Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1157: Thiều Hoa

Dưới tình huống lấy chắc chắn lấy được khôi thủ của trận U30, cùng với lựa chọn người khác tham gia trận Nội Phủ mà không nắm chặt, biểu hiện ra sự yếu ớt khi họ khiến cho thiên kiêu chết trận vào đêm trước đại hội Hoàng Hà.
Chi bằng trực tiếp từ bỏ trận chiến này, càng thể hiện sự cường thế.
Mà bỏ trận Nội Phủ, giữ lại trận Ngoại Lâu, cuối cùng vẫn không bằng bỏ liền hai trận càng cho thấy được lòng tin.
Chỉ là…
Tại đại hội thiên kiêu các nước này, Cảnh Quốc dựa vào cái gì mà có lòng tin như vậy, nhất định sẽ đoạt khôi giữa các thiên kiêu mạnh nhất đại biểu các nước?
Trên mặt Kế Chiêu Nam không có vẻ gì là phẫn nộ khi bị coi thường, chỉ bình tĩnh nói: "Thiên kiêu của Cảnh Quốc cùng thế hệ với ta đơn giản chỉ có mấy người. Nhưng đáng để lo lắng cũng chỉ có Triệu Huyền Dương, Thuần Vu Quy mà thôi. Nếu luận bàn so võ, Triệu Huyền Dương thắng một bậc, Thuần Vu Quy và ta chỉ có thể 50 50. Nhưng nếu phân sinh tử, bất kể đối đầu với ai trong hai người họ, ta đều có lòng tin.”
Phần bình tĩnh này, là sự tự tin có được từ vô số lần giáp ranh sinh tử rèn luyện ra.
Hai thiên kiêu này, cũng là quân địch giả lần này đến hội Hoàng Hà của hắn, chưa từng nghĩ tới khả năng khác.
Với năng lực tình báo của lục đại cường quốc thiên hạ, những thiên kiêu có tư cách tranh khôi thật ra trên cơ bản đều nằm trong tầm mắt, có nằm trong danh sách hay không đều như nhau, như Cảnh Quốc luôn giữ bí mật, như Mục Quốc trước khi lâm trận lại đổi người ngược lại có vẻ phóng khoáng.
Chẳng qua bên Mục Quốc kia xảy ra chuyện là có nguyên nhân, mà với sức mạnh của Cảnh Quốc, tạm thời cũng không có ai đi chế giễu mà thôi.
Một khi lần này họ làm trò che giấu, cuối cùng lại gãy cánh quay về, khi đó chính là thời điểm thanh danh bị phản phệ.
“Chỉ sợ không phải là họ, mà là nhân vật thiên kiêu nào đó ẩn tu trong thánh địa đạo môn .”
Trọng Huyền Tuân thưởng thức quyển sách trong tay, thuận theo nói: “Nếu đúng như Tào soái nói, Cảnh Quốc sẽ liên tục bỏ hai trận, mà một khi cuối cùng không lấy được khôi thủ của trận U30, vậy cái mất đi không chỉ có mặt mũi.”
Lời này rất có lý.
Nói theo cách này, vị thiên kiêu Cảnh Quốc đến nay còn chưa công bố, thực lực nếu chỉ ở mức độ của Triệu Huyền Dương hoặc Thuần Vu Quy, Cảnh Quốc sẽ không đến mức tự tin như vậy.
Bởi vì mọi người đều rất rõ ràng thực lực của hai thiên kiêu này. Khả năng đoạt khôi đích xác là có, nhưng lại không có ưu thế thực lực áp đảo. Không tồn tại áp đảo bát phương, không thể nói là tuyệt đối không có ngoại lệ.
Kế Chiêu Nam thản nhiên nói: “Ta chưa từng nghe nói, ẩn tu có thể tu ra cường giả chân chính. Cho dù là ở trong Đạo môn cổ xưa nhất.”
Hết thảy cường giả, không có ai không trải qua sinh tử mà rèn luyện ra được. Mà nhân vật có thể cường đại tới mức vượt qua thiên kiêu như Triệu Huyền Dương, Thuần Vu Thành, không biết đã trải qua bao nhiêu lần chiến đấu sinh tử, không có khả năng lặng lẽ vô danh.
Mà Kế Chiêu Nam căn bản không biết, Cảnh Quốc dưới 30 tuổi, còn có ai có thể chắc chắn đè đầu được Triệu Huyền Dương, Thuần Vu Quy.
Khương Vọng cũng rất đồng ý điểm này.
Trừ phi là vẫn luôn chém giết ở nơi như Mê Giới hoặc là phía sau Vạn Yêu Chi Môn, mới có thể không hiện danh tiếng trong hiện thế.
Như Phù Ngạn Thanh ở Mê Giới, cũng tuyệt đối là nhân vật thiên kiêu, nhưng bởi vì quanh năm chém giết ở Mê Giới, cho dù ở quần đảo Cận Hải, người biết hắn cũng không nhiều.
Nhưng cho dù là loại tồn tại như Phù Ngạn Thanh, cũng sẽ không thoát ly mạng lưới tình báo của Tề Quốc.
Sau Vạn Yêu Chi Môn, Kế Chiêu Nam cũng chinh chiến quanh năm ở đó, càng không thể có thiên kiêu chói mắt nào mà khiến hắn không biết chút gì được.
Tuyệt đỉnh thiên kiêu, sao có thể vô danh?
“Ta chỉ bàn việc thôi.” Trọng Huyền Tuân bình tĩnh nói: “ Mặc dù thiên kiêu vô danh có thể mạnh hơn Triệu Huyền Dương, Thuần Vu Thành cũng không hiện thực. Nhưng nếu Cảnh Quốc đã có lựa chọn như vậy, vậy cũng chỉ có một khả năng này.”
Khương Vọng đưa ra một loại khả năng khác: “Có lẽ người này vẫn luôn chém giết trong một thế giới bí cảnh nào đó, chưa từng lộ diện ở hiện thế.”
Nếu vẫn ở những nơi như Sâm Hải Nguyên Giới, Phù Lục, cũng có thể tìm được đối thủ cường đại để chém giết ma luyện, lại có thể không bị hiện thế biết được.
Lần này còn chưa đợi Kế Chiêu Nam phản đối, Trọng Huyền Tuân đã lắc đầu trước: “Ngươi còn chưa đủ lý giải Thần Lâm. Nếu ở thế giới thiên ngoại thành tựu cảnh này, cả đời này sẽ bị hủy, ở hiện thế khó có tiến bộ. Thiên kiêu có thể đánh nhau đồng cảnh với Kế tướng quân không thể cứ ở những nơi đó mãi được.”
“Như vậy, có thể có khả năng đánh vỡ loại ràng buộc này hay không?” Cũng bởi vì không hiểu độ khó của phá vỡ loại ràng buộc này, Khương Vọng mới có thể hỏi như vậy.
Điều hắn nghĩ đến trong lòng thật ra là Quan Diễn đại sư. Là thiên kiêu đỉnh cấp có ngộ tính đứng đầu của Huyền Không tự năm đó, Quan Diễn đại sư tại Sâm Hải Nguyên Giới thành tựu Thần Lâm…thì ra chính là đã đoạn tuyệt tương lai. Cái loại quyết tâm của Quan Diễn lúc đó thật sự là khó có thể tưởng tượng.
Trọng Huyền Tuân vốn định nói thẳng là không thể, lại thoáng do dự.
Bởi vì đối tượng đàm luận lúc này là Cảnh Quốc được xưng thiên hạ tối cường. Ở trên con đường tu hành làm ra một ít đột phá mới, đánh vỡ hàng rào cũ kỹ, cũng không phải chuyện gì khó có thể lý giải.
Đặc biệt là nhân vật như hắn, cũng chưa từng cảm thấy, trên đời có vấn đề gì là vĩnh viễn không thể giải quyết.
“Với sự phát triển hiện tại của thế giới tu hành mà nói…” Tào Giai nói ra vào lúc này: “Đây vẫn là một chuyện không thể nào. Ít nhất là ở cấp độ Thần Lâm, tuyệt đối không có khả năng.”
Với thực lực và tầm mắt của hắn, tất nhiên là một lời giải thích dứt khoát, triệt để loại bỏ khả năng này.
Như vậy, vị thiên kiêu thần bí của Cảnh Quốc, nhất định phải đệ nhất kia, rốt cuộc là ai?
Còn có thể suy nghĩ theo hướng nào nữa?
Kế Chiêu Nam…
Không còn suy nghĩ nữa.
Hắn ngồi ngay ngắn tại chỗ, lạnh nhạt nói: “Ta không biết vị thiên kiêu Cảnh quốc kia là ai, ta cũng không cần biết. Ta chỉ biết, từ bảy tuổi ta đã bắt đầu luyện võ, điều dưỡng thân thể, chờ đợi khai mạch. Cho đến nay hai mươi mốt năm, chưa từng có ngày nào lười biếng. Như vậy bất luận đối mặt với ai, ta đều tin tưởng ta, không phụ Thiều Hoa.”
Thiều Hoa là thương của hắn, cũng là Niên Hoa của hắn.
“Được! Nam nhi phải có chí khí này!”
Tào Giai vỗ tay khen: “Từ năm Nguyên Phượng thứ 24, Đại Tề ta bá nghiệp thành tựu đến nay, đại hội Hoàng Hà này, chúng ta đã tham dự hai lần, bỏ ra rất nhiều hy sinh, nhưng chỉ lấy được hai trận đệ nhị, một khôi chưa đoạt được. Cái này không đủ để xứng với quốc lực của Đại Tề ta, cũng trở thành đầu đề câu chuyện của một số quốc gia.”
Hắn đứng lên, hơi khom lưng: “Kính xin chư vị cùng nỗ lực!”
Lễ này quá nặng.
Ba người Khương Vọng lập tức đứng dậy né tránh, khom người đáp lễ.
Chỉ là lúc đứng dậy, không biết có phải ảo giác hay không, dư quang của Khương Vọng giống như quét thấy, khóe mắt của Kế Chiêu Nam hình như trở nên óng ánh.
Nhìn lại thì không còn nữa rồi.
Điều mà Khương Vọng không biết chính là hai kỳ đại hội Hoàng Hà mà Tào Giai nói tới.
Lần trước, là năm Nguyên Phượng thứ 33.
Đó chính là lần đầu tiên tham gia đại hội Hoàng Hà sau khi Tề Quốc thành tựu bá nghiệp.
Người Tề triều dã một lòng, đều muốn toả sáng khắp thiên hạ. Đáng tiếc sau khi thiên kiêu dự thi luân phiên tử chiến, thứ hạng tốt nhất lấy được cũng chỉ là đệ nhị của trận Nội Phủ.
Lần sau, cũng chính là lần mười năm trước, kỳ đại hội Hoàng Hà cách nay gần nhất.
Đó là năm Đạo Lịch thứ 3909, cũng tức năm Nguyên Phượng thứ 45.
Người Tề tích lũy mười hai năm, ngóc đầu trở lại, nhưng cũng không thể đoạt khôi.
Lúc đó khôi thủ Nội Phủ chính là Sở Quốc đoạt được, khôi thủ Ngoại Lâu là Kinh Quốc đoạt được.
Trận U30, khôi thủ được xưng là thiên kiêu mạnh nhất thì thuộc về Cảnh Quốc.
Mà lần đó, là sư huynh của Kế Chiêu Nam, đệ tử thứ hai của quân thần Khương Mộng Hùng thu nhận tham chiến.
Hiện tại mọi người nói tới nhị đệ tử của quân thần Khương Mộng Hùng, đều nói là Kế Chiêu Nam.
Thật ra trước đó không phải.
Vị nhị đệ tử của quân thần sớm nhất kia, huyết chiến gần chết tại đại hội Hoàng Hà, nhưng vẫn thua thiên kiêu Cảnh Quốc nửa chiêu, chỉ lấy được danh hiệu đệ nhị của trận U30.
Cũng chính là sau kỳ đại hội Hoàng Hà đó kết thúc, người này vì khai phá địa bàn của Tề Quốc phía sau Vạn Yêu Chi Môn, dưới tình huống thực lực chưa khôi phục đỉnh phong đã một mình thâm nhập. Kết quả thân hãm vòng vây, bị Yêu tộc vây giết ở nơi hoang dã.
Ngay cả thi cốt cũng không thể tìm lại được.
Quân thần Đại Tề Khương Mộng Hùng tự mình vào sau Vạn Yêu Chi Môn, cũng chỉ tìm về một cây Thiều Hoa thương.
Mà Quan Hà đài mười năm sau, Kế Chiêu Nam mang cây Thiều Hoa thương này theo…
Tới lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận