Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2035: Gặp nhau lúc khó khăn (2)

Người nói đương nhiên biết mình đang cố tình bịa đặt, người truyền tai nhau cũng tự nhiên hiểu rõ đây là lời nói vô căn cứ. Nhưng dùng ác ý lớn nhất để chà đạp người khác, từ trước đến nay vẫn luôn là quán tính của những người nghị luận trên phố lớn ngõ nhỏ.
Con ruồi này vo ve một tiếng, con ruồi kia vo ve hai tiếng, càng vo ve càng thái quá. Nhưng càng thái quá, càng kỳ quái, người ta lại càng thích chia sẻ.
Cho dù là lấy lực ảnh hưởng của Trọng Huyền gia hiện tại, cũng không thể bịt miệng được nhiều người như vậy. Nếu thật sự để ý, ngược lại còn không duyên cớ mất đi giá trị bản thân.
Trọng Huyền Tuân đương nhiên cũng hiểu được đạo lý này. Nhưng gã chỉ nói:
"Làm phiền ta." Ngô Độ Thu cũng từ chối cho ý kiến, lại hỏi:
"Vậy hôm nay ngươi đến tìm ta, là có chuyện gì? Không lẽ thật sự chỉ là vì uống trà ư?"
"Tên đường đệ béo ú của ta tốn bao nhiêu công sức, tìm hai ngày cũng không tìm được người, ta nghi ngờ Thập Tứ đã ra biển rồi." Giọng điệu của Trọng Huyền Tuân nhẹ như mây gió:
"Ngươi không phải có chút quan hệ ở đảo Quyết Minh sao? Giúp ta tìm một chút." Ngô Độ Thu nhịn không được cười:
"Quan Quân Hầu đây là vì sao?"
"Gừng càng già càng cay. Lão gia tử cố ý chọn ngày vào học cung, gọi ta và Trọng Huyền Thắng đến thảo luận vấn đề thừa kế tước vị. Chính là tính toán kỹ ta sẽ nhân cơ hội này tính thù mới hận cũ, lôi Trọng Huyền Thắng vào học cung đánh cho một trận... Như vậy không để lại dấu vết nào mà tách Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ ra, không cho bọn họ cơ hội được nói chuyện. Sau đó từ từ thúc đẩy chuyện liên hôn, đưa ra điều kiện cho hai người bọn họ cơ hội được lựa chọn. Lựa chọn của Thập Tứ đúng như ngài ấy mong muốn, nếu Trọng Huyền Thắng cũng đưa ra lựa chọn phù hợp với dự tính của ngài, lão gia tử còn có thể dùng việc cho phép Thập Tứ làm thiếp để hàn gắn quan hệ tôn tử giữa ngài ấy và Trọng Huyền Thắng... Chỉ là không ngờ Trọng Huyền Thắng lại kiên quyết như vậy." Trọng Huyền Tuân nhún vai:
"Lão gia tử thuận tay chơi ta một vố, ta cũng phải gây thêm chút phiền phức cho ngài ấy mới được." Ngô Độ Thu cười toe toét:
"Ngươi cũng không cần giải thích nhiều như vậy... Chuyện này ta nhận." Say khi dừng một chút, y lại hỏi:
"Đúng rồi, cá nhân ta ngược lại khá tò mò. Đối với lựa chọn của Trọng Huyền Thắng... suy nghĩ của ngươi như thế nào?"
"Nói thế nào nhỉ..."
Trọng Huyền Tuân xoay xoay chén trà:
"Thậm chí có chút khiến người ta thưởng thức." Ngô Độ Thu liền cười:
"Xem ra là muốn biến chiến tranh thành tơ lụa rồi."
"Không." Trọng Huyền Tuân đặt chén trà xuống, vỗ tay, đứng dậy:
"Đánh nhau mới có cảm giác hơn."
Ròng rã hai ngày, các biên quận của nước Tề đều không có tin tức gì về Thập Tứ. Trọng Huyền Thắng gần như phát điên, nhưng gã nhất định phải tọa trấn ở Lâm Truy, tổng hợp tin tức từ các nơi, bình tĩnh phân tích từng chút manh mối về Thập Tứ. Mà Khương Vọng sau khi báo cáo cho triều đình, liền đi về phía đông đến quận Lâm Hải, một mình tới quần đảo Cận Hải. Tuy lấy quan hệ của Lữ Tông Kiêu, mười ba bến tàu ở quận Lâm Hải đều không tra ra được tin tức về thuyền của Thập Tứ. Nhưng trong tình huống các biên quan của nước Tề đều không phát hiện ra tung tích của nàng, thì chỉ có quần đảo Cận Hải mới là nơi có khả năng cao nhất. Bến tàu quận Lâm Hải vốn là nơi long xà hỗn tạp, muốn tìm một người cố ý che giấu thân phận không phải là chuyện dễ dàng. Muốn ngược dòng tìm hiểu lại càng khó, có sơ suất cũng là điều khó tránh khỏi. Đức Thịnh Thương hội vốn có mối làm ăn ở hải ngoại, ngược lại có thể cung cấp một phần trợ giúp. Khương Vọng lại cố ý tìm đến Tứ Hải Thương minh, bỏ ra số tiền lớn để sử dụng mạng lưới tình báo của bọn họ. Ngoài ra Khương Vô Ưu cũng có thái độ khá tích cực đối với chuyện này, nói gì mà Lâm Truy khó khăn lắm mới có một công tử ca không phải là cặn bã, rất sẵn lòng điều động nhân lực hỗ trợ... Nhưng Khương Vọng cân nhắc đến bối cảnh gia tộc của Trọng Huyền Thắng, không thích hợp đi quá gần với Hoàng nữ, liền thay mặt từ chối - mặc dù Trọng Huyền Thắng hiện tại chắc chắn sẽ không để ý đến những điều này. Lần trước ra biển, đã là chuyện của hai năm trước. Trận tử chiến trên Thiên Nhai đài kia dường như đã rất xa vời. Danh tự trên bảng Hải Xuân cũng đã sớm bị đẩy xuống. Từ xưa đến nay, nơi này luôn là người đến người đi, thủy triều lên xuống. Khương Vọng thay Trọng Huyền Thắng ra biển tìm người, đương nhiên không phải là không có chuẩn bị. Đối với việc tìm tung tích người, hắn không có nhiều tự tin. Nhưng đối với việc làm sao để làm lớn chuyện, hắn lại rất có kinh nghiệm. Nếu mạng lưới tình báo do Đức Thịnh Thương hội và Tứ Hải Thương minh cùng dệt nên không tìm ra Thập Tứ, hắn sẽ chuẩn bị lấy tên giả "Thập Tứ Thắng", đến Thiên Nhai đài công khai khiêu chiến Trần Trì Đào của Điếu Hải lâu. Dùng chuyện này chắc chắn sẽ gây chấn động khắp quần đảo Cận Hải, thông báo cho Thập Tứ biết hắn đã đến, để Thập Tứ biết được quyết tâm của Trọng Huyền Thắng. Nếu sau khi đánh bại được Trần Trì Đào mà đối phương vẫn chưa xuất hiện, hắn sẽ dựa theo thứ tự danh tiếng, lần lượt khiêu chiến các cường giả Thần Lâm cảnh trên quần đảo Cận Hải, cho đến khi đánh thắng đủ mười bốn trận mới thôi. Năm đó khi mài chết Quý Thiếu Khanh, Trần Trì Đào đã nói một câu, "Nếu như sinh muộn hơn mười lăm năm." Khương Vọng lần này có lẽ cũng có thể nói với lão, sớm hơn mười lăm năm, kỳ thực cũng không sao. Đương nhiên đây chỉ là phương án cuối cùng, tạm thời vẫn chỉ nằm trong suy nghĩ của Khương Vọng... Hơn nữa cuối cùng cũng chỉ là kế hoạch. Bởi vì ngay khi Khương Vọng đặt chân lên đảo Hải Môn, tổ chức các lộ nhân mã tìm kiếm Thập Tứ, thì có một người không ngờ tới đã tìm đến cửa. Người đến là một tráng hán trung niên, trên tay cầm lệnh bài của Thứ Vụ sứ Điếu Hải lâu. Là chức vụ cao nhất dưới cấp độ trưởng lão của Điếu Hải lâu, vị trí Thứ Vụ sứ này nắm giữ quyền hành khá lớn, đặc biệt là sau khi Trấn Hải minh thành lập được vài năm. "... Từ Đắc Tiều đến Hữu Hạ... Ví dụ như Nộ Cức bang... Nói tóm lại, chúng ta đã điều tra toàn diện, trong bốn ngày qua, trong số những người đến từ Tề quốc tuyệt đối không có vị Thập Tứ cô nương kia. Nói cách khác, nếu ngài xác định nàng ấy rời khỏi Lâm Truy vào ngày 26 tháng 4, vậy thì nàng chắc chắn không ra biển." Vị Thứ Vụ sứ họ Lục này báo cáo như vậy. Kiểm tra tất cả những người ra biển từ Tề quốc trong vòng năm ngày, chỉ cần nghĩ đến khối lượng công việc này cũng biết là kinh khủng cỡ nào. Nhân lực và vật lực cần huy động, tuyệt đối không đơn giản.
Địa vị lịch sử và kinh doanh của Điếu Hải lâu ở quần đảo Cận Hải tự nhiên là không cần bàn cãi. Cho dù thanh thế của Tề quốc ngày nay lớn mạnh như vậy, lại không ngừng xâm chiếm thị phần của Trấn Hải minh ở hải ngoại, áp chế uy tín của Điếu Hải lâu. Nhưng thật sự nói đến năng lực tình báo ở quần đảo Cận Hải, vẫn không thể nào so sánh được với Điếu Hải lâu. Nếu Trúc Bích Quỳnh không cố ý lừa gạt, thì đây chính là sự thật cuối cùng. Nếu Thập Tứ không ra biển, vậy nàng ấy đang ở đâu? Còn về việc tin tức này có phải là Trúc Bích Quỳnh cố ý lừa gạt hay không... Khương Vọng căn bản không nghĩ đến vấn đề này. Nói đến cũng lạ, từ lần chia tay trước đó, bọn họ đã không gặp lại nhau. Những ngày tháng chung đụng ở Thanh Dương trấn năm đó, đến nay nghĩ lại vẫn là ký ức vô cùng quý giá. Khi đó hai người còn vắng vẻ vô danh, nhận thức về thế giới còn rất đơn thuần...
Giờ đây một người trở về Điếu Hải lâu, trở thành cao đồ của trưởng lão thứ tư Cô Hoài Tín, có thể sai khiến nhân vật cấp bậc Thứ Vụ sứ làm việc cho mình. Một người vẫn ở trong quan trường Tề quốc, được phong tước Võ An Hầu, ra biển một chuyến, còn chưa làm gì đã thu hút sự chú ý của các phương. Bọn họ ai cũng đã đi rất cao, cho nên khoảng cách giữa hai người lại càng ngày càng xa. Không còn thấy được những ngày tháng cũ, thấy chó đen náo loạn, chó trắng bi thương. Tiếng sóng biển không ngừng kéo dài ký ức. Khương Vọng trầm mặc một lúc lâu, mới hỏi:
"Trúc cô nương, nàng ấy đâu?"
"Cô nương nhà ta nói…" Thứ Vụ sứ họ Lục mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm:
"Nếu ngài hỏi thì nói với ngài, hiện tại còn chưa phải lúc gặp mặt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận