Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 531: Thở dài

"Bảo tiểu nhị của ngươi nhanh lên một chút! Không chuẩn bị sớm quan tài trong cửa hàng sẵn đi, cứ phải để đại nhân nhà ta tới giục!"
Một chúc lại có hàng mày nhọn hoắt hung tợn mắng.
Hồi trước, những việc Triệu Tuyên giao, chuyện gì hắn đẩy được là đẩy, không đẩy được thì kéo dài, dù gì cũng đã biết thượng quan này rất là "Dễ ăn hiếp".
Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi.
Lão Trương liên tục xin lỗi: "Thật sự là làm đồ bằng tay mà làm kĩ, thì không thể nào nhanh được. Lập tức tới ngay, lập tức tới ngay mà!"
Từ sau khi Dương quốc diệt vong, những kẻ không có mắt trong nha môn càng ngày càng ít.
Dù gì quan cấp của Triệu Tuyên không thấp, bây giờ còn giải quyết xong vấn đề về tín nhiệm, chuyện thăng chức chỉ là sớm muộn. Người sáng suốt ai cũng nhìn thấy rõ.
Rầy ông chủ cửa hàng quan tài xong, mày nhọn lấy lòng: "Đại nhân, hay là ngài về trước nghỉ ngơi, chuyện ở đây để tiểu nhân lo cho! Ngài yêu cầu thế nào, tiểu nhân đều biết, bảo đảm không xảy ra vấn đề!"
Triệu Tuyên đã quen chuyện gì cũng tự mình làm, lần này quay lại là vì trong lòng bất an, theo bản năng đang định đồng ý.
"Tới rồi tới rồi!" Lão Trương chợt kêu ầm lên.
Triệu Tuyên dừng bước nhìn qua.
Từ đầu đường bên kia, hai hậu sinh trẻ tuổi khiêng thọ tài, bước chân trầm ổn đi về phía bên này. Thọ tài được phủ vải dày, khó nhìn thấy rõ, chỉ thấy được đường nét đại khái.
Tới Tiểu Liên Kiều đã vô số lần, Triệu Tuyên vô cùng quen thuộc mọi thứ nơi này.
Tay nghề người nào tốt, hàng nhà ai tệ, ai buôn bán đàng hoàng, nhà nào đã mở cửa bao lâu...
Triệu Tuyên quét mắt một vòng, quét qua cửa hàng quan tài, nhìn qua cửa hàng người giấy bên cạnh, nam nhân trung niên trong cửa hàng vừa lúc ngẩng đầu nhìn ra.
Hình như là chất tử hay cái gì đó của chủ tiệm cũ? Triệu Tuyên có chút ấn tượng.
Nên thân thiện mà không mất dè đặt, nở ý cười với người kia.
Người kia cũng cười đáp lại.
"Cười khó coi ghê." Triệu Tuyên thầm nghĩ.
Bầu trời đột nhiên tối sầm.
Không phải là trời tối, mà là bầu trời trên đầu Tiểu Liên Kiều tối đi.
Triệu Tuyên là Ngoại Lâu cảnh, nhanh chóng nhìn ra vấn đề.
Các chúc lại đi theo thi nhau ngã xuống, trong quá trình họ ngã xuống,
Ông ta nghe thấy tiếng gió.
Gió kia như từ một khe hở chui ra, ù ù nghèn nghẹn.
Ông ta cảm thấy lạnh.
Vô cùng lạnh.
Cơ thể bắt đầu run rẩy.
Năm Nội Phủ ùng ùng chuyển động, đạo nguyên ào ạt dâng trào, ba thánh lầu tương ứng từ xa hô ứng, muốn nhanh chóng thoát khỏi cảm giác khác thường.
Ông ta nhìn thấy, nam tử trung niên kia đứng dậy.
Chỉ bước có một bước, đã tới chỗ ông ta. Không biết từ khi nào, trên mặt xuất hiện một cái mặt nạ. một màu đen tuyền, trên trán vẽ một cánh cửa màu trắng, trong cửa có ba chữ đỏ như máu.
Ba chữ lạnh ngắt tàn khốc, viết là, Tống Đế Vương!
Địa Ngục Vô Môn Tống Đế Vương!
Triệu Tuyên định xoay người rời khỏi, đến lúc này mới giật mình nhận ra, cơ thể mình cứng ngắc.
Là ai quấy nhiễu cảm giác của ông ta?
Trên bầu trời, trái phải trước sau, đều có sát ý lạnh thấu xương đến gần.
Sát chiêu bùng nổ!
Bao nhiêu là cách thức giết chóc, cơ bản không thể nào đếm nổi, cùng xuất hiện.
Năm người!
Triệu Tuyên vừa nghĩ được nhiêu đó, ý thức đã rơi vào trong bóng tối vô hạn.
Chết rồi ...
Chết rồi phải không?
Không biết tại sao.
Ông ta thở dài.
Tháng 9 năm Nguyên Phượng 54 Tề lịch, từng là Phó thủ Hành Dương Dương quốc, người thay mặt Thủ quận Dương quân xử lý công việc, tu sĩ Ngoại Lâu cảnh, hiện là Lễ Bộ đại phu nước Tề Triệu Tuyên, bị giết tại Tiểu Liên Kiều.
Hắn chỉ để lại cho thế giới một tiếng thở dài thật dài.
Xe ngựa vẫn đang trên đường về phủ, ba người đã cảm nhận được sự hỗn loạn của người đi đường.
Khương Vọng vén rèm cửa sổ nhìn ra, thấy trên không trung không ngừng có bóng người bay qua.
Lâm Truy là đô thành của nước Tề, thế nên, chỉ có người của triều đình mới được phép phi hành.
Trong số những người bay qua, có võ sĩ giáp đen, có bộ khoái mặc đồng phục màu đen...
Có chuyện!
Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Khương Vọng.
Lâm Truy rất ít khi có động tĩnh lớn như vậy, ít nhất là từ khi đến Lâm Truy, đây là lần đầu tiên hắn thấy.
Hắn lập tức nghĩ tới Địa Ngục Vô Môn.
Trọng Huyền Thắng từ cửa sổ bên kia của xe ngựa nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: "Lính cấm vệ với Bắc Nha đều xuất động!"
Hắn chợt nghĩ tới cái gì đó.
"Bắc Nha Đô úy Trịnh Thế đích thân ra tay!"
Hắn liền thấy kích động, rụt đầu về, đi ra vén rèm cửa xe, ra lệnh: "Mau đi tra xem chuyện gì xảy ra!"
Phu xe không nói một lời, đặt dây cương xuống, chui vào trong đám người.
Trọng Huyền Thắng tự nắm lấy dây cương, giật mạnh, khởi động xe ngựa: "Hồi phủ!"
Thật ra hắn sốt ruột tới mức định bỏ luôn xe ngựa cơ.
Nhưng càng vào những lúc như này, càng phải thận trọng.
Phải xử sự bình thường, kinh ngạc nhưng phải giữ trạng thái cảnh giác ở mức tốt nhất.
Thì ra mục tiêu của Địa Ngục Vô Môn là Lễ Bộ đại phu Triệu Tuyên!
Theo sự khác biệt về cấp bậc, các lực lượng quan phủ của thành Lâm Truy có tốc độ phản ứng khác nhau.
Liên quan đến sức mạnh siêu phàm, dưới tình hình mục tiêu đã rõ ràng, Bắc Nha có thể chỉ trong một khắc là đưa lực lượng siêu phàm tương ứng đến bất cứ nơi nào trong thành Lâm Truy, trừ hoàng cung.
Triệu Tuyên là quan viên tứ phẩm, quan viên với cấp bậc này, có thực lực bực này gặp tập kích, tùy theo mức độ chiến đấu, sẽ điều động các lực lượng cấp bậc cao của Lâm Truy đến để xử lý.
Chiến đấu ở Tiểu Liên Kiều mới vừa bùng nổ, là đã bị cảm ứng được ngay.
Nhận được cảnh báo, Bắc Nha Đô úy Trịnh Thế đích thân ra tay, chưa tới hai mươi hơi thở đã chạy tới Tiểu Liên Kiều.
Nhưng ông ấy không ngờ, đường đường cường giả Ngoại Lâu cảnh, mà Triệu Tuyên lại không chống đỡ nổi được ba hơi thở!
Bên cạnh thi thể Triệu Tuyên, chỉ để lại một con dấu của Địa Ngục Vô Môn là một cánh cửa màu trắng.
Trịnh Thế nhanh chóng đưa ra phán đoán, ở hiện trường đã xuất hiện ít nhất năm "Diêm La" của Địa Ngục Vô Môn, cũng tức là có ít nhất năm sát thủ Ngoại Lâu cảnh trở lên ở Lâm Truy.
Ông ta lập tức hạ lệnh đóng năm cửa thành.
Lâm Truy có một trăm lẻ tám cửa thành, y là Bắc Nha Đô úy, tối đa chỉ có quyền đóng năm cửa thành.
Trịnh Thế hiểu rất rõ, chỉ có đóng đại trận, phong tỏa thành, mời lực lượng cao cấp đến trấn áp, may ra mới bảo đảm giảm tổn thương do ít nhất năm cường giả Ngoại Lâu cảnh kia tạo ra đến mức thấp nhất.
Nhưng muốn đóng đại trận, quan khóa khắp thành thì phải được ít nhất một tướng quốc cho phép, Bắc Nha Đô úy không có quyền lực đến thế.
Ông ta lập tức chạy tới Chính Sự Đường xin lệnh, được Tả tướng trực ngày hôm ấy dùng tốc độ nhanh nhất phê chuẩn, nhưng cũng đã mất thời gian hai mươi hơi thở quý báu.
Chắc sát thủ Địa Ngục Vô Môn đã bỏ trốn mất rồi.
Hành động ám sát lần này, Địa Ngục Vô Môn phái tới ít nhất năm "Diêm La", chỉ trong vòng ba hơi thở đã giết chết Triệu Tuyên, sau đó dùng chưa tới mười hơi thở thoát khỏi Lâm Truy.
Kế hoạch chu đáo, thời cơ tinh chuẩn, hành động mau lẹ, làm thiên hạ khiếp sợ!
Nếu nói trước kia vây giết Đại tướng trấn biên Khúc quốc khiến Địa Ngục Vô Môn nổi danh Đông vực, thì hành động lần này ở Tề đô, rõ ràng đã giúp Địa Ngục Vô Môn nổi tiếng thiên hạ!
Đại Tề là quốc gia không phải một nước nhỏ như Khúc quốc so bì được, đây là một trong những bá chủ của thiên hạ.
Thế nên sự kiện lần này đã làm Đại Tề mất hết mặt mũi!
Địa điểm xảy ra sự việc là Tiểu Liên Kiều, là con đường tang sự nổi danh thành Lâm Truy, có điều vị trí thì hơi khuất, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến phản ứng không đủ kịp thời.
Nguyên nhân quan trọng nhất là, đã lâu lắm rồi, Lâm Truy không xảy ra sự cố.
Mọi người gần như đã quên mất loại chuyện này!
Tòa thành này đã xử lý không ít sát thủ là cường giả, nhưng khi xảy ra chuyện, đầu tiên ai cũng nghĩ tới hoàng cung. Cường giả cao cấp đều trấn thủ ở các nơi yếu địa, không tiện di chuyển, thường là chỉ giương đông kích tây.
Đợi đến khi Bắc Nha với Chính Sự đường sắp xếp xong việc điều động, cường giả cấp Thần Lâm đang tiềm tu được mời xuất trận, thì sát thủ đã chạy thoát mất rồi.
Phải nói rằng Lâm Truy phản ứng đã là rất nhanh, Trịnh Thế đã nhảy qua rất nhiều khâu, xông thẳng tới chỗ Tả tướng để làm việc, nhưng chuyện liên quan đến điều động cường giả cấp bậc cấp Thần Lâm, sẽ làm ảnh hưởng tới cả toàn thành. Lúc ấy Trọng Huyền Trử Lương không đồng ý ra khỏi thành đối phó Tô Xa, cũng có một phần là nguyên nhân này.
Địa Ngục Vô Môn chuẩn bị kỹ lưỡng, một phát thành công, lập tức bỏ chạy đi ngay.
Bắc Nha Đô úy Trịnh Thế cho rằng vụ án này là do dư nghiệt của Dương Đình trả thù, đã viết tấu chương thỉnh tội nộp lên Tề vương, xin từ chức Bắc Nha Đô úy.
Tề vương không cho phép, bảo ông ta lập kỳ công chuộc tội, bắt đám thích khách Địa Ngục Vô Môn và dư nghiệt Dương Đình đứng phía sau, giết hết. Đã sử dụng bốn chữ vô cùng hiếm khi dùng là "Bất chấp tất cả", thể hiện sự tin tưởng và trao quyền lực cực lớn cho Trịnh Thế.
Đông vực khổng lồ, gió mưa đã tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận