Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 149: Chuyến đi vạn dặm

Năm mới vừa bắt đầu, đã xuất hiện một cái tin làm thiên hạ khiếp sợ.
Tà giáo Bạch Cốt Đạo yên lặng mấy trăm năm tro tàn lại cháy, mở ra Quỷ Môn quan ở Phong Lâm thành vực Thanh Hà quận Trang quốc, giục trăm quỷ xuất hành, dùng Vô Sinh Vô Diệt Trận hiến tế cả thành, luyện Bạch Cốt Chân Đan.
Viên đan dược này được gọi là hoàng tuyền phản sinh, có thể thúc một người thành Bạch Cốt Đạo tử, đạt được chiến lực đỉnh phong, đón tiếp Bạch Cốt Tà Thần giáng thế.
Viện trưởng Đạo Viện Phong Lâm Thành Đổng A biết được, phá tan âm mưu của Bạch Cốt Đạo, liên thủ Trang quốc Tướng Quốc Đỗ Như Hối, giật thức ăn ngay trước miệng cọp, cướp đi Bạch Cốt Chân Đan ngay trước mặt Bạch Cốt Tà Thần, dâng cho Trang Đế!
Mà thế nhân lúc này mới biết, Trang Đế ẩn trong thâm cung nhiều năm, nói với bên ngoài là tu hành, thật là dưỡng thương.
Năm đó tân quân Trang quốc lên ngôi, tân hoàng Trang Cao Tiện dốc lòng xây dựng đất nước, quốc thế dâng cao.
Ung quốc lại một lần khiêu khích, lần nữa phạm biên.
Vốn đây không phải là chuyện mới, vì từ ngày Trang quốc lập quốc tới nay, Trang quốc và Ung quốc vẫn không ngừng tranh đấu với nhau. Bách tính ở vùng biên giới Trang Ung cũng đã quá quen với loại chuyện này. Đương nhiên, phe thua thiệt luôn là Trang quốc.
Nhưng làm người ta không ngờ là, Trang Cao Tiện lại nổi cơn lôi đình, đập vỡ long ỷ ngay trên đại điện, ngự giá thân chinh. Lấy lực của nước nhỏ, hưng sư phạt Ung! Hơn nữa lại còn giành được đại thắng! Tự tay giết chết đại tướng trấn thủ biên giới Ung quốc.
Đánh một trận nổi danh thiên hạ.
Trận chiến này đã mở ra hơn mười năm hòa bình cho vùng biên giới Trang - Ung.
Sau trận chiến, Trang Cao Tiện tuyên bố bế quan, người đời đều tưởng hắn muốn đánh vào cảnh giới trên Thần Lâm.
Trên dưới Trang Đình giữ bí mật cực tốt, mãi đến giờ cũng không ai biết nhiều năm nay thực ra lại là hắn ở trong thâm cung dưỡng thương.
Hôm nay thế nhân biết được tin tức này, đương nhiên là vì nó đã không còn là vấn đề nữa.
Trang Cao Tiện dùng Bạch Cốt Chân Đan, chẳng những thương thế phục hồi, còn một phát thành tựu Động Chân cảnh! Từ đây có thể tự xưng hai chữ chân nhân!
Lúc đó Trang quốc đang giao chiến với Mạch quốc ở phía nam, bởi vì Đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh không có mặt, nên Trang quốc bị liên phá ba thành.
Sau khi đột phá thành công, Trang Cao Tiện đích thân giá lâm, ung dung giết chết Đại tướng dẫn quân của Mạch quốc, dùng uy thế của Động Chân cảnh, ép Mạch quốc phải cắt đền mười thành.
Nhất thời quốc uy đại chấn.
Là năm, Trang Cao Tiện thay đổi thời cuộc. Các nước xung quanh không khỏi bắt đầu chỉnh đốn quân bị, chỉ vì dã tâm lộ ra ở năm này.
Viện trưởng Đạo Viện Phong Lâm Thành Đổng A lập được công lớn, được thăng làm phó tướng quốc Trang quốc, trở thành cánh tay mặt của Tướng Quốc Đỗ Như Hối, còn nắm đại quyền, chủ lý hình sự.
Địa vị không hề thua kém Tập Hình Ty Đại Ty Thủ.
Từ môn đình đìu hiu, một phát bị gạt ra khỏi trung tâm chính trị, nay bất ngờ một bước nhảy vọt, có thể nói rằng đã trở thành vị quan có quyền thế mạnh nhất Trang Đình. Sự tích của Đổng A, đã khích lệ không ít người.
Lúc Khương Vọng biết những tin này, hắn đã rời Vân quốc, đi một quãng đường rất dài.
Lúc đó hắn đang trong tửu lầu một nước lạ yên lặng uống rượu, tuy đang uống rượu, nhưng chủ yếu là lắng nghe người ra vào tửu lầu nói chuyện với nhau, để nắm được đại khái thời thế thiên hạ.
Nghe thấy người ta hết sức phấn khởi thảo luận chuyện Trang quốc, có người còn bày tỏ muốn đi Trang quốc để tìm cơ hội.
Khương Vọng chẳng những không thấy tự hào, ngược lại còn cả người lạnh toát.
Những tin tức này nửa thật nửa giả, ví dụ như mở ra quỷ môn quan, trăm quỷ xuất hành, đó là chuyện ở Tiểu Lâm trấn hồi trước.
Hay như Đổng A phá tan âm mưu của Bạch Cốt Đạo... Rõ ràng là Khương Vọng biết được âm mưu của Bạch Cốt Đạo, báo với Đổng A, muốn mạo hiểm tính mạng để bảo vệ cố thổ, nhưng Đổng A lại mượn thế bố trí, hy sinh biết bao sinh mạng của cả thành vực, để mưu đồ giành Bạch Cốt Chân Đan, làm bậc thang cho mình tiến thân.
Tướng Quốc Đỗ Như Hối, Đại tướng quân Hoàng Phủ Đoan Minh, thậm chí cả Trang Đế Trang Cao Tiện, đều là đồng mưu.
Bây giờ những người đó đã lấy được danh tiếng, được thế nhân kính ngưỡng, có ai còn nhớ đến biết bao vong hồn vô tội đếm không xuể của Phong Lâm thành vực hay không?
Từ bị diệt một thành, bị phá ba thành.
Sau giành trở về ba thành, đồng thời, còn lấy được thêm mười thành. Thoạt nhìn thì là thắng lợi vẻ vang, Trang Đế anh minh thần võ, Trang thần đa mưu thiện đoạn.
Nhưng thứ được mất thật sự, chỉ là vài con số tăng giảm đó hay sao?
Những người vô tội bị mất mạng kia, những bách tín tin tưởng vào quốc gia, vào triều đình, vào quân chủ kia, họ vô tội biết chừng nào!
Có ai còn nhớ đến cái gọi là "Hy sinh" của bọn họ?
"Lão sư, ngươi muốn trở về Tân An Thành như vậy?"
Khương Vọng đứng dậy, trở về phòng.
Một hồi sau, điếm tiểu nhị đi dọn bàn, thấy trên bàn là một đống bột vụn.
Thái Hư ảo cảnh, phúc địa Động Cung sơn.
Khương Vọng lặng lẽ đợi một hồi, mới nhận được con hạc giấy beo béo của Chân vô địch.
Mở trang thư, bên trên viết: Ngày 7 tháng 3, Tề quốc Lâm Hải quận.
Tin tức vô cùng ngắn gọn và ít ỏi, bởi vì khoảng thời gian này, Chân vô địch luôn bị người nhà ép điên cuồng tu luyện. Uống một ly nước cũng có thời gian quy định, thật sự là một chút thời gian ở không cũng không có.
Đối với Khương Vọng lúc này, hắn có việc nhất định muốn làm, có mục tiêu và kế hoạch vô cùng kiên định.
Hắn muốn những kẻ chịu trách nhiệm Phong Lâm thành phả trả giá thật đắt!
Với tiền đề trên hết, là phải có thực lực.
Thứ đầu tiên Khương Vọng nghĩ tới, chính là Thiên Phủ bí cảnh mà Chân vô địch từng nhắc tới.
Sau khi rời khỏi Phong Lâm thành vực, hắn lập tức nhắn tin cho Chân vô địch, bày tỏ mình muốn tham gia thăm dò Thiên Phủ bí cảnh mà Chân vô địch từng nhắc đến, hỏi có còn suất trống hay không.
Chân vô địch rất sảng khoái đồng ý, hôm nay chính là nhắn tin báo cho hắn biết, đồng thời báo luôn thời gian Thiên Phủ bí cảnh mở cửa. Có nghĩa hắn phải chạy tới Tề quốc Lâm Hải quận trước ngày bảy tháng ba.
Hắn vẫn chưa biết tình hình cụ thể của Thiên Phủ bí cảnh, nhưng nếu đã được một người có gia thế như Chân vô địch coi trọng, tất nhiên có lợi ích vượt sức tưởng tượng. Dĩ nhiên nguy hiểm cũng sẽ không ít.
Đây cũng là lý do Khương Vọng đưa Khương An An đến Lăng Tiêu Các.
Nước Tề là một trong những cường quốc hiện thời, ở gần Đông hải. Từ Vân quốc đến Tề quốc, phải đi qua mười bảy quốc gia, ba tông môn.
Đại thế hiện thời, toàn bộ quần hùng thiên hạ đều quật khởi. Chính quyền lập nên đương nhiên cũng không hoàn toàn giống nhau.
Có nơi giống Trang quốc tôn Đạo Môn làm quốc giáo, có nơi giống Vân quốc làm một nước trung lập, phụ thuộc Lăng Tiêu Các. Có nước quốc gia kiêm gộp đủ thứ, các đại tông môn trong nước cạnh tranh với nhau. Có quốc gia có chính quyền mạnh mẽ, tất cả các tông môn trong nước đều bị quản chế, kỷ luật nghiêm minh. Có địa phương không hề lập quốc, mỗi tông môn cường thế như một quốc gia độc lập...
Con đường từ Vân quốc đến Tề quốc xa vạn dặm, mỗi nơi một phong cảnh khác nhau.
Diệp Thanh Vũ có đưa cho hắn một con vân hạc, bởi vì địa chỉ của hắn không cố định, vân hạc có thể dựa vào mối liên hệ với chủ nhân để tìm hắn, nhưng không có khả năng đi khắp thiên hạ tìm người, nên hắn phải chủ động viết thư cho An An, An An nhận được tin sẽ trả lời lại.
Khương Vọng đến mỗi một nơi, đều ghi chép lại phong vật của nơi ấy, chia sẻ qua thư từ cho An An và Diệp Thanh Vũ.
An An cũng sẽ kể một chút cuộc sống của mình ở Lăng Tiêu Các.
Chỉ là khoảng cách càng ngày càng xa, tốc độ hồi âm của vân hạc cũng càng ngày càng chậm.
Khương Vọng không phải chỉ chăm chăm cắm đầu đi đường, mà là vừa đi vừa tu hành, thể nghiệm nhân tình thế thái.
Lúc này hắn đã rèn luyện xong, không cần phải áp chế cảnh giới nữa.
Tiểu chu thiên đầu tiên hắn thiết lập là nhật nguyệt tinh thần, là nhiệt tình là lý tưởng.
Hôm nay đi tới nơi này, đã thành lập được tiểu chu thiên thứ hai. Đó là sơn xuyên hà lưu, là đường ở dưới chân, là năm tháng biến thiên, là phong cảnh dọc đường.
Tiểu chu thiên thứ ba, hắn bắt đầu nghĩ tới bản thân mình. Nghĩ đến những con đường đã qua, những người đã gặp, những chuyện đã trải qua, muốn hỏi bản thân là tại sao, là muốn đi đâu.
Đối với Khương Vọng, đây là con đường của hắn, là tu hành của hắn.
Hắn nhất định phải dùng trạng thái đỉnh phong nhất, để tham dự Thiên Phủ bí cảnh.
Rời khỏi Thái Hư ảo cảnh chưa được bao lâu, Khương Vọng chợt có cảm giác căn phòng hơi rung lắc.
Sau đó nghe thấy tiếng phanh! Phanh! Phanh!
Âm thanh trầm và xa.
Hắn rốt cuộc cũng chắc chắn đó không phải là ảo giác.
Bởi vì theo âm thanh này, cả gian phòng, không, toàn bộ mặt đất ở đây đều mơ hồ đung đưa.
Khương Vọng nhảy ra ngoài cửa sổ, nhảy lên nóc tửu lầu, sau đó nhìn thấy:
Một con cự thú dạng rùa khổng lồ đang nghểnh đầu, từng bước đi về phía trước, mỗi một bước nó đi, đều khiến cả vùng rung động.
Con cự thú bự đến cỡ nào?
Chỉ mỗi bốn cái chân ngắn to mập của nó, đã cao hơn cổng thành của tòa thành Khương Vọng đang ở.
Và trên mu rùa của nó, Khương Vọng nhìn thấy...
Đình đài lầu các, người đến người đi... Một cái thành phố khổng lồ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận