Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2192: Không cùng tháng, cũng không cùng ngày! (2)

"Khương Vọng từ nhỏ đã mất đi chỗ dựa, mất đi phụ mẫu, mệnh xấu như thế, nhưng chưa từng oán hận.
Luôn cố gắng cần cù chịu khổ, dũng cảm tiến lên, tự tìm ra con đường cho mình, yêu đời yêu người.
Năm mười bảy tuổi, bị Bạch Cốt Đạo của Tà giáo làm hại, chỉ trong một đêm, quê hương tiêu vong, thân bằng chết hết, trở thành người vô cố!
Từ ngày hôm đó, không ngày nào là nằm gối ngủ.
Bi thương không lấy gì đo nổi, huyết lệ không lúc nào dừng.
Ông trời không thương, thì ta tự lập."
Hoài Quốc công phủ, thiếu niên tuấn tú mặc hoa bào đọc lá thư trong tay, ngừng ngắt mấy lần mới đọc hết được !
"Phiêu bạt ngàn dặm, không nơi nương thân, gặp được bằng hữu, toại nguyện đến Đông Tề.
Tuy tuổi nhỏ sức yếu, tài trí có hạn, nhưng nhiệt huyết trời sinh không dám để mất, cơ thể bảy thước trời cho không dám vứt bỏ.
Đi vạn dặm đường, tận vạn dặm tâm.
Nhấc Tam Xích Kiếm, hành Tam Xích Nghĩa!
Mê Giới huyết chiến, thân trấn Họa Thủy, Biên Hoang đồ ma, không để lọt ai.
Giết nhân ma, phong huyết ma, dũng cảm làm người lên đầu!
Ơn thì phải đền, hứa thì phải làm. Khương Vọng ta cả đời không phụ người, lại có lương hữu Lâm Hữu Tà vì Khương Vọng ta mà chết!
Dùng cách thức thường ngày của Thanh Bài, điều tra phạm pháp, chết thảm dưới tay Giáo Hoàng Tà Giáo...
Ta hận đến tim nứt máu, bi thương muốn phát điên!"
Phụ nhân xinh đẹp ngồi đối diện thiếu niên tuấn tú, hốc mắt cũng đỏ lên không biết từ lúc nào.
Nghe thấy thiếu niên kia đọc tiếp !
"Than ôi!
Bạch Cốt Đạo ngày xưa, Vô Sinh Giáo ngày nay!
Mê hoặc lòng người, toàn làm ác đạo, vọng truyền độc niệm, tai họa quá lớn, là thiên lý khó dung có phải?
Một sứ giả, một quyển kinh tà, nhẹ nhàng gây dựng tai họa mấy năm.
Một pháp đàn, một tượng thần, động một tí là độc hại trăm dặm.
Tin vào ác thần này, là phải dùng máu để tế thọ, người suy thân hủy ở khắp nơi, nhà nát cửa tan đếm không hết!
Trời xanh mênh mông, mặt trời đỏ rực, nghĩa sĩ thiên hạ sao có thể chịu nổi tà ma này?
Ta sống trên đời, kính trời mà cúi đất.
Không tin trời xanh không có mắt, không tin thiện ác không có đền!
Nếu vậy, ta sẽ đích thân báo đáp.
Thịt nát xương tan cũng báo!
Hiện tại, người có tên là Trương Lâm Xuyên, xưa là Bạch Cốt sứ giả, nay là Vô Sinh Giáo tổ... Khương Vọng chỉ lên trời thề, không cùng nhật nguyệt!"
Tả Quang Thù nắm chặt lá thư trong tay, rốt cuộc không đọc tiếp được nữa.
Hùng Tĩnh Dư không thể tưởng nổi, lá thư công khai này lại xuất phát từ tay Khương Vọng - người đã ở Hoài Quốc Công phủ rất nhiều ngày. Đứa trẻ ôn hòa hữu lễ, chân thành thủ tín ấy, vậy mà lại trải qua nhiều cực khổ như vậy...
Nàng đã gặp rất nhiều người, gặp phải khổ cực, liền oán trời bất công, phẫn thế vô đạo, trở thành con người cực đoan, thù đời hận người, lúc nào cũng muốn kéo cả thế giới chôn cùng...
Còn Khương Vọng, phải gánh vác nhiều như vậy, lại chỉ có một câu "Mệnh là như thế"!
Trưởng công chúa Đại Sở bình tĩnh lại, hỏi:
"Phần tiếp viết gì?”
"Viết về treo giải Vô Sinh Giáo."
Tả Quang Thù khẽ đáp, rồi ngẩng đầu lên:
"Không được, chúng ta phải lấy danh nghĩa Hoài Quốc công phủ tăng giải thưởng lên, còn phải đưa lá thư này đến Nam Vực, nếu gia gia không chịu, thì lấy danh nghĩa của ta..."
Tiếng hắn tắt lịm, vì nhìn thấy một lão giả mặc triều phục đứng ở ngoài cửa.
"Hồ đồ."
Đại Sở Hoài Quốc công nhíu mày:
"Tuổi còn nhỏ, mà cứ hở một tí là nói toàn bộ Nam Vực, ngươi tưởng mình là ai?"
"Gia gia!"
Tả Quang Thù đỏ mắt:
"Khương đại ca hắn..."
Tả Hiêu đưa tay ra:
"Đưa thư cho ta."
Tả Quang Thù bất đắc dĩ đưa bức thư trong tay ra.
"Thư này từ đâu tới?"
Tả Hiêu khẽ rung tay mở thư ra, vừa xem vừa hỏi.
Tả Quang Thù:
"Khương đại ca đưa cho Thiên Hình Nhai, và cả Đài Kính Thế của Cảnh quốc, yêu cầu xác định Vô Sinh giáo là tà giáo, triệu thiên hạ cùng tiêu diệt... Ta sai người sao chép một bản mang tới..."
"Được rồi, chuyện này ngươi đừng quản nữa, ngoan ngoãn ở nhà, đọc sách của ngươi!"
Tả Hiêu gấp lá thư trong tay lại, ông vừa mới từ triều hội về, lại quay người rời phủ.
"Nương!"
Đợi đến khi gia gia đã đi mất dạng, Tả Quang Thù mới tức giận nói:
"Lão nhân gia nói vậy là có ý gì? Chuyện của Khương đại ca, ta không mặc kệ được."
"Được rồi. Nghe lời gia gia con, đi đọc sách đi."
Hùng Tĩnh Dư vỗ nhẹ vào gáy Tả Quang Thù, dịu dàng:
"Nếu gia gia con không quản, mẫu thân sẽ vào cung một chuyến."
Tiểu công gia Đại Sở lật tới lật lui sách mãi mà đọc không vào, thì làm sao vào Thái Hư Huyễn Cảnh mô phỏng gì được, cuối cùng một chữ cũng không viết ra nổi...
Ngày hôm ấy, mặt trời còn chưa xuống núi, đế quốc Đại Sở đã có một lá quốc thư, tuyên bố ra toàn thiên hạ.
Sở quốc, một trong bá quốc thiên hạ, chính thức liệt Vô Sinh Giáo vào danh sách tà giáo, hơn nữa còn là loại tính chất ác liệt nhất của tà giáo, chiếu lệnh toàn quốc tiêu diệt.
Nếu truyền bá giáo lý của phái này đạt đến quy mô hơn hai mươi người, được xem cùng tội với giết người. Đối với hoạt động truyền giáo của Vô Sinh Giáo mà coi như không thấy, không tố cáo kịp thời, cũng bị lãnh trách nhiệm.
Hoài Quốc Công phủ còn treo thưởng riêng cho các đầu mục Vô Sinh Giáo, giết được giáo đồ hạch tâm của Vô Sinh Giáo, không chỉ được đến Võ An Hầu phủ Tề quốc, Bác Vọng Hầu phủ lĩnh thưởng, mà còn có thể đến Đại Sở Hoài Quốc Công phủ lĩnh thưởng.
Nhất thời nam vực chấn động.
Giáo đồ Vô Sinh trở thành bị người người kêu đánh, thậm chí một tiểu đạo quan chính thống của Đạo Môn có cái tên bị dính ti tí, là "Tiểu Vô Tướng Sinh Tử Quan" cũng bị quần chúng kích động kéo đến đập phá.
Hành động oanh liệt tiêu diệt Vô Sinh Giáo này bắt đầu từ quận Lộc Sương Tề quốc, dưới sự ủng hộ của phủ Võ An Hầu, Bác Vọng Hầu, dần lan ra ảnh hưởng đến khắp cả nước, thậm chí cả Đông vực.
Ở bên ngoài Đông vực, đế quốc Đại Sở dẫn đầu hưởng ứng, liệt kê Vô Sinh Giáo là tà giáo, chiếu lệnh cả nước tiễu trừ.
Mục quốc cũng thả ra tin tức Vô Sinh Giáo từng lưu họa ở thảo nguyên, khinh nhờn thần linh tối cao, bị xác định là tà giáo cấp bậc "Tất diệt", tuyên bố "Phàm nơi thần quang Thương Đồ chiếu rọi, tất không dung thứ ác Vô Sinh".
Kiếm Các chủ Tư Ngọc An cũng công khai biểu thị, Võ An hầu là người trẻ tuổi đàng hoàng, ông rất coi trọng tương lai của Võ An hầu, nếu mà gặp phải đám chuột nhỏ Vô Sinh giáo, lão nhân gia ông sẽ không ngại thuận tay kiếm thêm thu nhập.
Đại tông sư Ngô Bệnh Dĩ của Pháp gia cũng công khai tỏ thái độ - nói rằng Lâm Hữu Tà là đệ tử chưa kịp nhập học của Củ Địa Cung, liệt tên Trương Lâm Xuyên vào danh sách hình sát, kêu gọi đệ tử Pháp gia trong thiên hạ phải giết chết... đánh cho Vô Sinh Giáo triệt để thành chuột chạy qua đường!
Trương Lâm Xuyên không thể nào ngờ được, Khương sư đệ ngày xưa bị hắn lừa đến xoay vòng vòng, giờ này ngày này lại có sức ảnh hưởng lớn như thế.
Một tờ giấy mỏng, chỉ vì có tên Võ An hầu, lại có được thế vạn quân.
Chỉ là một lá thư công khai gửi ra, mà Đông vực, Nam vực, Mục quốc, Sở quốc, đều không còn đất dung thân cho Vô Sinh Giáo!
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Địa Sát sứ giả của hắn đã tử thương hơn phân nửa. Thậm chí Hộ giáo Pháp Vương Dực Quỷ cũng trúng mai phục, gặp bất trắc.
Môn hạ giáo đồ rút lui khỏi giáo nhiều như núi lở, sự nghiệp truyền giáo bị đả kích hủy diệt.
Đây không chỉ là đả kích về sự nghiệp, mà còn quan hệ trực tiếp đến tu vi cá nhân của Trương Lâm Xuyên, đến sức mạnh siêu phàm của hắn, lại ngay đúng lúc hắn bị Trọng Huyền Trử Lương chém trọng thương!
Đáng sợ thay, chỉ trong một đêm, Vô Sinh Giáo nhờ bóng tối lan tràn điên cuồng trong thế giới Vô Sinh, mà lan xúc tu gần như đến toàn thiên hạ, lại nhìn thấy nguy hiểm bị lật úp!
Về pháp lý, Vô Sinh Giáo đã bị định tính, tông môn chính đạo sẽ không cho phép cho tà ma ngoại đạo lớn mạnh, trật tự quốc gia tuyệt đối sẽ không cho phép tà giáo tồn tại.
Khương Vọng dùng hai vạn nguyên thạch và một lời hứa ra tay toàn lực của bản thân làm giải thưởng...
Giờ này ngày này.
Là một trong ba Vô Sinh Giáo Tổ, Trương Lâm Xuyên không chỉ phải cảnh giác nguy hiểm từ bên ngoài, mà ngay ở trong hạch tâm giáo phái cũng phải đối phó với những con mắt tỏa ra ánh sáng đói khát xanh lè!
Bạn cần đăng nhập để bình luận