Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 569: Trao đổi

Con người Doãn Quan, luôn làm việc theo một bộ quy tắc do chính y đặt ra.
Y giống như không hề tin vào cái gì mà tình nghĩa, hứa hẹn, ngược lại càng giống các tu sĩ thương môn, tuân theo nguyên tắc giao dịch công bằng.
Đương nhiên, loại "công bằng" này cũng vô cùng đơn giản mà thô bạo, tất cả chỉ trong một ý niệm của y.
Giống như y cứu Khương Vọng một mạng từ trong tay Tô Xa, Khương Vọng tìm người giúp y lẫn vào Lâm Truy thông qua con đường chính quy thì y liền không hề nhắc đến nữa, cho rằng đã thanh toán xong ân tình.
Cho dù mục đích của Trọng Huyền Thắng không hề đơn thuần, còn mượn cơ hội hoàn thành kế hoạch của mình thì y giống như cũng không thèm để ý đến.
Từ điểm này có thể thấy được, y là một người có mục tiêu vô cùng rõ ràng.
Y chỉ cần hoàn thành mục tiêu của mình chứ không hề quan tâm hoàn thành nó bằng thủ đoạn gì, thậm chí cũng không quan tâm bản thân có bị người khác lợi dụng hay không.
Bây giờ, Khương Vọng nợ y một nhân tình, y chỉ muốn đòi lấy ngay lập tức, giúp y làm một chuyện.
Chuyện này rất có phong cách "Doãn Quan".
"Chuyện gì?" Khương Vọng trực tiếp hỏi.
"Đưa ta rời khỏi Tề quốc." Doãn Quan nói.
Không giết Liêm Tước, tha cho Liêm thị, ân tình này rốt cuộc có đáng phải mạo hiểm lớn - giúp tội phạm bị Tề quốc truy nã thoát thân - như vậy hay không? Mỗi một người có lẽ đều sẽ có một đáp án khác nhau.
Khương Vọng nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói:
"Ta có thể cố hết sức.”
Hắn không thể đảm bảo có thể làm được chuyện này, bởi vì nếu chuyện này đơn giản như vậy, Doãn Quan cũng sẽ không cần nhờ đến sự hỗ trợ của hắn. Nhưng hắn hứa, hắn sẽ cố hết sức để làm chuyện này.
Đây là lời hứa của Khương Vọng, vô cùng khí phách.
Sau khi bị tập kích ban sáng, Liêm thị mời đến không ít viện trợ từ bên ngoài, còn được quận thủ của Xích Dương quận phái cao thủ đến trấn giữ.
Dưới tình trạng đề phòng sâm nghiêm như vậy mà y vẫn tự mình lẻn vào Liêm thị... Chuyện này đối với Doãn Quan mà nói chẳng phải là chuyện đáng nhắc đến.
Nếu như lúc này Khương Vọng bán đứng y, không chắc có thể vây giết được y nhưng ít nhất cũng có thể khiến cho y mất đi nửa cái mạng...
Nếu như dẫn Nhạc Lãnh tới, thì hậu quả lại càng đáng buồn hơn.
Nhưng Doãn Quan tựa hồ không hề kiêng kỵ, sau khi Khương Vọng nhận lời, y lắc lắc chén trà, sau đó dừng tay, nói:
"Vậy thì chờ ngươi sắp xếp."
Ngày hôm sau Khương Vọng liền từ biệt Liêm Tước, rời khỏi thành Nam Dao.
Sau đó đi về phía tây, đi đến Nhật Chiếu.
Trước khi rời khỏi Tề quốc, đi về phía Vân quốc, tất nhiên là phải đến xem đất phong của mình một chút, nhìn những người ở trấn Thanh Dương, sắp xếp một số chuyện, hơn nữa cũng đúng lúc thuận đường.
Tính ra lúc này có lẽ Trúc Bích Quỳnh đã trở về Điếu Hải Lâu rồi. Hướng Tiền có lẽ không có thay đổi gì, vẫn chán chường như trước thôi. Chỉ không biết bây giờ tu vi của Độc Cô Tiểu như thế nào, đã dựng được chu thiên hay chưa.
Doãn Quan tập kích Liêm Thị, đi lại tự nhiên trong thành Nam Dao, khiến cho tâm trạng của Liêm Tước rất xấu. Đối với mỗi một người Liêm thị, đây đều là một loại sỉ nhục, đối với người thừa kế gia tộc như Liêm Tước lại càng là một mối sỉ nhục lớn.
Nhưng chỉ khiến cho y càng thêm quyết tâm trọng chấn Liêm thị.
Trước sự cường thế của Doãn Quan, Liêm thị lộ vẻ yếu kém. Mệnh bài đã từng duy trì sự tồn tại của Liêm thị, đang bó buộc Liêm thị hiện tại lẫn tương lai. Nếu vẫn tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị người ta nuốt trọn.
Chẳng qua cho dù tâm trạng có tồi tệ cỡ nào, một trăm quả Thiết Tương đã đồng ý với Khương Vọng y vẫn đem tới đủ, để Khương Vọng thu vào hộp trữ vật.
Vì che giấu cho Doãn Quan, Khương Vọng dùng danh nghĩa muốn tu hành dọc đường mà thuê một chiếc xe ngựa, muốn ngồi xe ngựa đến quận Nhật Chiếu. Đến lãnh thổ Dương quốc cũ, cũng đã đến biên cảnh phía tây hiện tại của Tề quốc, đến lúc đó đã không phải là chuyện mà chỉ cần một chiếc xe ngựa là có thể che giấu được nữa, cần phải nghĩ biện pháp khác.
Điều đáng nhắc tới chính là, xa mã hành của Bảo thị sau khi nghiệm chứng thân phận của hắn thì tìm mọi cách để từ chối, không phải nói là xe ngựa hỏng thì cũng nói phu xe bị bệnh, tóm lại là kiên quyết không đồng ý cho hắn thuê xe ngựa.
Rõ ràng sau lần bồi thường lớn đó, xa mã hành của Bảo thị đã liệt Khương Vọng vào danh sách đen. Nhưng xa mã hành khác lại không thể thông hành toàn quốc.
Cuối cùng vẫn là Liêm Tước ra mặt, trực tiếp mua luôn một chiếc xe ngựa.
Dưới trọng thưởng, có không ít phu xe đồng ý đi xa.
Khương Vọng chọn một người trầm ổn xong thì liền rời khỏi thành Nam Dao.
Thật ra biện pháp ổn định nhất chính là dùng thần hồn Nặc Xà khống chế phu xe này, như thế cũng sẽ không có bất kỳ nguy cơ bị lộ thông tin gì.
Nhưng đối với Khương Vọng mà nói thì hắn vẫn chưa làm được chuyện xem người phàm chỉ như một con kiến hôi, tùy ý giẫm đạp.
Cũng may với tu vi của Doãn Quan, một khi muốn che giấu thì một người phu xe bình thường thế này không thể nào phát hiện ra được.
Chỉ cách một lớp mành, người phu xe ngồi bên ngoài nắm chặt dây cương đánh xe ngựa về phía trước, căn bản không biết bên trong xe đã có thêm một người từ lúc nào.
Khương Vọng ngồi đối diện với Doãn Quan bên trong buồng xe, không hề tán gẫu gì, chỉ tự mình tu hành.
Có Doãn Quan ở đây, Khương Vọng không tu luyện được Phù Lục Hỏa đồ đằng, mà đặt tinh lực chủ yếu vào trong nội phủ.
Nội phủ đầu tiên của hắn được khai mở chưa lâu, mặc dù đã đạt được bảo tàng tối cao rồi, nhưng bản thân nội phủ vẫn còn rất nhiều thứ đáng để khai thác.
Ví dụ như lúc đến Nội Phủ cảnh, mỗi khi mở được một nội phủ, còn có thể khắc vào đó một môn đạo thuật thuấn pháp. Ngưỡng cửa của đạo thuật bậc giáp trung phẩm chính là Nội Phủ cảnh.
Mặc dù Khương Vọng đã luyện thuần thục Bát âm Diễm Tước và Diễm Tước Hàm Hoa, thời gian kháp quyết cũng đã được rút ngắn lại chỉ trong ba hơi thở. Nhưng đến thuấn phát, thì chúng sẽ đạt được sự biến đổi về chất.
Khương Vọng đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn tạm thời gác lại.
Hai môn đạo thuật mà hắn sáng tạo ra này đều rất tốt, uy năng cũng không tôi, nhưng đã sử dụng quá nhiều rồi, rất dễ bị người khác hóa giải, chỉ sợ đến khi đạt đến mức thuấn phát, trong lúc chiến đấu cấp cao, sẽ không có tác dụng quá lớn nữa.
Đáng tiếc là loại đạo thuật cấp bậc này đối với bất kỳ một thế lực nào mà nói thì đều sẽ cất kỹ, không thể nào dễ dàng có được. Trọng Huyền Thắng còn chẳng có thì càng không thể nào chuẩn bị cho hắn.
Lão gia tử Trọng Huyền quả thật đã có ý cho, nhưng ông ta đại biểu cho Trọng Huyền gia chứ không phải là Trọng Huyền Thắng.
Khương Vọng chỉ có thể cự tuyệt. Bất cứ lúc nào hắn cũng sẽ đứng bên cạnh Trọng Huyền Thắng, chứ không phải là Trọng Huyền gia.
Cho nên đối với Khương Vọng mà nói, thật ra hắn cũng không có nhiều lựa chọn lắm.
Giai đoạn hiện tại chỉ có thể tích lũy nhiều công hơn một chút, chọn một số loại đạo thuật có tiềm lực để tiến hành tu luyện mà thôi.
Đoạn đường trở về Vân quốc này, vừa là vì nhớ nhà cũng là để tu hành.
Khương Vọng trên người có tước vị, lại có thêm Thanh Bài, tất nhiên trên đường không hề gặp trở ngại gì.
Nhưng lúc rời khỏi Xích Dương, lại bị người khác cản lại rồi.
Binh sĩ giữ quan nhất định phải kiểm tra trong xe, cho dù trong xe có là bộ đầu Thanh Bài ngũ phẩm thì cũng không chịu cho qua đơn giản như vậy.
Khương Vọng biết rằng, chuyện Doãn Quan xuất hiện ở thành Nam Dao, Tề quốc đã kịp phản ứng rồi. Sự điều tra kỹ càng lúc này chính là minh chứng.
Không biết Nhạc Lãnh đã đến đây hay chưa?
Cũng may Khương Vọng đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp lấy Nặc Y từ trong hộp trữ vật ra, giao cho Doãn Quan.
Doãn Quan nghiên cứu sơ qua một chút, liền biết được công dụng của vật này.
"Đồ tốt." Y khen một câu, lại thở dài nói: "Đáng tiếc vô dụng đối với Thần Lâm, nếu không thì..."
Y không nói tiếp nếu không thì như thế nào, chỉ đem theo Nặc Y, biến mất khỏi tầm mắt Khương Vọng.
Khương Vọng trực tiếp vén rèm xe lên, nói với binh sĩ đang đứng bên xe ngựa: "Có cần vào trong buồng xe kiểm tra không?"
"Không cần, Khương đại nhân. Ta nhìn mấy lần là được rồi."
Chịu trách nhiệm chuyện này là một tu sĩ siêu phàm, ánh mắt sắc bén, nhìn lướt mấy lần, liền biết xe ngựa này rất bình thường, cũng không có ngăn bí mật gì cả.
Tra xong thì gã chấp nay nói:
"Ti chức chỉ phụng mệnh làm việc, xin thứ lỗi."
Xét về tước vị, Khương Vọng là Thanh Dương Trấn Nam, là một quý tộc của Đại Tề.
Xét về chức vụ, Khương Vọng hiện tại đang tạm giữ chức Thanh Bài ngũ phẩm, coi như như một quan viên ngũ phẩm.
Mà lúc trước Khương Vọng đánh bại Vương Di Ngô sau đó lại đánh thắng Lôi Chiêm Càn, những tu sĩ siêu phàm của Tề quốc không ai không biết đến thanh danh của hắn, vì vậy thái độ rất tốt.
"Không sao. Các ngươi giữ đúng chức trách, chính là cơ sở để Đại Tề có thể cường thịnh như thế."
Khương Vọng khoát khoát tay, bỏ màn xe xuống.
"Cho đi!"
Bên ngoài xe ngựa, binh sĩ kia hô to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận