Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1699: Bạch tháp (2)

Nếu Bạch Vân đồng tử bị nó mê hoặc, vậy điều chờ hắn chính là Vân Đỉnh Tiên Cung tại Ngũ Phủ Hải tạo phản, hậu quả khó có thể tưởng tượng. Bạch Vân đồng tử không bị mê hoặc, nói hết thảy cho hắn, hắn phát hiện ra loại nguy hiểm kia, thì tất nhiên phải có hành động. Nhưng vào lúc ấy, muốn tới gần chân tướng, làm gì còn có lựa chọn nào khác?
Chọn thế nào cũng sai.
Hết thảy đều trong vòng khống chế của Hỗn Độn!
"Chui vào Ngũ Phủ Hải của huynh?" Vẻ mặt Tả Quang Thù biến đổi.
Nguyệt Thiên Nô cũng hết sức chăm chú nghe.
"Ta vốn suy nghĩ, ý chí kia là Chúc Cửu Âm, hay là Hỗn Độn. Hiện tại đã xác định không thể nghi ngờ. Hơn nữa chuyện Cửu Phượng và Cường Lương biến mất, tất nhiên cũng có liên quan đến nó." Khương Vọng chậm rãi nói: "Biến hóa trong Sơn Hải Cảnh là do nó gây nên. Có lẽ không chỉ mình nó.."
"Tại sao là chúng ta?" Tả Quang Thù hỏi: "Nó chỉ muốn đưa tháp Điêu Linh ra Điêu Nam Uyên... Giống như huynh nói, đó là một chuyện rất đơn giản. Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác?"
"Không nhất định là chúng ta, cũng có thể là người khác. Nhưng nhất định phải là người đến Sơn Hải Cảnh thí luyện." Khương Vọng lắc đầu, hỏi: "Nhớ kỹ Hỗn Độn miêu tả tội trạng của Chúc Cửu Âm thế nào không?"
Tả Quang Thù còn có chút nghi hoặc chưa hiểu, nhưng trả lời rất nhanh: "Nói nó trên lấn thiên ý, dưới ức hiếp chư thần."
"Thiên ý... Đây chính là nguyên nhân." Khương Vọng càng nói càng chắc chắn: "Bởi vì việc chúng ta cầm Cửu Chương ngọc bích tiến vào Sơn Hải Cảnh lịch luyện, được Hoàng Duy Chân tán thành. Chúng ta đại diện cho ý chí của Hoàng Duy Chân, chúng ta đại diện cho thiên ý của giới này! Cho nên chúng ta có thể mang tháp Điêu Linh ra khỏi Điêu Nam Uyên, Hỗn Độn không tự làm được, thuộc hạ khác nó khống chế cũng không làm được, bởi vì chúng nó đều bị ‘Thiên ý' trói buộc.
"Thì ra là thế!" Nguyệt Thiên Nô bừng tỉnh đại ngộ: "Lúc ấy ta còn cảm thấy rất nghi hoặc. Chúc Cửu Âm khống chế ngày đêm, cố định như thường. Từ sau khi chúng ta tiến vào Sơn Hải Cảnh, chưa có một lần lệch đi. Sao lại nói là trên lấn thiên ý? Nó rõ ràng đang thể hiện thiên ý, là người bảo vệ trật tự mới đúng!"
"Ta vẫn không hiểu." Tả Quang Thù nói: "Nếu nói ý chí còn sót lại của Hoàng Duy Chân, chính là thiên ý của giới này, vậy Hỗn Độn làm nhiều như vậy để làm gì?"
Khương Vọng nhìn y: "Đệ nhìn đệ đi, có thiên phú tuyệt hảo, gia thế đỉnh cấp, có người thân, có bạn bè, có chuyện xưa, có mơ ước. Nếu có một ngày, đệ phát hiện từ trước tới nay, thật ra đệ đang sống trong một cái lồng, vĩnh viễn không ra được. Mỗi tiếng nói mỗi cử động của đệ, vĩnh viễn bị ý chí nào đó ước thúc. Đệ sẽ làm gì?"
Tả Quang Thù bỗng nhiên siết chặt nắm đấm, không nói gì, nhưng cũng đã biểu lộ ra là đã hiểu.
Khương Vọng nói: "Đệ muốn làm gì, thì Hỗn Độn muốn làm cái đó.
Khi nói những lời này, Khương Vọng lại nghĩ tới, âm thanh mê hoặc Bạch Vân đồng tử trong Ngũ Phủ Hải kia.
Tự do!
Có lẽ nó không chỉ đang mê hoặc?
Một tồn tại có thể mở miệng nói chuyện, vậy mà phải ngồi trơ trước Hải Thần bích chín trăm năm.
Có lực lượng mạnh mẽ như vậy, lại bị bắt ẩn náu ở một nơi như Điêu Nam Uyên...
Nhất định có điều gì đang chống đỡ nó.
Một tồn tại sinh hoạt trong thế giới bị ý chí của Hoàng Duy Chân bao phủ, lại muốn khởi xướng phản kháng với thế giới này. Thiên thụ thần danh, lại phản kích thiên ý.
Nhất định có điều gì, đang chống đỡ nó.
Chỉ có phía nam không thần phục, có lẽ là chữ Hoàng Duy Chân để lại, gửi gắm tình cảm của lão đối với Sở quốc.
Nhưng cũng chưa chắc không phải tiếng lòng của Hỗn Độn.
Hỗn Độn dùng những lời này để gợi lên tình cảm của người Sở như Tả Quang Thù, cũng chưa hẳn không có mấy phần chân tình của mình.
Trong lúc ba người nói chuyện, vẫn đang không ngừng bay nhanh, từ đầu đến cuối Khương Vọng luôn dẫn đầu.
"Hiện tại ngươi định làm gì?" Nguyệt Thiên Nô hỏi.
"Hiện tại đã không phải là vấn đề chúng ta có thể giải quyết. Khương Vọng nói: "Ta dự định tìm một khối Sơn chuyện, Thần bích hoặc là Hải Thần bích gần đây, nói chuyện này cho Chúc Cửu Âm. Nó đã biết chuyện Điêu Nam Uyên xảy ra, nhưng chắc chắn không biết rõ tất cả chi tiết.
"Đúng." Tả Quang Thù nói: "Hỗn Độn muốn đối kháng thiên ý, khiêu chiến quy tắc của thế giới này. Mà Chúc Cửu Âm muốn giữ gìn quy tắc của thế giới này. Chúng ta đã đại diện cho thiên ý của giới này, Chúc Cửu Âm kia chính là bạn của chúng ta, Hỗn Độn chính là kẻ địch của chúng ta. Quang Thù." Khương Vọng hỏi: "Đệ cho rằng vừa rồi ở Điêu Nam Uyên, Thực Ý thú bị ai thúc đẩy?" "Không phải Hỗn Độn sao?"
"Chúng ta đang đi theo kế hoạch của Hỗn Độn, nó cần gì phải ngăn chúng ta lại? Đồng hóa chúng ta tại Điêu Nam Uyên, có chỗ tốt gì với nó?"
"Huynh nói là... Chúc Cửu Âm?"
"Toà tháp Điêu Linh kia thật sự là đang bảo vệ chúng ta, ít nhất trong Điêu Nam Uyên này. Mà trong Sơn Hải Cảnh còn có ai có thể điều động Thực Ý thú, đột phá vòng bảo vệ của tháp Điêu Linh này?" Khương Vọng cảm thán nói: "Chúc Cửu Âm là người bảo vệ trật tự của Sơn Hải Cảnh, nhưng cũng chưa chắc là bạn của chúng ta. Dưới điều kiện tiên quyết chúng ta bị Hỗn Độn lợi dụng, lợi dụng chúng ta hay bóp chết chúng ta, nó hiển nhiên đã có lựa chọn của mình.
Nguyệt Thiên Nô nhìn ra được, Khương Vọng đang dạy dỗ Tả Quang Thù tỉnh táo nhận biết thế giới. Vị quý công tử được nuôi dưỡng trong phủ quốc công này, mặc dù bụng đầy kinh luân, đọc thuộc lòng bách gia, nhưng nhiều khi lại quá ngây thơ.
Đó là ngây thơ đã từng được cho phép.
Thật ra Tẩy Nguyệt am không bắt buộc người khác tỉnh táo, nhưng nàng suy nghĩ, vẫn bổ sung một câu: "Nơi này là Sơn Hải Cảnh, nhưng không hề nghi ngờ, nó cũng là một thế giới vô cùng chân thật.
Dù sao thân này đã có duyên phận đồng hành.
Căn cứ vào câu chuyện chỉ có phía nam không thần phục, mà có điều đồng cảm với tình cảnh của Hỗn Độn.
Nhưng không thể nghi ngờ, đối với phân tích của Khương Vọng, Tả Quang Thù càng tin tưởng hơn.
Nghe vậy y chỉ nói: "Mặc dù không phải bạn bè. Nhưng ít ra ở thời điểm hiện tại, mưu cầu của chúng ta và Chúc Cửu Âm là giống nhau. Cho nên chúng ta nên mau chóng thông báo cho nó, nói cho nó biết tất cả chi tiết trong Điêu Nam Uyên.
"Mưu cầu của chúng ta cũng không hoàn toàn giống nó." Khương Vọng nói: "Chúc Cửu Âm nhất định phải giữ gìn trật tự của thế giới này, mà chúng ta, chỉ cần lấy được Cửu Phượng chương. Dù cho thế giới này khó phân biệt thật giả, không phân hư thực. Nhưng đối với Sơn Hải Cảnh, trên một mức độ càng lớn hơn, chúng ta cũng chỉ là người qua đường."
Hắn phảng phất đang thuyết phục Tả Quang Thù, lại giống như đang thuyết phục chính mình.
"Chúc Cửu Âm đã có thể điều động Thực Ý thú, thì chắc đã biết phát sinh chuyện gì." Nguyệt Thiên Nô nói:
"Chúng ta còn cần phải thông báo cho nó sao?"
Khương Vọng nói: "Chúc Cửu Âm tất nhiên không làm được toàn trí toàn năng, dù ở trong Sơn Hải Cảnh cũng là như thế, không phải Hỗn Độn không có bất cứ cơ hội nào. Mà tốc độ đến của Thực Ý thú, ước chừng cũng có thể nói rõ Chúc Cửu Âm không hiểu rõ Điêu Nam Uyên. Cho nên ta cho rằng, vẫn cần phải truyền tin tức qua."
"Thông qua Sơn Thần bích là có thể liên hệ với Chúc Cửu Âm sao?" Tả Quang Thù lại hỏi.
Khương Vọng nói: "Chắc có thể. Nếu nó thật sự đang nhìn chăm chú chúng ta.."
Ngay lúc này... ù ù!
Ầm ầm!
Tiếng vang kinh khủng bỗng nhiên nổ tung sau lưng.
Ngay cả Khương Vọng cũng trong nháy mắt mất đi thính giác!
Ba người quay đầu trong lúc bay nhanh, chỉ thấy...
Tháp Điêu Linh vẫn đang bành trướng, phảng phất thật sự có thể bành trướng vô hạn, ngay trước "bức tường thuỷ triều đen" kia, vẫn luôn cất cao, cất cao...
Khuấy động mây khói, còn đang cất cao.
Giống như đã tiếp xúc đến chân trời, còn đang cất cao!
Tiếng vang kinh khủng kia chính là động tĩnh ngọn tháp Điêu Linh va chạm với chân trời, không thể nhìn hết trong tầm mắt! Con sông thời gian phảng phất ngừng lại vào thời khắc này.
Sau đó lại tiếp tục chảy xiết.
Thế giới vừa rồi còn sáng tỏ, đường hoàng, lập tức trở nên ảm đạm, âm u.
Bầu trời mênh mông bát ngát kia, tại một góc này, giống như sụp đổ xuống!
Từng tia sét, quét ngang trời đất, có uy năng diệt thế.
Biển cả bỗng nhiên trở nên điên cuồng, kinh đào hải lãng, lặp đi lặp lại không ngớt, như yêu ma giương vuốt.
Trong âm thanh quái dị này, gió lốc kinh khủng hình thành, càn quét hết thảy, nối liền đất trời.
Giữa thiên địa, một loại giới hạn nào đó bị phá vỡ, bức "tường thuỷ triều đen" kinh khủng kia sụp đổ trong nháy mắt. Ác ý thuộc về Điêu Nam Uyên, không giữ lại chút nào mà chạy đến toàn bộ Sơn Hải Cảnh.
"Không cần đi nữa... Khương Vọng nói.
Tả Quang Thù nhìn khuôn mặt của hắn.
Một khắc này, nét mặt của hắn lộ ra vẻ thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận