Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1061: Ở Bắc Nha

Trong phủ Tuần Kiểm, rõ ràng Mã Hùng có địa vị thấp hơn Tuần kiểm phó sứ họ Dương một chút.
Nên hắn chủ động đứng dậy, đi ra cửa. Hắn đang ở trong ‘phòng thẩm vấn’, đương nhiên không thể tùy tiện cho người khác đi vào.
"Mời nàng ấy vào."
Bên ngoài nói gì đó không biết, chỉ nghe Mã Hùng bất đắc dĩ nói một câu, sau đó quay trở vào phòng.
Hắn và tuần kiểm phó sứ họ Dương nhìn nhau, rõ ràng là truyền âm nói gì đó, Tuần phó sứ họ Dương khẽ gật đầu.
Chốc lát sau, Hoa Anh cung chủ Đại Tề đi vào.
Nàng vốn cao hơn nam nhân bình thường, bước vào phòng, tự nhiên thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
"Cung chủ điện hạ." Phó sứ tuần kiểm họ Dương chào: "Xin thứ cho hạ quan đang làm công vụ, không thể hành lễ."
Khương Vô Ưu giơ tay: "Không cần đa lễ. Các ngươi đang thẩm vấn à? Vậy để bản cung tránh đi một chút."
"Đương nhiên là không. Khương bộ đầu đâu phải phạm nhân." Tuần kiểm phó sứ họ Dương đáp: "Chỉ hỏi đáp bình thường mà thôi."
"Vậy thì tốt." Khương Vô Ưu cười: "Thế cho bổn cung cùng nghe với."
Dứt lời, mặc kệ phản ứng của Phó tuần kiểm họ Dương và Mã Hùng, nhìn một vòng, không chút ra vẻ xách một cái ghế đặt sang bên, ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối chẳng hề tiếp xúc gì với Khương Vọng.
Nhưng ai cũng biết, vì sao nàng lại đến.
Khương Vọng không hề kinh ngạc.
Thanh bài bộ đầu của Đô thành tuần kiểm phủ, đã công khai đi bắt người dưới trướng của Khương Vô Khí. Nếu đến giờ mà Khương Vô Ưu vẫn chưa nhận được tin tức, vậy thì Hoa Anh Cung thật sự không có cái gì để đi tranh vị trí trữ vị.
Nên nàng biết tin Khương Vọng bị Mã Hùng mang về phủ Tuần Kiểm, vội vã chạy qua, chẳng có gì là lạ.
Mã Hùng ho một tiếng, đang định tiếp tục hỏi.
Cốc cốc cốc.
Lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Dĩ nhiên không thể để Dương Tuần kiểm sứ đứng dậy đi xem, càng không thể để Hoa Anh cung chủ đi.
Mã Hùng thở một hơi dài trong lòng, lần nữa đứng dậy, đi ra cửa.
Đến khi quay lại, sau lưng có thêm một thân ảnh mập mạp.
Trọng Huyền Thắng nở nụ cười: "Ta không quấy rầy mọi người chứ?"
"Đương nhiên là không." Trên mặt vị phó sứ tuần kiểm họ Dương cũng mang nụ cười: "Mời Trọng Huyền công tử cứ ngồi thoải mái, chúng ta hỏi Khương bộ đầu vài câu là xong rồi."
Trọng Huyền Béo không chút khách khí, nhưng nhìn khắp phòng chẳng còn một cái ghế trống, bèn cười: "Không sao, vừa rồi ngồi kiệu cũng hơi mệt, ta đứng một lát!"
Khương Vô Ưu đến thì thôi đi, ngoài bảo vệ Khương Vọng, chắc còn quan tâm đến việc Khương Vô Khí có liên quan bao nhiêu đến chuyện này, muốn mình có được nhiều thông tin nhất.
Nhưng Trọng Huyền Thắng đến... thì hẳn là đã ngửi được mùi nguy hiểm nào đó.
Trên thực tế, lúc vừa nghe tin Khương Vọng bị đưa đến Tuần Kiểm Phủ, hắn liền lập tức chạy tới ngay.
Lúc này, Khương Vọng và hai người đặt câu hỏi ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn màu đen.
Khương Vô Ưu ngồi bên trái bàn, nét mặt bình thản.
Trọng Huyền Thắng đứng bên phải bàn, mặt mang ý cười, mắt cứ nhìn chằm chằm Mã Hùng.
Mã Hùng không nhịn được nhìn hắn một cái.
Trọng Huyền Thắng giơ tay lên, cười: "Mời cứ tiếp tục. Chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi đâu. Ngươi nên hỏi thế nào thì cứ hỏi thế ấy."
Mã Hùng đầy vẻ không biết làm sao.
Hai người các ngươi, một người là cung chủ, một người là dòng chính danh môn, hai đại hộ pháp một trái một phải cứ nhìn chằm chằm... Ta hỏi thế quái nào?
Hắn nuốt nước bọt, vận hết sức lực, nói khẽ: "Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, bệ hạ vô cùng chú ý ..."
Khương Vô Ưu cắt ngang: "Nếu bản cung không tiện nghe, vậy bản cung đi."
Đương nhiên Mã Hùng đâu thể nói là Hoa Anh cung chủ không tiện ngồi nghe. Trừ phi Khương Vọng thật sự bị hiềm nghi là đồng mưu, hoặc đang bị giữ ở nơi này để thẩm vấn.
Nhưng Khương Vọng bây giờ là người đứng ngoài cuộc. Hắn đến đây là với danh nghĩa hỗ trợ bọn họ dựng lại tình cảnh hiện trường.
Bản thân hắn có chức có tước, không lâu nữa sẽ đại diện Tề Quốc đi xuất chiến Hoàng Hà hội, trước khi có chứng cứ, ngay cả hai chữ "hiềm nghi" Mã Hùng cũng không dám gắn lên người hắn.
Hồi tưởng lại lúc ở Bối Quận, trước khi rời đi, Khương Vọng còn phải báo cáo với mình một tiếng, còn bây giờ...
Mã Hùng không khỏi thầm than trong lòng, giang sơn thay đổi, người mới xuất hiện, anh hùng già rồi.
Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, dẹp bỏ suy nghĩ muốn lập công trong đầu, nghiêm chỉnh nói: "Khương bộ đầu, mời tiếp tục."
Dáng vẻ Khương Vọng trước sau như một, ban nãy không vì chỉ có một mình đối mặt mà nhát gan, lúc này cũng không vì có Hoa Anh Cung chủ và Trọng Huyền Thắng mà kiêu ngạo.
Vẫn ôn hòa chậm rãi kể tiếp: "Sau khi ta tế bái Cửu Phản Hầu, Trương Vịnh bỗng nói với ta: "Sao ngươi tế bái nghiêm túc vậy? Ngươi không biết ông ấy, Phượng Tiên Trương thị bây giờ cũng đâu có lợi ích gì với ngươi..."
Hắn nói hắn không làm được như thế. Hắn không thể tôn kính bất cứ người nào ở Tề Quốc.
Ta nhận ra hắn không phải là Trương Vịnh. Là một Thanh bài, ta lập tức ra tay bắt hắn. Sau khi giao thủ mấy hiệp, hắn liền tiến vào trạng thái băng giải huyết nhục hồn mệnh, ta thấy vậy, lập tức lùi chạy ra cửa Linh Từ, sau đó Mã bộ đầu chạy tới."
Mã Hùng hỏi: "Giống với trạng thái của Thôi Trữ hôm đó?"
"Phải, giống nhau như đúc. Trương Vịnh nói cái trạng thái đó gọi là..."
"Vậy làm sao ngươi chạy thoát được?" Mã Hùng không nhịn được cắt ngang: "Ta nghe nói trạng thái này rất khủng bố, sát lực rất mạnh."
Khương Vọng lạnh nhạt: "Bởi vì ta rất mạnh."
Mã Hùng: …
Hoa Anh cung chủ ngán ngẩm: "Chuyện này cả Lâm Truy đều biết, Mã bộ đầu, ngươi còn nghi ngờ gì không?"
"À, thật ra thì không." Mã Hùng dừng một chút: "Nhưng, ta còn một vài nghi vấn..."
Cửa phòng chợt bị người đẩy ra.
Tuần kiểm Đô úy Đô thành tuần kiểm phủ Trịnh Thế đi vào.
Ông ta đứng ngay cửa, giọng lạnh nhạt: "Phần tiếp theo bản quan đích thân hỏi, các ngươi lui ra đi."
Mã Hùng và phó sứ họ Dương không nói hai lời, đứng dậy rời khỏi phòng, cũng không hề thắc mắc vì sao cung chủ Hoa Anh và Trọng Huyền Thắng được ở lại.
Ở Bắc Nha, Trịnh Thế chính là tồn tại đã nói một là không hai.
Trịnh Thế tiện tay đóng cửa vào, bước tới, ngồi xuống vị trí tuần kiểm phó sứ họ Dương vừa ngồi.
Khương Vô Ưu ngồi im không nhúc nhích, nhưng biểu cảm rõ ràng trở nên ngưng trọng.
Nụ cười trên mặt Trọng Huyền Thắng cũng biến mất.
Bắc Nha đô úy Trịnh Thế, là nhân vật có thực quyền của Lâm Truy. Hiện giờ còn là người phụ trách án ám sát của Thôi Trữ, đang tạm thời được giao quyền rất to, thậm chí có thể điều động cả lực lượng Đả Canh Nhân. Đây là tổ chức chuyên trấn áp tất cả tà ma trong lãnh thổ Tề quốc.
Trịnh Thế ngồi xuống, nhìn Khương Vọng một hồi.
Khương Vọng bị nhìn tới mức có vài phần thấp thỏm, không biết mình có bị lộ cái gì rồi hay không.
Chẳng lẽ "Trương Vịnh" kia thật sự có liên quan đến mình? Thôi Trữ cũng vậy?
Nhưng Trịnh Thế lại hỏi: "Ăn chưa?"
Khương Vọng sửng sốt một hồi, mới nói: "À, sáng sớm có ăn chút cháo, sau đó thì đi Thái Miếu."
Trịnh Thế gật đầu, hỏi tiếp: "Hai ngày nay ngủ thế nào?"
"Không ngủ, đều tu hành." Khương Vọng thành thật đáp.
"Cần cù là chuyện tốt, nhưng cũng đừng kéo căng quá mức, có đôi khi phải thả lỏng một chút." Trịnh Thế nhẹ giọng.
Khương Vọng ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, ta biết rồi."
"Ừm. Hỏi xong rồi." Trịnh Thế đứng dậy: "Về chuẩn bị cho Hoàng Hà hội đi."
Khương Vọng lại sửng sốt.
Nhưng Trịnh Thế chỉ cười, rời khỏi phòng, không nói gì nữa.
Mà thật sự đúng là không cần phải nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận