô ngồi chung với các tướng lãnh trẻ tuổi trong quân, trong mắt rực lên chiến ý hừng hực, nhưng sau đó dần tắt ngấm.
Trước khi chiêu kiếm này của Khương Vọng xuất hiện, hắn chưa từng cho rằng nếu mình ở trên đài sẽ biểu hiện không bằng Khương Vọng. Nếu không có vụ trừng phạt ở phố đông, thì người đại diện nước Tề xuất chiến cấp độ Nội Phủ sẽ là ai thì còn chưa chắc. Có lẽ hắn mới chính là người ở trên thiên hạ đài này, tranh phong với thiên kiêu các nước!
Nhưng sau một kiếm này của Khương Vọng, hắn không còn nhìn thấy khả năng đánh bại người ta!
Nhưng Vương Di Ngô dù gì cũng là Vương Di Ngô.
Ánh sáng trong mắt tối đi, rồi lại sáng lên.
Hôm nay không bằng, chưa chắc ngày mai cũng không bằng.
Một ngày không bằng, chưa chắc ngàn ngày sau không bằng!
Khương Vọng có khả năng đi sau mà đến trước, đánh bại hắn, vượt qua hắn, thì Vương Di Ngô hắn cũng có khả năng làm được điều đó!
Sóng cuộn trên biển không ngừng nối tiếp nhau, sóng sau luôn đè lên sóng trước!
Tương tự, khi nhìn thấy một kiếm kia, nắm đấm của Trọng Huyền Thắng liền vô thức siết chặt lại, đôi mắt nhỏ xíu bị vùi giữa lớp thịt trừng lên tròn xoe, như hai hạt đậu nành cắm trong vắt mì.
Cảnh này còn hoàn mỹ hơn hắn tưởng tượng.
Từ Thiên Phủ thành đến phố đông, từ Thiên Nhai đài đến Đài Quan Hà.
Khương Thanh Dương chưa bao giờ làm người ta thất vọng!
Thập Tứ ở bên cạnh cúi đầu ngắm miếng giáp tay của mình.
Làm sao bây giờ? Nàng nghĩ.
Nếu sau này hắn muốn đánh ngươi, ta thật sự không cản nổi nữa đâu...
Đằng trước chỗ ngồi của Trọng Huyền Thắng hơn hai mươi ghế, trên hàng ghế đầu tiên, có một người ngồi cô độc trong khu vực của nước Tề.
Tào Giai nhẹ nhàng ngả người dựa ra sau, tư thế rõ ràng thả lỏng hẳn.
Khóe mắt quét qua Trọng Huyền Tuân mặc áo trắng ngồi bên cạnh, thấy gương mặt kiêu ngạo của tên kia lúc này cũng trở nên nghiêm túc vô cùng.
Ngay cả Trọng Huyền Phong Hoa cũng không có khả năng độc bá Lâm Truy, hắn là cao tầng của nước Tề, cảm thấy rất hài lòng.
Trọng Huyền Tuân im lặng nhìn lên diễn võ đài, trong mắt chỉ có sự tiếc nuối.
Tiếc mình không phải là Nội Phủ, để được đấu một trận với Khương Thanh Dương. Tiếc mình không thể dùng Nhật Nguyệt Tinh Tam Luân Trảm Vọng Đao để đấu với một Kiếm Tiên Nhân này!
Hôm nay gặp được Thiên Nhân Ngũ Suy của Đấu Chiêu, coi như cũng có người ngang tài ngang sức, không quá tiếc nuối.
Nhưng nếu hồi đó ở Thái Miếu đi giành vị trí ở cấp Nội Phủ trước thì tốt biết bao nhiêu...
Tranh xong Nội Phủ rồi, dù kết quả thế nào, cũng tấn lên Ngoại Lâu.
Như vậy vừa được kiến thức Kiếm Tiên Nhân, vừa được kiến thức Thiên Nhân Ngũ Suy, thật là hoàn mỹ!
Trọng Huyền Tuân hắn phải đỉnh phong toàn diện ở mọi cảnh giới, mới gọi là không phí thời gian!
Tiếc gì đâu!
Kế Chiêu Nam hoành thương ngang gối, cây Thiều Hoa thương trắng như tuyết ở trên đầu gối khẽ run.
Hắn nở một nụ cười lặng lẽ.
Là cường giả Thần Lâm, mà lại bị một tu sĩ Nội Phủ kích thích lên chiến ý. Thật sự là hiếm thấy.
Nhưng hắn thật sự rất mong đợi, đến khi Khương Vọng thành tựu Thần Lâm, sẽ trở nên rực sáng như thế nào!
Nếu trước Nội Phủ Khương Vọng đánh thắng Vương Di Ngô, đến Thần Lâm đánh thắng Kế Chiêu Nam hắn, nổi danh là khắc tinh của đệ tử Quân Thần...
Chẳng phải thú vị lắm sao?
Khác với người Tề, trong lòng người Tần khá là phức tạp.
Chương Cốc cả nửa ngày cũng không nói được một câu.
So với thất bại của Cam Trường An, chiến bại của Tần Chí Trăn càng làm hắn phải than thở. Bởi vì Cam Trường An mới chỉ có mười chín tuổi, độ tích lũy ở cảnh giới Ngoại Lâu còn chưa đủ, trước trận chiến hắn chỉ hy vọng thắng được một hai trận, cuối cùng dừng bước ở bát cường.
Gặp phải Đấu Chiêu, cũng là hết cách rồi.
Nhưng Tần Chí Trăn thì khác. Đao thuật vượt qua đỉnh phong, thành tựu Ngũ Phủ cùng diệu, mới là người xứng đáng đại diện Tần quốc giành giải nhất.
Trong cùng cấp độ Nội Phủ, hắn thậm chí chưa từng nghĩ đến khả năng thứ hai.
Nhưng bây giờ lại phải dừng bước ở tứ cường...
Nhưng hắn thật sự không thể nói rằng Tần Chí Trăn biểu hiện không đủ xuất sắc. Chỉ có thể nói thế giới quá rộng lớn, quần tinh quá sáng ngời, ngoài núi còn có núi cao hơn. Khương Thanh Dương quả thật là kinh tài tuyệt diễm, chiến thắng là chuyện đương nhiên!
Đường đường Thống soái Phách Nhung quân, vì chuyện nước mà thấy sầu, hắn quay qua nhìn Hoàng Bất Đông, bây giờ chỉ còn trông cậy vào người này...
Nhưng cái tên Hoàng Bất Đông ông cụ non này lại đang trợn hết cả mắt lên, dáng vẻ thì đầy mất hồn, chả biết đang đứng đó làm gì nữa.
Ai dà!
Cả đoàn người Tần quốc, không ai thốt được tiếng nào.
Cấp độ Ngoại Lâu liên tục gặp bất lợi, đối với người Tần luôn gặp suôn sẻ thuận lợi, thật sự là chuyện không dễ tiếp nhận chút nào.
Rõ ràng họ đã đánh thắng trận Hà Cốc, đại thắng nước Sở siêu cường, ngay khi sức ảnh hưởng đang được điên cuồng mở rộng, đang trên đà tiến lên giành lấy cái tên quốc gia mạnh nhất với nước Cảnh.
Thì thành tích đạt được tại Hội Hoàng Hà lần này...
Thật sự không hề xứng với quốc lực của Đại Tần quốc.
Cam Trường An ngồi im không nói gì.
Thế nào gọi là kiếm có thể thông thần?
Chính là đây!
Tần Chí Trăn thua không oan.
Hắn không có lời gì để nói!
Một kiếm đỉnh phong đó trên Diễn võ đài mãi mãi khắc sâu vào lòng mọi người.
Khu quan chiến Mục quốc, đôi mắt xanh của Hách Liên Vân Vân xoay tròn, con ngươi vòng vo chuyển, nghiêng đầu qua nhìn Triệu Nhữ Thành.
Tuy không nói gì, nhưng ánh mắt mang ý tứ rất rõ ràng: "Nghĩa huynh của ngươi oai phong quá!"
Khóe môi Triệu Nhữ Thành cong lên, hắn cười.
Cười thật lòng, cười rực rỡ, cười đến là mê người!
Đây là lần đầu tiên từ khi Hách Liên Vân Vân biết Triệu Nhữ Thành đến nay, nhìn thấy hắn cười tự nhiên, thật lòng như vậy, thật là tươi tắn, thật là đẹp mắt!
Khiến nàng không nhịn được, cũng nở nụ cười.
Nhưng vẫn chuẩn xác che khuất nụ cười của Triệu Nhữ Thành, không để cho Ngọc Chân nữ ni có cơ hội nhìn thấy.
Nàng không hề biết, từ đầu chí cuối, Ngọc Chân chỉ nhìn chằm chằm vào diễn võ đài, mắt chưa từng dịch đi một khắc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận