Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1321: Đã thành chuyện cũ (2)

Lần giao phong này.
Gã đầu tiên là bày ra một bàn cờ cực kỳ thô thiển, nói là Địa Ngục Vô Môn có căn cứ ở Thanh Dương trấn, Khương Vọng là người của Địa Ngục Vô Môn, cũng bố trí một số bằng chứng bên ngoài.
Người có lòng thì chẳng cần đến Thanh Dương trấn, chỉ cần điều tra một chút thì liền biết đây là giả. Tiếp đó sẽ cảm thấy, có phải đang che giấu chuyện gì hay không?
Tầng tiếp theo, mới có thể tra được những manh mối giấu kín về Bình Đẳng quốc, dường như đang ẩn dưới lớp sương mù kia.
Đương nhiên, trên thực tế, đó cũng là giả.
Không thể gạt được một người thâm sâu như Trương Vệ Vũ.
Mà dưới tầng này, chính là chuyện Phạm Thanh Thanh thu thập tình báo cho Điếu Hải Lâu. Đây là một chuyện nói lớn thì lớn, mà nói nhỏ thì cũng nhỏ. Liên quan đến Khương Vọng thì là chuyện lớn, mà không liên quan đến Khương Vọng, thì chỉ là chuyện nhỏ.
Trọng Huyền Thắng đã sớm nắm giữ nhân chứng mấu chốt, chỉ đợi có người đến vén ra chuyện này.
Trong kế hoạch phức tạp này, đây mới là lần đầu tiên gã và Trương Vệ Vũ giao đấu, Trương Vệ Vũ “thắng hiểm” nhập cuộc!
Nhưng trên thực tế, mọi chuyện chỉ là để che đậy cho lời đồn đại ban đầu kia!
Trải qua tầng tầng lớp lớp kế hoạch như vậy, mối quan hệ giữa Khương Vọng và Địa Ngục Vô Môn có vẻ vô cùng buồn cười. Căn bản sẽ không ai tin nữa. Cho dù Tô Xán có hiện thân, Doãn Quan mở miệng, mọi người cũng chỉ cảm thấy là vu oan giá họa.
Ván cờ này, phần thô thiển nhất kia lại chính là điểm mấu chốt.
Chỉ cần có người lọt vào, Trọng Huyền Thắng sẽ là người thắng, bất kể đối thủ là ai.
Lúc này, Trương Vệ Vũ yên lặng ngồi đó, cũng không tức giận vì bị Trọng Huyền Thắng châm chọc.
Trên thực tế, y cũng không để cho bản thân có không gian để tức giận, trong đầu y hiện đang nghĩ, sử dụng nhiều tài nguyên như vậy, tốn nhiều công sức như vậy cuối cùng vẫn phải tay không mà về, phải làm sao bây giờ?
Tổn thất này phải làm sao để bù đắp?
Những gì y đã trải qua, thúc đẩy y tiến về phía trước, không thể dừng lại.
Mà Trọng Huyền Thắng sau khi châm chọc không được đáp lại, lại thâm sâu nói: “Mà ta rất tò mò, người lấy tình báo ở trong tay ta. Ngươi vẫn chưa tiếp xúc được với người bán tình báo. Vậy làm sao ngươi biết, Điếu Hải Lâu lợi dụng Phạm Thanh Thanh để thu thập tin tình báo Tề quốc chứ?”
Gã hơi nghiêng người, nhìn Trương Vệ Vũ: “Chẳng lẽ… Ngươi biết được từ người dùng tình báo kia sao?”
Trương Vệ Vũ vừa sợ hãi lại vừa kinh ngạc!
Đây là cắn ngược lại, dùng quân của y, truy tìm nguồn gốc tình báo của y. Nói y mới là người cấu kết với Điếu Hải Lâu!
Mà nguồn gốc tin tình báo của y, trên thực tế quả thật cũng không thể nào lộ ra ngoài ánh sáng!
Trong sự kinh hãi, y theo bản năng lộ ra hung quang.
Trọng Huyền Thắng đã nhanh nhẹn rời ghế, đứng sau lưng Mã Hùng.
Rất khó có thể tưởng tượng, một người mập như vậy, mà lại có động tác nhanh nhẹn như thế.
Gã dùng Mã Hùng làm khiên thịt, chân thành nói: “Mã đại nhân, chân tướng đã rõ ràng, ngươi sẽ không tiếp tục giả ngốc nữa chứ? Nếu như y chó cùng rứt giậu muốn hại ta, ngươi nên ra tay bảo vệ ta!”
Trương Vệ Vũ: ...
Y đương nhiên không thể ra tay với Trọng Huyền Thắng ở đây. Mặc dù trong nháy mắt vừa rồi, y suýt nữa đã động sát ý.
Không nghi ngờ gì nữa, lần đến Thanh Dương trấn này, là một lựa chọn sai lầm.
Một Trọng Huyền Thắng có thể vượt qua Trọng Huyền Tuân, còn lâu mới là đối thủ dễ giải quyết.
Nhưng cuộc đời y còn rất dài, chỉ cần Triều Nghị đại phu Trần Phù còn ủng hộ, y vẫn còn có thể phạm sai lầm.
Hôm nay nếu như thật sự động thủ với Trọng Huyền Thắng, sẽ ngay lập tức rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Chỉ cần nhìn biểu hiện của mọi người ở đây.
Mặc dù Mã Hùng trước đó không tỏ thái độ, nhưng lúc nhìn về phía y đã có chút cảnh giác.
Quân sĩ Trảm Vũ quân bên ngoài Chính Thanh Điện, mặc dù do y sử dụng quan hệ điều tới, nhưng lúc này cũng đang đề phòng. Nói cho cùng, bọn họ là chiến sĩ tinh nhuệ của Tề quốc, không thuộc của riêng ai.
“Ta tự có cách thu thập tin tức, nếu như Bắc Nha môn muốn tra, ta tất nhiên sẽ thẳng thắn nói ra.” Trương Vệ Vũ dừng một chút, nói: “Chứ không cần phải báo cho ngươi biết.”
“Được!” Trọng Huyền Thắng nhẹ nhàng vỗ tay: “Vậy thì đợi Bắc Nha môn đến hỏi ngươi!”
Trương Vệ Vũ từ đâu có được tin tức, vẫn còn rất nhiều không gian để khai thác.
Nhưng gã cũng không cần tự mình ra mặt.
Trương Vệ Vũ muốn ngồi lên vị trí Đô Úy Bắc Nha môn, nhưng chưa hỏi qua, Đô Úy hiện tại của Bắc Nha môn có đồng ý hay không!
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi…” Gã từ sau lưng Mã Hùng đi ra, nhìn Trương Vệ Vũ hỏi: “Người cấu kết với Điếu Hải Lâu đã bắt được, Trương đại nhân đã lập công, không hổ là nhân vật mà Trần đại phu coi trọng. Vậy hiện tại, có phải nên rời đi hay không?”
“Đương nhiên.” Trương Vệ Vũ lúc này mỉm cười, đứng dậy nói: “Thật ra ta và Trọng Huyền công tử cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ có một chút tranh chấp xuất phát từ công tâm mà thôi. Hiện tại đã tra rõ chân tướng vụ án, giúp cho Thanh Dương Tử gột rửa tiếng oan, còn bắt được gián điệp Điếu Hải Lâu, thật sự không thể thiếu sự giúp đỡ của Trọng Huyền công tử!”
Thật ra chuyện này còn có thể dây dưa, nhưng đối mặt với Trọng Huyền Thắng, y thật sự không biết đó là cơ hội hay là mồi nhử của đối phương nữa.
Vị trí Đô Úy Bắc Nha môn đã vô vọng rồi, vậy thì có thể bồi đắp chút tổn thất nào thì hay chút nấy.
Trọng Huyền Thắng cười: “Ngươi đúng là quản gia cần kiệm.”
“Không dám nhận lời khen của Trọng Huyền công tử.” Trương Vệ Vũ tươi cười, dáng vẻ giống như đại công cáo thành, giống như y thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ lần này, giống như Trọng Huyền Thắng cũng đang thật sự khen ngợi y.
“Người này.”
Y tiện tay chỉ Phạm Thanh Thanh: “Ta mang đi luôn nhé? Hay là Trọng Huyền công tử còn có vấn đề muốn hỏi?”
Đây là dùng Phạm Thanh Thanh như một công cụ lấy lòng, cho Trọng Huyền Thắng một cơ hội để trút giận.
Có lẽ Phạm Thanh Thanh được Khương Vọng thu lưu che chở, lại làm bậy sau lưng Khương Vọng, suýt nữa kéo Khương Vọng xuống nước, trong lòng Trọng Huyền Thắng nhất định oán hận.
Trọng Huyền Thắng cười híp mắt nói: “Trương đại nhân cứ giải quyết việc chung là được.”
“Trọng Huyền công tử!” Phạm Thanh Thanh lúc này hoảng loạn lên tiếng.
Nàng hiểu rõ, lần này bị mang đi, nàng phải đối mặt là gì.
Cho nên vẻ mặt nàng buồn bã, tình chân ý thiết nói: “Ta tự biết đã phụ sự tín nhiệm của Khương Vọng đại nhân, tội đáng muôn chết. Việc đã đến nước này, ta cũng không cầu xin điều gì. Nhưng dù sao cũng có duyên chủ tớ một thời gian, trước lúc chịu phạt, ta muốn gặp Khương đại nhân một lần!”
Nàng nằm sấp xuống, dập đầu thật mạnh trên mặt đất: “Xin Trọng Huyền công tử thành toàn!”
Cái dập đầu này vang to như vậy.
Nhưng Trọng Huyền Thắng cũng chẳng thèm động chân mày, chỉ cười híp mắt nói: “Thật xấu hổ, hiện tại ta cũng không liên lạc được với Khương Vọng.”
Phạm Thanh Thanh ngẩng đầu lên, tóc dài rối tung, lệ rơi đầy mặt, cầu khẩn nói: “Ta vì Khương đại nhân dựng lên Chính Thanh Điện, quản lý đất phong, không có công lao cũng có khổ lao. Bất luận tình cảnh nào, cũng chưa từng vu oan giá họa cho Khương đại nhân một câu… Cầu ngài …”
“Được.” Trọng Huyền Thắng cười đáp ứng: “Chờ đến khi ta có thể liên lạc được với Khương Vọng, ta sẽ chuyển lời giúp ngươi. Ngươi an tâm lên đường đi.”
“Tiểu Tiểu!” Phạm Thanh Thanh tuyệt vọng, nhìn về phía Độc Cô Tiểu, van nài: “Chúng ta mặc dù không phải thầy trò, nhưng cũng như thầy trò, ngươi có thể nói giúp cho ta vài lời không?”
“Phạm tỷ tỷ.” Độc Cô Tiểu thở dài một hơi, vẻ mặt buồn bã cắt lời: “Ta chẳng qua chỉ là một thị nữ nho nhỏ… Vậy đi, đợi lão gia trở về, ta sẽ nói với ngài ấy.”
Phạm Thanh Thanh lúc đầu khóc, sau đó là cười, giống như bị điên.
Nhưng bên này, Trọng Huyền Thắng đã nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Thập Tứ, cười tươi rạng rỡ.
Trương Vệ Vũ thờ ơ lạnh nhạt, lại có sự nhận thức mới về sự tàn khốc của vị công tử mập này.
Y khoát tay áo, có hai binh sĩ đi vào, nhấc Phạm Thanh Thanh lên, kéo ra ngoài.
Phạm Thanh Thanh bị mang đi như vậy, bị kéo ra khỏi tòa điện mà nàng tự mình đốc thúc xây dựng lên.
Ánh mắt của nàng quét qua chiếc bàn, chiếc ghế, từng hoa văn trên cửa sổ.
Quét qua khuôn mặt tràn đầy ý cười của Trọng Huyền Thắng, khuôn mặt treo lên vẻ hòa thuận của Trương Vệ Vũ, cùng với, Độc Cô Tiểu đoan chính lẳng lặng ngồi đó.
Mọi thứ, đều đã xa dần.
Không biết vì sao.
Nàng chợt nhớ đến, lúc đó, trên chiếc thuyền bấp bênh.
Lúc lão nhân Thần Lâm cảnh kia chế trụ nàng, trong nháy mắt khiến nàng vô cùng kinh hoảng …
Lúc nàng cho rằng mình sẽ bị tiện tay bóp chết.
Vị thiên kiêu tuổi trẻ kia, rất nghiêm túc nhìn thẳng vào vị cường giả Thần Lâm đó, nói…
“Nàng là thuộc hạ của ta, chưa từng vi phạm pháp luật pháp Đại Tề, xin buông nàng ra.”
Xin buông nàng ra…
Trên đời này, còn ai sẽ đối xử với nàng như vậy?
Phạm Thanh Thanh nhắm hai mắt lại, cuối cùng những tình cảm giả dối kia, cũng đã tiêu tan ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận