Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2289: Đợi đến khi gió nổi mây vần

Không thể không nói, lần này Lộc Thất Lang xuất hiện, khiến cho Khương Vọng vốn như giẫm trên băng mỏng, bỗng nhiên cảm thấy mạng sống treo trên lưỡi đao.
Hoa văn hắc liên trên đầu trọc của vị hòa thượng kia đã khiến hắn có nhận thức hoàn toàn mới về Yêu tộc và Phật môn Yêu giới. Hắn càng cảm nhận được, Ma Vân thành có hậu duệ Thiên Yêu trấn thủ, tình hình có thể còn phức tạp hơn tưởng tượng.
Hắn càng thêm khẳng định... Vào thời điểm hắn chưa từng phát hiện, mây gió các nơi đã âm thầm hội tụ.
Thiên ý của Yêu giới lặng lẽ khuấy động dòng sông vận mệnh chăng?
Có phải đường cùng của bản thân đã ở trước mắt, mà ta vẫn chưa thể nhìn thấy?
Từ mạnh như Yêu Vương Lộc Thất Lang kia, đến yếu như hòa thượng xăm hình sen đen, thậm chí sau lưng hòa thượng xăm hình sen đen là thế lực to lớn như những bãi đá ngầm sâu thẳm dưới đáy biển...
Trong tòa thành này, nhất định có điều gì đó đang xảy ra, mà hắn vẫn chưa hay biết!
Nếu như từ nhỏ hắn đã là thiên kiêu ở giới này, tuyệt đối sẽ không chậm chạp như thế!
Hết lần này tới lần khác hắn lại là một người từ bên ngoài đến. Thái độ bài xích của thế giới này có mặt khắp nơi, những gì hắn nghe thấy, nhìn thấy, cảm nhận đều quá mức hạn hẹp.
Muốn tìm phương pháp phá cục, tìm được sinh cơ kia, vẫn phải mượn nhờ lực lượng Yêu tộc ở giới này.
Nhưng đi tới bây giờ, đường đã thấy cuối.
Viên Lão Tây nắm giữ Vô Diện giáo gặp phải bình cảnh, bình cảnh là những gì tất nhiên phải trải qua trong quá trình phát triển của giáo phái. Tiểu tông tiểu giáo phát triển đến quy mô nhất định, tất nhiên phải đối mặt với thế lực trên quan trường; cần giao tiếp với chúa tể một phương như Ma Vân Chu gia, Tích Lôi Ngưu gia.
Không cần phải nói Vô Diện giáo không uống máu tươi, không tàn hại ngược đãi tín đồ, ngược lại còn dẫn dắt tín đồ hướng thiện, hẳn là Chính giáo. Cách phân chia Chính giáo và Tà giáo không hoàn toàn bởi vậy, Viên Lão Tây không có quyền nói chuyện, kẻ yếu cướp đoạt tín ngưỡng tức là Tà!
Mà dù sao thần linh mà Vô Diện giáo tín ngưỡng cũng không thật sự có lực lượng hùng mạnh của Viễn Cổ Diêm La Thần. Sau lưng Vô Diện giáo cũng không tồn tại thế lực khổng lồ như sau lưng Hắc Liên Tà Phật kia. Thậm chí trong toàn bộ Vô Diện giáo, chiến lực duy nhất mà lôi ra lại hoàn toàn không dám xuất đầu lộ diện.
Con đường trảm thần diệt quỷ của Trư Đại Lực cũng gặp bình cảnh, bình cảnh đã xuất hiện trước mắt. Một mình đi trong đêm tối như vậy lúc nào cũng có thể gặp phải ác thú ẩn núp trong bóng tối. Tổ chức giống như Hắc Liên Tà Phật lần này, chỉ e không chỉ có một. Mà Thái Bình đạo cũng là cái xác rỗng, Trư Đại Lực chỉ có thể hăng hái chiến đấu một mình.
Hôm nay hắn có thể giáng lâm thần ấn cứu Trư Đại Lực, ngày mai chưa chắc đã có thể. Thể nào cũng có cường giả nào đó hắn tự mình ra tay cũng không giải quyết được.
Trong ba cỗ xe ngựa do Yêu tộc tạo thành đang lao đi, Khương Vọng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con đường của Sài A Tứ vẫn là có hi vọng nhất. Tuy rằng tên này bắt đầu ngông nghênh quá sớm, nhưng gõ cho vài cái, tạm thời vẫn có thể khống chế được.
Trước đây Sài A Tứ chưa hề có dấu vết làm ác, sau khi gia nhập Hoa Quả hội cũng không từng hung tàn bạo ngược như Viên Dũng tiền nhiệm, từ hội tỷ võ Kim Dương đài là bắt đầu bộc lộ tài năng, tiến vào tầm mắt của Yêu tộc đại chúng...
Đây là con đường nghịch tập điển hình của thiên tài bình dân, là đường đường chính chính thăng trầm từ giai tầng thấp kém trong cơ cấu xã hội đương thời.
Chỉ cần không làm trò thiêu thân, sẽ được Hoa Quả hội, Ma Vân Viên gia, Ma Vân thành, thậm chí toàn bộ thượng tầng Yêu tộc tiếp nhận.
Thậm chí có thể nói, Khương Vọng ở hiện thế cũng đi theo con đường như vậy. Từ một thiếu niên nông thôn, trưởng thành đến vương hầu bá chủ, hiện giờ nhìn lại Sài A Tứ, không khỏi có cảm thụ khác biệt.
Bản chất của xã hội là gì?
Cốt lõi của thể chế quốc gia là gì?
Những vấn đề hùng vĩ này, có lẽ chẳng có một đáp án hoàn toàn chính xác. Nhưng từ những vấn đề này phát triển ra những dòng suy nghĩ, lại chính là nhận thức về bản chất của thế giới.
Thế nào là chân?
Thế nào là lý?
Mỗi một vị tu sĩ siêu phàm trong quá trình leo lên chỗ cao, đều tất nhiên là đứng trên cơ sở nhận thức kiên cố.
Chưa hẳn "chính xác" đã được đặt ở bốn biển, nhưng nhất định có bản thân độc đáo mà rõ ràng.
Khương Vọng ẩn thân ở thế giới trong gương, cũng đang dùng sự quan sát và suy nghĩ của hắn ở Yêu giới để tu hành "Đạo", tiến gần đến cảnh giới huyền ảo khó với tới kia.
Việc Trư Đại Lực phong đao một tháng cũng không ảnh hưởng lớn. Một là trải qua khoảng thời gian này cắn nuốt, thần hồn của hắn khôi phục rất nhanh. Hai là sau khi đốt diệt tên Hắc Liên hòa thượng kia, một lượng lớn thần lực vô chủ đã lướt qua, cũng đủ để hắn tiêu hóa trong nhiều ngày.
Cũng chính vì tiêu hóa phần thần lực này mà hắn nhận thức sâu sắc tổ chức Hắc Liên Tà Phật bàng bạc khó lường, nên mới quyết đoán để Trư Đại Lực phong đao.
Thần hồn đã khôi phục được bảy tám phần, nhưng thương thế trên kim khu ngọc tủy vẫn là một nan đề khó giải.
Quả thật, ngọc vỡ khó lành, vàng khuyết khó bổ.
Mỗi ngày không ngừng điều dưỡng, nhưng mãi cho đến tận bây giờ thân thể vẫn chưa khôi phục được hai thành.
Khương Vọng cũng muốn che mặt ra cửa, giả làm Thái Bình Phán Quan gì đó, đi giết chóc cướp bóc mấy tên thiên kiêu trẻ tuổi của Yêu tộc, đoạt lấy một số vật tư trân quý mang về... nhưng dù sao lý trí vẫn còn tồn tại.
Vì vậy vừa trầm tư theo đường đúng, vừa tiêu hóa thần lực, khôi phục thần hồn, vừa lại quan tâm đến Sài A Tứ.

Bên ngoài gian nhà nhỏ Sài gia vang lên tiếng gõ cửa.
Lúc này Sài A Tứ đang trần trụi nửa thân trên luyện kiếm trong sân. Chặt chém vung vẩy, từng chiêu thức đều vô cùng nghiêm túc, luyện đến mồ hôi tuôn như mưa, khí huyết cuồn cuộn.
Mặc dù hắn là một tên lười biếng tham ăn láu cá, rất nhiều tật xấu, nhưng dù sao cũng từng khổ cực nghèo khó, biết không dễ gì có được cơ hội.
Dù có ngông nghênh thế nào, dù có viển vông đến đâu, có được chăng hay chớ, nhưng trong việc luyện công vẫn chịu hạ công sức.
Nếu không hắn cũng không thể nào luyện thành Bách Kiếp Thiên Nan Vô Địch Kim Thân mà vị Cổ Thần vĩ đại truyền lại. Đó chính là công phu do từng chùy từng chùy tự hành hạ mà có, hoàn toàn là tự tra tấn bản thân.
"Ai?"
Kiếm trong tay hắn không hề dừng lại, chỉ cất tiếng hỏi.
Hiện giờ coi như đã dưỡng thành vài phần khí độ, ngôn ngữ cử chỉ đều đang hướng về phía thiên mệnh chi yêu chân chính.
Ngoài cửa vang lên tiếng đáp lại trong trẻo:
"A Sài ca, là ta."
Khí thế của cường giả trong nháy mắt đã tan rã, Sài A Tứ nhếch mép cười:
"À à! Đã đến rồi!"
Hắn vội vã chạy vào trong nhà, định lau mồ hôi trên người, tìm y phục khoác lên, thuận tiện dọn dẹp căn phòng một chút, nhưng chạy được nửa đường đột nhiên đầu óc lóe lên ý tưởng, lập tức dừng bước, quay trở lại mở cửa. Vừa vung kiếm múa may hăng hái, dùng tiếng kiếm ngân vang biểu đạt mình đang thu hồi chiêu thức. Đồng thời âm thầm vận công, khiến từng khối cơ bắp trên người càng thêm rõ ràng săn chắc, mồ hôi tuôn chảy tạo thành những đường cong mỹ lệ.
Lúc này mới đi mở cổng sân, quả nhiên trông thấy Viên Tiểu Thanh nghiêng nước nghiêng thành.
Cũng rất chính xác bắt được ánh mắt e thẹn tán thưởng của Viên Tiểu Thanh.
Căn nhà cũ kỹ nằm khuất nẻo, con hẻm nhỏ vốn chẳng bóng dáng yêu nào.
Ấy vậy mà nàng, một tiểu cô nương xinh đẹp đứng ở nơi đây, khiến cả con hẻm tuềnh toàng bỗng chốc sáng bừng sức sống.
Sài A Tứ vừa lau mồ hôi vừa giả vờ lơ đãng hỏi:
"Tiểu Thanh muội muội, hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây?"
Viên Tiểu Thanh chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu ngắm hắn:
"Ngày nào Sài ca ca cũng chăm chỉ như vậy sao?"
Nàng mang nét mặt ngây thơ trong sáng, nhưng tư thế ấy lại càng tôn lên đường cong tuyệt mỹ, cảnh sắc động lòng người.
Sài A Tứ ra sức khống chế tầm mắt của mình, hy vọng có thể biểu hiện giống một quân tử trong yêu quái, nhưng dù sao tâm khẩu bất nhất, lời trước không ăn nhập lời sau:
"Ách, mỗi ngày ta đều rất nhớ nàng... A không phải không phải, chăm chỉ! Ta rất chăm chỉ!"
"Nói cái gì vậy!"
Viên Tiểu Thanh giận dỗi một tiếng, xấu hổ giậm chân. Nhưng lén nhìn hắn, lại nói:
"Chàng chưa từng mời ta đến làm khách."
Sài A Tứ âm thầm cắn đầu lưỡi một cái, tỉnh táo lại, gãi đầu nói:
"Hàn xá đơn sơ, ta cũng ngại..."
"Ta thấy nơi này rất tốt mà!"
Viên Tiểu Thanh chắp tay sau lưng, rất tự nhiên bước vào trong viện, tò mò ngó nghiêng trái phải:
"Rất... ngăn nắp!"
Sài A Tứ vô thức đóng cửa viện lại, lẽo đẽo theo sau.
"Ồ đúng rồi!"
Viên Tiểu Thanh đột nhiên quay đầu lại, suýt nữa đụng phải Sài A Tứ, cười khúc khích.
Nàng đưa hộp gấm giấu ở sau lưng ra trước mặt:
"Này, mới mua được Long Hổ sâm, bồi bổ thân thể tốt nhất đấy. Gần đây chàng chiến đấu vất vả, đang cần dùng đến đấy."
Long Hổ sâm rất khó tìm, giá cả đắt đỏ, cũng không biết Viên Tiểu Thanh đã tốn bao nhiêu tâm tư, ước chừng đã dốc hết của hồi môn vào trong đó.
Nhưng Sài A Tứ nào biết cái gì gọi là ngượng ngùng, đưa tay ra nhận:
"Sao nàng khách sáo..."
Lại không cẩn thận nắm lấy bàn tay mềm mại như ngọc kia.
Song Viên Tiểu Thanh không hề giãy giụa.
Hắn cũng không buông ra.
Nắm tay nhìn nhau trong viện, nhất thời im lặng hơn lên tiếng.
Sài A Tứ há miệng, đang định nói gì đó.
Viên Tiểu Thanh đã ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, tựa như đóa hoa đầu xuân, tắm ánh hoàng hôn.
"A Sài ca."
Giọng nói của nàng cực kỳ nhu hòa, song đôi mắt lại có ngàn vạn sóng nước:
"Nghe nói gần đây huynh đều đang sưu tập kinh điển Phật gia, chẳng lẽ, huynh định đi tu làm hòa thượng sao?"
Trải qua một đoạn thời gian bên nhau, hai yêu đã tình chàng ý thiếp, mắt đi mày lại, chỉ còn thiếu một tầng giấy cửa sổ cuối cùng.
Vốn nên có một trận “kéo co”.
Nhưng không hiểu sao Sài A Tứ lại bắt đầu sưu tập kinh Phật, thỉnh thoảng còn tụng kinh niệm Phật trước mặt các tiểu đệ, có vài phần ý vị muốn nhìn thấu thế tục, khiến Viên Tiểu Thanh không nhịn được nóng ruột. Cho nên hôm nay mới đến tận cửa tìm, chỉ muốn xem xem hắn có ý định xuất gia thật không.
"Sao, sao có thể, sao nỡ..."
Nhìn nữ yêu mỹ mạo gần trong gang tấc, Sài A Tứ chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, không diễn đạt được ý mình.
"Không nỡ cái gì?"
Viên Tiểu Thanh hừ khẽ nói:
"Ta thấy chàng cũng chẳng giống..."
Đôi môi đỏ mọng kia khẽ nhếch lên, tựa hồ ẩn chứa muôn vàn ma lực.
Khiến thế giới chỉ còn lại một vệt đỏ.
Trong đầu như có tiếng ông ông, quỷ thần sai khiến, Sài A Tứ trực tiếp cúi đầu hôn lấy.
"Đừng... Tiểu Sài ca..."
Viên Tiểu Thanh kháng cự rất yếu ớt, nàng cự tuyệt càng giống như đang cổ vũ hơn.
Sài A Tứ bế ngang nàng lên, miệng cũng không nhàn rỗi, cứ như vậy nóng như lửa đốt đi vào trong phòng.
Đương nhiên là hắn luống cuống tay chân, đương nhiên là máu nóng của hắn dâng lên, đương nhiên hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa... Nhưng dù sao căn phòng cũng quá đơn sơ, vừa ngẩng mắt lên đã thấy bàn thờ kia, cùng với bảo kính được thờ trong bàn thờ.
Một tà váy bay lên, che chính xác lên trên bàn thờ.
"Cái này, Thượng Tôn..."
Vị thần linh vĩ đại nào đó đang giám sát hoàn cảnh, thay hộ đạo cho thiên mệnh chi yêu, đột nhiên nghe thấy âm thanh như vậy, còn kèm theo tiếng thở dốc.
Lúc này Thượng tôn không hề đáp lại.
Uy nghiêm của Thần không cho phép hắn đáp lại điều gì.
Nhưng tiếng nói trong lòng Sài A Tứ vẫn không từ bỏ:
"Ô... Thượng Tôn?"
Mẹ kiếp, rốt cuộc ngươi muốn nói cái quái?
Có rắm mau thả...
"Nói!"
Cuối cùng Thượng tôn chỉ truyền lại một chữ này.
Sài A Tứ thành thật:
"Ngài có thể không nhìn được chăng?"
Vị Cổ Thần vĩ đại nổi trận lôi đình:
"Ngươi nói gì vậy! Có lý nào lại vậy! Ngươi tưởng bổn tọa là ai? Bổn tọa mà lại đi nhìn trộm một tiểu yêu như ngươi? Chư thiên vạn giới, thời gian vô tận, bổn tọa đã từng trải qua bao nhiêu chuyện, sớm chẳng còn để tâm đến những chuyện này! Ngươi hoàn toàn không hiểu dục vọng thấp hèn đến nhường nào, một tiểu yêu vô tri như ngươi làm sao thấu hiểu được huyền diệu của đại đạo!"
"Vậy..."
Sài A Tứ thở hổn hển trong lòng:
"Có pháp môn song tu diệu kỳ nào... có thể giúp thành đạo hay không? Ngài có thể truyền thụ cho ta vài chiêu được không?"
Nghiệt súc! Cút ngay!
Đương nhiên, vị Cổ Thần vĩ đại không thể mất khí độ như vậy, cuối cùng chỉ im lặng, tạm thời cắt đứt liên hệ.

Lộc Thất Lang, tân vương đứng hàng thứ bảy trên Thiên Bảng, đích thân giá lâm Ma Vân thành.
Tin tức này gây ra chấn động trong toàn bộ thành vực rộng lớn.
Chu Tranh công tử danh vọng lẫy lừng thiết yến chiêu đãi tại Phi Vân lâu xa hoa bậc nhất trong thành, Vũ Tín, Viên Mộng Cực, hai vị thiên kiêu trong Ma Vân tam tuấn tài, cũng cung kính theo hầu.
Khuyển Hi Hoa một lòng muốn thay thế địa vị của Khuyển Hi Tái, lại càng thêm bận rộn, vẫy đuôi liên hồi.
Thậm chí tiểu công chúa Chu Lan Nhược nhà Thiên Chu nương nương cũng hiện thân tại Phi Vân Lâu, uống rượu trò chuyện với Lộc Thất Lang!
Lộc Thất Lang là yêu cỡ nào?
Đó là Thiếu thành chủ Vũ Sư thành, thế lực lớn nhất Thần Hương hoa hải, thiên tài đệ nhất của Thần Hương Lộc gia!
Tại Yêu giới, chỉ có mấy gia tộc cường đại nhất ở một nơi nào đó mới có tư cách gắn tên địa danh. Thông thường quy mô địa danh cũng phản ánh thực lực của gia tộc.
Như gia tộc của Ma Vân tam tuấn tài, chỉ có thể xưng là Ma Vân Vũ gia, Ma Vân Viên gia, Ma Vân Khuyển gia.
Duy chỉ có Chu gia, mới có tư cách xưng hô đối ngoại là "Thiên Tức Chu gia".
Mang ý nghĩa là gia danh cường đại nhất trên Thiên Tức hoang nguyên.
Thần Hương Lộc gia còn mạnh hơn so với Thiên Tức Chu gia, không chỉ bởi vì Thiên Chu nương nương cơ bản không hỏi đến sự vụ Ma Vân thành, lão tổ Thần Hương Lộc gia lại tọa trấn Thần Hương hoa hải. Còn bởi vì thực lực toàn thể Lộc gia, là có số má trên toàn bộ Yêu giới.
Không nói đến chiến lực thượng tầng.
Lộc Thất Lang xếp hạng thứ bảy Thiên Bảng tân vương, còn cao hơn cả Thiên Hải Vương - Sư Thiện Văn, hậu duệ đích huyết của Thiên Yêu Sư An Huyền! Có thể thấy được nội tình của Thần Hương Lộc gia.
Thậm chí trước kia, Chàng Sơn Vương Lộc Kỳ Di được phong vương hiệu thất thủ tại Sương Phong cốc, cũng xuất thân từ Thần Hương Lộc gia.
Một vị công tử đỉnh cấp như vậy đến Ma Vân thành, cũng không khó hiểu vì sao cả thành náo động ồn ào đến thế.
"Mời mời, Lộc đại thiếu gia, xin uống một chén mỹ tửu Ma Vân của ta!"
Lúc này Chu Tranh không hề lạnh lùng, đôi mắt kép đẹp đẽ đầy nhiệt tình:
"Lan Nhược nhà chúng ta không mấy khi ra cửa đâu!"
Tuy đây là tiệc rượu do hắn bày ra, cục diện do hắn sắp xếp, nhưng người ngồi ghế chủ lại không phải hắn mà là Chu Lan Nhược và Lộc Thất Lang ngồi đối diện nhau.
Ai bảo huyết mạch của hắn không đủ gần với Thiên Chu nương nương?
Chu Lan Nhược tới, hắn cũng chỉ có thể lui xuống ngồi ghế phụ.
Lộc Thất Lang chẳng để ý đến những dòng chảy ngầm nơi đây, cầm chén rượu lên gật đầu một cái, coi như đã uống qua, thuận miệng nói:
"Lần này tổ chức hội võ Kim Dương đài, Lan Nhược cô nương không tham gia sao?"
Chu Lan Nhược vuốt ve chén ngọc, tuy tư thế ngồi tùy ý, chỉ để chúng yêu thấy được một bên mặt, nhưng cũng đủ lộ ra dung nhan quốc sắc thiên hương, vẻ đẹp khó tả hết thành lời.
"Ma Vân thành tự có tuấn tài, ta đâu cần phải ra mặt."
Nàng thản nhiên nói:
"Nói đến thì Lộc công tử vạn dặm truy sát Xà Cô Dư, đúng là một hành động vĩ đại trong thiên hạ. Vừa đến Ma Vân thành đã giúp thành trừ ác, Lan Nhược này cũng nên kính người một chén."
Lộc Thất Lang không tham dự hội võ Kim Dương đài, từ lâu hắn đã không cần chứng tỏ bản thân ở nơi như vậy. Cái gọi là đại hội tam vực, đặt trong toàn bộ Yêu giới, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Chu Lan Nhược chỉ hời hợt nói qua lý do, nhưng ý tứ kiêu ngạo bộc lộ rất tự nhiên. Lộc Thất Lang ngươi khinh thường thịnh hội như vậy, chẳng lẽ Chu Lan Nhược ta lại coi trọng?
Tuy rằng hôm nay ngươi đi trước một bước, nhưng ta cũng ở nơi này.
Cùng coi thế gian như đài cao, vạn quốc làm trường đấu!
"Vậy chén rượu này của ngươi kính hơi sớm."
Lộc Thất Lang đạm thanh nói:
"Dù sao Xà Cô Dư vẫn chưa bị trừng trị."
"Với thực lực của Lộc đại thiếu gia, đó chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao?"
Chu Canh cười ha hả:
"Nếu ngài có việc gì cần sai bảo, xin cứ việc mở lời. Trong Thiên Tức hoang nguyên này, Chu gia chúng ta vẫn có chút uy tín."
Lộc Thất Lang mỉm cười:
"Không dám."
Chu Lan Nhược cũng cười nói:
"Vậy chuyến này của Lộc công tử chỉ vì Xà Cô Dư thôi sao?"
Lộc Thất Lang nhìn Chu Lan Nhược, nơi đây chỉ có hai người bọn họ có tư cách đối thoại ngang hàng, cũng chỉ có hai người bọn họ, biết đối phương đang nói cái gì.
Cái gọi là âm trong dây đàn, ý trong khúc nhạc.
Mùi rượu mờ ảo phảng phất, hắn từ từ nói:
"Ta thoáng có một loại cảm giác, ở chốn này, trong Thiên Tức hoang nguyên này, hay có lẽ ở Ma Vân thành... có cơ duyên của ta."
Viên Mộng Cực ngồi ở vị trí sau một ghế, sắc mặt rất khó coi, hắn coi lời này là Lộc Thất Lang bày tỏ với Chu Lan Nhược. Nhưng không dám nói gì.
Tuy Thiên Yêu Viên Tiên Đình là cường giả tuyệt thế, nhưng rốt cuộc vẫn là kẻ cô đơn độc hành. Bọn họ cũng không phải hậu duệ đích truyền, chỉ là tổ tiên có chút tình nghĩa mà thôi, không đủ cho bọn họ tùy ý tiêu xài.
Mà Vũ Tín đang uống rượu, dường như không chịu nổi men say mà cúi đầu xuống, nhưng trong chén rượu phản chiếu đôi mắt của hắn, sắc mặt đại biến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận