Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 552: Quần anh hội

"Đến rồi, đến rồi".
Trong một tửu lâu nhỏ gần "Vô Địch Diễn Võ Quán" khi ngôi ở vị trí gần cửa sổ trên lầu hai, vừa hay có thể nhìn thấy tình huống của Diễn võ quán.
Trọng Huyền Thắng chỉ dùng một số tiền nhỏ đã bao hết cả một tửu lâu.
Giờ phút này, hắn ta ngồi trên lầu uống rượu cùng Khương Vọng, chỉ mở một khe nhỏ từ cửa sổ, giảo hoạt nhìn xuống phía dưới.
Còn về những chuyện nhỏ nhặt như duy trì trật tự ở Diễn võ quán, thu phí xem cuộc chiến, đương nhiên là do thuộc hạ làm thay.
"Ai đến rồi?" Khương Vọng hững hờ hỏi.
"Ha! Người đầu tiên đến chính là Khương Vô Dung! Tiểu tử này thật thú vị."
"Thập Tứ hoàng tử?" Khương Vọng nhíu mày: "Sao hắn lại tới đây?"
"Huynh quan tâm làm gì." Trọng Huyền Thắng tỏ vẻ không mấy quan tâm, nói: "Hắn đến cho huynh Đạo Nguyên thạch còn không tốt sao?"
Hắn ta vốn chẳng mấy quan tâm đến loại hoàng tử yếu thế gần như không thể có cơ hội như Khương Vô Dung. Trước kia, hắn ta đã từng giẫm Khương Vô Dung ở thành Nam Dao một lần, còn bây giờ, đến dẫm hắn ta cũng chẳng buồn làm, bởi vì chẳng có lợi ích gì.
"Huynh nói xem, sẽ có bao nhiêu người đến xem trận chiến này?" Khương Vọng hỏi.
Ý tưởng ban đầu của hắn chỉ là muốn công khai tranh tài với Lôi Chiêm Càn một trận, làm hao mòn nhuệ khí của kẻ kia. Có mấy người chứng kiến là được rồi. Nhưng bất tri bất giác, trận này đã bị Trọng Huyền Thắng làm thành vô cùng náo nhiệt...
"Huynh muốn hỏi huynh có thể được chia bao nhiêu đạo nguyên thạch chứ gì?"
Trọng Huyền Thắng quay đầu, liếc hắn một cái.
Bị nói trúng tâm sự, Khương Vọng chỉ im lặng sờ mũi.
Hắn đã từng nói, cho dù Lăng Tiêu Các tiêu bao nhiêu tài nguyên để bồi dưỡng Khương An An, hắn đều sẽ trả lại. Lần này đi thăm An An, trong túi hắn đương nhiên không thể trống không.
"Yên tâm." Trọng Huyền Thắng đắc ý nói: "Những người đến xem trận chiến này đều vào chỗ ngồi theo thẻ bài, hôm qua ta đã bán hết sạch số thẻ rồi!"
"Một vạn sáu ngàn viên đạo nguyên thạch!" Khương Vọng mau chóng tính nhẩm ra kết quả, không khỏi kinh hãi.
Có tất cả tám trăm cái ghế trong Vô Địch Diễn Võ Quán, một vị trí hai mươi viên đạo nguyên thạch, thế mà còn có thể bán hết...
Người thành Lâm Truy quá có tiền rồi?
"Không, không, huynh tính sai rồi." Trọng Huyền Thắng dương dương đắc ý nói: "Ta chia thẻ số làm ba cấp độ, tương ứng với khu nhất đẳng, khu nhị đẳng, và khu tam đẳng. Khu nhất đẳng chỉ có một trăm vị trí, mỗi vị trí bán được một trăm viên đạo nguyên thạch! Khu nhị đẳng có hai trăm vị trí, mỗi vị trí bán năm mươi viên đạo nguyên thạch. Khu tam đẳng có năm trăm vị trí, mới bán hai mươi viên đạo nguyên thạch cho một vị trí. Cho nên tổng cộng là ba vạn viên đạo nguyên thạch!"
Một viên đạo nguyên thạch tiêu chuẩn, số lượng đạo nguyên tồn trữ trong đó là một trăm viên. Mà vạn nguyên thạch tiêu chuẩn là một vạn viên đạo nguyên.
Cho nên giá trị của một viên vạn nguyên thạch bằng với một trăm viên đạo nguyên thạch.
Ba vạn viên đạo nguyên thạch chính là ba trăm viên vạn nguyên thạch, tính theo giá thị trường chính là bằng ba viên Khai Mạch Đan bậc Giáp!
Chỉ một lần ước chiến này, là đã có thể trả lại tiền mua Khai Mạch Đan của An An rồi.
"Tiền này quá dễ kiếm rồi…" Khương Vọng lẩm bẩm.
Thậm chí, hắn còn đang nghĩ, có nên ước chiến thêm mấy lần nữa không.
Thành Lâm Truy còn có vị cường giả Nội Phủ Cảnh nào tương đối nổi danh?
Trọng Huyền Thắng đương nhiên không biết Khương Vọng đang suy nghĩ gì, còn giải thích thêm: "Huynh không biết Lôi Chiêm Càn có danh vọng lớn mức nào đâu! Hắn được xưng tụng là thiên kiêu ngàn năm chưa chắc có được một của Lôi gia, là người đã nắm chắc vị trí gia chủ. Bởi vì có sự ủng hộ của hắn, nên rất nhiều người đều cho rằng Khương Vô Khí chiếm ưu thế hơn trong trận chiến đoạt đích tương lai."
Hắn ta chuyển chủ đề: "Nhưng cũng có rất nhiều người tò mò về huynh. Rất nhiều người đều biết huynh lấy tu vi cùng cảnh giới đánh bại Vương Di Ngô, nhưng còn không biết huynh là ai, cũng chưa từng quan sát huynh chiến đấu. Hôm nay chính là một cơ hội tốt để hiểu biết huynh!"
Thật ra vẫn là bởi vì Vương Di Ngô.
Thanh danh vô địch trong cùng cảnh giới của Vương Di Ngô đi vào lòng người đến mức nào, thì Khương Vọng, người đánh bại hắn ta loá mắt đến cỡ ấy.
Mặc dù Lôi Chiêm Càn cũng có chút danh thanh, lại còn có cảnh giới cao hơn, nhưng Vương Di Ngô mới là tồn tại được nhiều người biết đến.
Rất nhiều người đều tin rằng, trong tương lai, Vương Di Ngô nhất định sẽ trở thành cường giả tuyệt đỉnh của Tề Quốc.
Ở một mức độ nào đó, hắn ta là sự kiêu ngạo của người Tề. Bởi vì hắn ta đã đánh dấu lại cực hạn của Thông Thiên Cảnh ở Tê Quốc.
Cho nên sau khi đánh bại hắn ta, trận ước chiến công khai hôm nay của Khương Vọng mới khiến cho nhiều người đến xem tới vậy.
Khương Vọng cũng không nhịn được chen qua, xuyên qua khe cửa sổ, nhìn về phía Diễn võ quán bên kia một chút. Theo thời gian trôi qua, người đến ngày càng nhiều, đều đứng xếp hàng ở cổng, mỗi người đều được nghiệm chứng thẻ số.
"Lại nói…" Khương Vọng lên tiếng: "Cái quán rách nát của chúng ta, đến cả nóc nhà cũng không có, từ chỗ tửu lâu này cũng có thể thấy rõ ràng tình huống trên sàn diễn võ. Ngồi ở đây không phải thoải mái hơn biết bao so với ngồi trong đó sao? Còn không cần bỏ ra nhiều đạo nguyên thạch như vậy.”
Trọng Huyền Thắng âm thầm trợn mắt: "Nếu không huynh cho rằng vì sao ta phải bao hết cả một tửu lâu này, khóa cửa lại, còn đóng cả cửa sổ?"
Toàn bộ vùng lân cận của "Vô Địch Diễn Võ Quán" chỉ có một tửu lâu nhỏ này có thể nhìn xuống từ trên cao, nhìn rõ ràng tình hình trong Diễn võ quán. Mà Trọng Huyền Thắng đã bao hết từ mấy ngày trước.
"Huynh suy nghĩ thật chu đáo..."
Khương Vọng gõ nhẹ một cái vào trán của mình.
Sao khi ở bên cạnh tên mập mạp này, đầu óc hắn cứ chậm chạp khác thường vậy?
"Đi thôi." Trọng Huyền Thắng đứng lên nói: "Yến Phủ đến rồi, chúng ta không ra nghênh đón cũng không hợp lý."
Khương Vọng kinh ngạc nói: "Yến Phủ cũng mua thẻ số?"
"Ta tặng!" Trọng Huyền Thắng tức giận nói: "Sao huynh lại có tâm hồn tham tiền đến vậy hả? Khương đại nhân của ta, không phải chúng ta cũng có mấy người bạn sao?"
Khương Vọng hơi xấu hổ.
Nhưng hắn nghĩ lại, lại cảm thấy rất không thích hợp.
Sao mới trò chuyện một lát, tên mập mạp này đã thành quân tử khẳng khái rồi. Người đầu tiên nói về vấn đề bào tiền này lại không phải hắn!
Hắn đưa tay vỗ vào bả vai sau lưng Trọng Huyền Thắng: "Nếu không, chờ huynh nhảy lên Nội Phủ, chúng ta cũng công khai ước chiến một trận? Để Diễn võ quán của chúng ta còn có cơ hội khai trương!"
"Ta còn mời Cao Triết và Lý Long Xuyên, nhưng hai người bọn họ không hợp, có lẽ sẽ không cùng đi."
Trọng Huyền Thắng như hoàn toàn không nghe thấy Khương Vọng nói gì, tự bước đi nhanh hơn: "Ai, bận quá, hôm nay ta bận quá."
Người đến "Vô Địch Diễn Võ Quán" hôm nay càng có sức nặng hơn cả trong tưởng tượng của Khương Vọng.
Không nói đến mấy người quen biết là Yến Phủ, Lý Long Xuyên, Cao Triết.
Mà người có danh tiếng như Bảo Bá Chiêu và Bảo Trọng Thanh của Bảo thị cũng cùng nhau tới. So với đệ đệ mặt mũi tràn đầy sẹo mụn, Bảo Bá Chiêu lại có tướng mạo đường đường. Hai huynh đệ cười cười nói nói, quan hệ có vẻ rất tốt. Nhưng theo những gì Trọng Huyền Thắng nói, bọn họ âm thầm đánh nhau đến mức sắp võ cả đầu rồi.
Ngoài ra còn có Thập Tứ hoàng tử Khương Vô Dung, chấp sự nhất đẳng Phó Mâu của Tứ Hải Thương Minh...
Hiện tại Phó Mâu là người chạm tay có thể bỏng. Gần đây Khánh Hi vô cùng nể trọng ông ta, chuyện lớn chuyện nhỏ đều để ông ta đại diện, hình như có ý muốn bồi dưỡng ông ta làm minh chủ đời tiếp theo.
"Để ông ta tiếp chưởng Tứ Hải Thương Minh?" Khương Vọng không thể hiểu được.
Trọng Huyền Thắng đã từng cậy vào quân uy, tự tay cắt một lỗ tai của người này. Việc này hắn có biết đến.
Năng lực của Phó Mâu rất đáng nghi ngờ.
Sao Khánh Hi lại lựa chọn giao Tứ Hải Thương Minh cho ông ta?
"Nghe nói tuổi thọ của Khánh Hi sắp hết rồi, không thể không sắp xếp người thừa kế sớm. Hiện tại nội bộ Tứ Hải Thương Minh cũng không có người tài ba nào, chọn người cao trong số người thấp đi!"
Trọng Huyền Thắng khống chế giọng nói vang lên bên tai Khương Vọng, không cho người khác có cơ hội nghe thấy.
Khương Vọng lại nghĩ tới việc Khánh Hi đột nhiên ân cần với mình trước khi đi bí cảnh Thất Tinh... Nếu nói ông ta sắp hết tuổi thọ, vậy thì rất hợp lý. Với sự giàu có của Tứ Hải Thương Minh, chắc chắn Khánh Hi đã dùng qua hầu hết bảo vật tăng tuổi thọ có thể mua được trên thị trường. Khó trách ông ta chờ mong bảo vật tăng tuổi thọ mới lạ như thế.
"Phương Sùng chắc hẳn mạnh hơn Phó Mâu mà?" Khương Vọng dùng cách giống như vậy đáp lời.
Đương nhiên mặt ngoài, hắn đang ngồi xếp bằng trên một cái bổ đoàn, nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu. Một cái ghế ở đây ít nhất cũng trị giá hai mươi viên đạo nguyên thạch, hắn chỉ đành dùng bồ đoàn chịu đựng.
"Đối với Tứ Hải Thương Minh, có thể năng lực càng quan trọng. Nhưng đối với Khánh Hi hiện tại, nghe lời càng quan trọng hơn."
Trọng Huyền Thắng nở nụ cười tươi rói, vừa vụng trộm nói chuyện phiếm với Khương Vọng, giới thiệu các loại người ở thành Lâm Truy cho hắn, vừa canh giữ gần cửa ra vào, chào hỏi khách quý bất cứ lúc nào.
Hắn ta thấy ai cũng khách khí, giống như huynh đệ thất lạc nhiều năm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận