Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 591: Tùng Đào

Màn đêm buông xuống, Khương Vọng ở lại trong một khách sạn bình thường.
Không thể bỏ bê khóa sớm khóa muộn, mặc dù với thực lực hiện tại của hắn, cho dù ở trong dã ngoại cũng sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng dù sao luôn sống trong trấn thành, vẫn có thói quen nghỉ lại ở các nơi như khách sạn.
Sau khi kết thúc việc "quét sạch" Nội Phủ, ngoài cửa có một đạo khí tức đúng lúc dâng lên.
"Người nào?"
Khương Vọng đứng lên, cầm kiếm trong tay.
"Là ta." Doãn Quan cố ý tiết lộ khí tức thản nhiên đẩy cửa mà vào.
"Ta tưởng ngươi hẳn là đã sớm đi rồi." Khương Vọng buông tay ra khỏi chuôi kiếm.
Tề quốc cách nơi này cũng không xa, nếu thật sự có cường giả quá cảnh, chẳng lẽ sẽ có người trong Húc quốc dám nói cái gì sao?
Doãn Quan vừa mới làm ra chuyện lớn ở Tề quốc, lại còn dám công khai lưu lại Húc quốc phụ cận Tề quốc. Thật sự làm Khương Vọng có chút bội phục.
"Đi đâu cho được? Phạm vi hoạt động của Địa Ngục Vô Môn vẫn luôn nằm ở Đông vực." Doãn Quan thuận miệng nói, bản thân gã lạnh nhạt hơn nhiều so với Khương Vọng, dường như hoàn toàn không lo lắng đuổi giết đến từ phía Tề quốc.
Gã tiện tay đóng cửa phòng, cởi Nặc y ra, đặt ở trên bàn trước người Khương Vọng: "Hơn nữa, ta cũng không có thói quen chỉ mượn không trả.”
Chờ Khương Vọng nắm lấy Nặc y, gã lại nói: "Ta đã gia trì bí pháp ở trên cái áo này, có thể cho ngươi tránh thoát tu sĩ Thần Lâm cảnh dò xét. Tuy nhiên hiệu quả chỉ có thể kéo dài ba lần. Coi như là cấp thù lao cho ngươi."
Gã đưa mắt nhìn Khương Vọng, giọng điệu cực kỳ tùy ý: "Có muốn thử xem không?”
Khương Vọng ngẩn người: "Vậy không phải chỉ còn lại hai lần sao? Thử xong một lần, ngươi sẽ gia trì giúp ta một lần nữa?"
“Không." Doãn Quan đáp lại rất dứt khoát.
Gã cho rằng tiền thù lao mà mình đưa ra đã hợp lý, đương nhiên sẽ không tốn nhiều tâm tư nữa.
Khương Vọng hiển nhiên đã sớm biết đáp án của đối phương, nghe vậy chỉ nhún nhún vai, dứt khoát thu hồi Nặc y vào trong hộp đựng đồ.
Nếu là Doãn Quan tự mình xuất thủ, cho dù chỉ có hiệu quả hai lần, hắn nhất định cũng sẽ thử một lần để xác nhận hiệu quả cụ thể. Đối với một sát thủ luôn luôn bên bờ vực sinh tử mà nói, bảo trì hoài nghi mới có thể cam đoan sống sót.
Doãn Quan tự tay rót trà cho mình: "Tin tưởng một vị sát thủ, không phải là lựa chọn có đầu óc gì.”
Gã hiện tại nói chuyện cùng Khương Vọng đã tùy ý tự nhiên hơn nhiều so với trước kia. Cũng là vì hai người đã quen thuộc hơn so với thời điểm trước.
"Ta cũng không phải tin tưởng ngươi, ta chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình." Khương Vọng cười cười: "Ngươi không cần phải dùng cái này để lừa gạt ta. Hơn nữa khi nào sử dụng Nặc y, chính là thời điểm ta tự quyết định. Vậy cho nên ngươi có động tay bên trên cũng không có chút ý nghĩa nào."
“Ta càng ngày càng thưởng thức ngươi." Doãn Quan không thể không thừa nhận, Khương Vọng đích thực là kẻ có đầu óc, gã uống một ngụm trà, nói: "Thế nào, có hứng thú gia nhập Địa Ngục Vô Môn hay không? Ta có thể cho ngươi làm một vị Diêm La, đeo mặt nạ, không ai biết thân phận thật sự của ngươi, hơn nữa quyền cao chức trọng. Biện Thành vương, Thái Sơn vương, Đô Thị vương, những vị trí này mặc ngươi lựa chọn. Tài nguyên và con đường của Địa Ngục Vô Môn mở rộng với ngươi... hay là Bình Đẳng vương thì sao?”
Xem ra đây mới là mục đích thật sự của gã.
Một trận ở Tề quốc, Địa Ngục Vô Môn tử thương thảm trọng, cần bổ sung nhân thủ khẩn cấp. Doãn Quan với tư cách là thủ lĩnh, đương nhiên phải tự mình chiêu thu Diêm La. Khương Vọng mặc dù chỉ là tu sĩ Một phủ, nhưng thân mang thần thông, tiền đồ vô lượng. Cũng là một lựa chọn tốt trong tình trạng thiếu nhân lực hiện tại.
Khương Vọng lắc đầu: "Quên đi, cũng không may mắn lắm.”
Doãn Quan có chút không nói nên lời, nhưng cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là không có biện pháp phản bác.
Đương nhiên gã cũng hiểu được, loại tu sĩ tiền đồ vô lượng như Khương Vọng, có khả năng rất nhỏ sẽ nguyện ý ở lại lăn lộn trong Địa Ngục Vô Môn. Cho nên cũng không có ý nghĩ ép buộc gia nhập.
Khương Vọng chủ động chuyển đề tài: "Kỳ thật Nhạc Lãnh đã cho ta thù lao rồi, ngươi không cần bận tâm nữa."
“Đó là Tề quốc cho, không phải Địa Ngục Vô Môn cho." Doãn Quan nói.
Trong lời nói của gã lại theo bản năng so sánh Địa Ngục Vô Môn cùng Tề quốc, có thể thấy được là người tâm khí rất cao.
Khương Vọng đã nhận lấy đủ đồ đạc, vốn cũng không có ngượng ngùng, chỉ là thuận miệng chuyển đề tài mà thôi.
Hắn suy nghĩ một chút: "Kỳ thực ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Ta không cam đoan sẽ trả lời." Doãn Quan nói.
"Không liên quan đến ngươi, cũng không liên quan đến tổ chức Địa Ngục Vô Môn của các ngươi." Khương Vọng sắp xếp lại từ ngữ, hỏi: "Ta muốn hỏi ngươi là, ngươi có biết…hung thú sinh ra như thế nào hay không?”
Doãn Quan trước kia là thành chủ của hai mươi bảy thành Hữu quốc Hạ thành, đương nhiên không có quyền lực thực chất gì. Nhưng về sau là thủ lĩnh của Địa Ngục Vô Môn, mỗi ngày giết cái này giết cái kia, có lẽ rất có hiểu biết đối với bí mật của giới tu hành mới đúng.
"Chưa từng chú ý qua." Doãn Quan lắc đầu, lại nói: "Nếu ngươi muốn biết, vì sao không tự mình đi xem?”
‘Tự mình đi xem sao…’ Khương Vọng có chút chần chừ.
Doãn Quan nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta còn có chút thời gian."
“Vậy chúng ta lập tức xuất phát." Khương Vọng nhanh chân đi ra ngoài.
Khương Vọng sẽ không quên, khi tổ thú có nguy cơ bị phá hủy lúc ở Ngọc Hành phong, quốc tướng Trang quốc Đỗ Như Huyên đã chạy tới tọa trấn trước tiên.
Loại tài nguyên trọng yếu như sào huyệt hung thú này, Húc quốc cũng sẽ rất coi trọng mới đúng.
Một tên tu sĩ mới mở phủ đầu tiên của Nội Phủ, còn không tự đại đến mức có thể vượt ngang Húc quốc.
Có một cái bắp đùi như Doãn Quan duỗi tới, lúc này không ôm thì đợi đến khi nào?
Tòa thành mà Khương Vọng tạm thời dừng chân này tên là Tùng Đào.
Sở dĩ được đặt tên như vậy là do đứng ở nơi cao nhất của tòa thành này nhìn ra bên ngoài, có thể nhìn thấy một khu rừng thông chiếm diện tích rất rộng, gió thổi qua, cành lá nhấp nhô như sóng.
Rừng thông tuy bát ngát xinh đẹp, nhưng chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, bởi vì trong khu rừng thông khổng lồ này có rất nhiều hung thú sinh sống.
Cánh cửa đối diện với rừng thông của Tùng Đào thành đóng lại quanh năm. Nơi đóng quân của quân vệ thành lại càng trực tiếp được xây dựng ngoài rừng, thủ hộ dân chúng trong thành an toàn.
Nhưng rừng thông có diện tích quá lớn, không thể nào bao vây được. Cho nên thường thường vẫn sẽ có hung thú chạy ra, tàn sát bừa bãi dân chúng ở các phương hướng khác.
Ngay tại chỗ có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện vui buồn lẫn lộn, nhưng Khương Vọng cũng rõ ràng, dân chúng tử thương ở những phương hướng kia kỳ thật là do được triều đình Húc quốc ngầm đồng ý.
Khương Vọng cùng Doãn Quan trực tiếp vòng qua quân doanh, từ một phương hướng không có người trông coi lẻn vào trong rừng thông.
Hai người đều bay sát mặt đất, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Có cường giả mới tấn thăng Thần Lâm cảnh như Doãn Quan ở bên cạnh, cũng không cần lo lắng gì về vấn đề an toàn, nếu thật sự bị cường giả Húc quốc bắt gặp, có lẽ chạy trốn cũng không có vấn đề gì, chỗ bọn họ xông vào đêm nay cũng không phải là Vương cung Húc quốc.
"Rừng thông này còn lớn hơn nhiều so với cả Tùng Đào thành." Doãn Quan nhẹ giọng thở dài.
Thanh âm của gã chỉ vang lên ở phụ cận, cũng không lan rộng ra, trong giọng nói có chút kinh ngạc.
Đối với Khương Vọng mà nói, rừng thông này mặc dù rộng lớn, nhưng so với Sâm Hải Nguyên giới thì còn xa không đủ nhìn, hoàn toàn không thể làm cho hắn động dung.
Doãn Quan mạnh thì mạnh đấy, nhưng những bí cảnh trên đời này đại khái đều vô duyên với gã, bởi vì phàm là bí cảnh cường đại, vậy đều đã có chủ nhân, đã quy về trật tự. Gã không có thân phận đứng đắn để có thể trà trộn vào.
Đây cũng là một trong những khuyết điểm khi không có thế lực cường đại sau lưng để dựa vào.
"Đúng vậy, rất lớn." Khương Vọng thuận miệng qua loa.
Doãn Anh liếc mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên biến mất tại chỗ.
Có biến xuất hiện.
"Không hài lòng chuyện ta qua loa với ngươi thì ngươi có thể nói a! Đường đường Tần Quảng vương, thế mà lại ấu trĩ như vậy!”
Khương Vọng thầm giận dữ hô, mặc dù hoảng hốt nhưng không loạn, cả người lặng yên không một tiếng động vọt lên ngọn cây, ẩn chính mình ở giữa cành lá.
Sau đó mới nghe được thanh âm cành khô bị giẫm đứt, hai người trùm cả cơ thể bằng áo bào màu đen từ xa đi tới, vừa đi vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận