Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 144: Ta từ Cửu U trở về!

Tập Hình Ty tổ chức cứu viện cũng không thành công, bởi vì chỉ trong một thời gian ngắn các nơi trong thành xuất hiện rất nhiều giáo chúng của Bạch Cốt Đạo đặc biệt tập kích nhằm vào người đến cứu viện.
Bên trong Vô Sinh Vô Diệt trận, tu sĩ Trang quốc đều bị áp chế trình độ nhất định, trong khi đạo thuật của giáo chúng Bạch Cốt Đạo lại được tăng cường. Hiện giờ Ngụy Khứ Tật đã chết, Lục Diễm, Trương Lâm Xuyên ngạo nghễ toàn thành, phàm có ai dám mạo hiểm đối đầu đều sẽ bị Trương Lâm Xuyên diệt sát.
Sĩ khí của tu sĩ Trang quốc rớt xuống thê thảm. Thành bắc là nơi tụ tập của bách tính bình dân, khả năng tự vệ kém nhất. Dưới sự tổ chức của Đan Trà, Tập Hình Ty cố gắng cứu người nhưng Diệu Ngọc nhanh chóng bị phát hiện.
“Nếu ngươi chịu mang theo người quy hàng Bạch Cốt Đạo, chúng ta sẽ tha chết cho ngươi.”
Diệu Ngọc từ tốn nói. “Tâm tình hôm nay của ta không tốt, sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai đâu.”
Đan Trà mang danh là một trong ba đại cự đầu ở Phong Lâm Thành nhưng thực lực đúng là không đủ. Cảnh giới Đằng Long đỉnh phong đứng trước mặt Ngụy Khứ Tật và Đổng A thì không được xem là gì. Diệu Ngọc đồng ý kết hợp với hắn cũng là vì tên tuổi của Tập Hình Ty mà thôi. Có thân phận ấy là có thể cố gắng duy trì sau khi Phong Lâm Thành tan rã. Tất nhiên giết hắn cũng được nhưng hiệu quả sẽ kém đi.
Bạch Cốt Đạo nghiên cứu Phong Lâm Thành nhiều năm, nàng hiểu rõ Đan Trà, biết hắn không phải người tốt, dùng quyền mưu làm việc riêng không ít. Dạng người này có khả năng quy hàng. Đổi lại là ĐỔng A hoặc Ngụy Khứ Tật thì nàng chắc chắn sẽ không cân nhắc việc hợp nhất, đơn giản vì đó là việc không thể xảy ra được.
“Quy hàng các ngươi?” Đan Trà không che giấu ý trào phúng. “Trở thành một trong mười hai bộ xương trốn trong khe cống ngầm kia sao?”
Diệu Ngọc không để ý đến thái độ của hắn, nàng nói. “Đợi Bạch Cốt Đạo quốc thành lập, ngươi có thể trở thành một thành chủ. Hãy suy nghĩ cho thật kỹ.”
“Có thể làm đến mức như thế này, ta thừa nhận Tập Hình Ty đã xem thường các ngươi. Bạch Cốt Đạo đúng là một đối thủ đáng sợ.” Đan Trà nhìn toàn cảnh xung quanh với vẻ phức tạp. Cuối cùng hắn đưa mắt nhìn Diệu Ngọc.
“Nhưng ngươi cũng quá coi thường Trang quốc chúng ta rồi. Ngươi nghĩ Trang quốc dựa vào cái gì để lập quốc? Dựa vào sự bố thí của nước láng giềng sao?”
Không!
Là chiến tranh!
Từ Ung quốc đến Mạch quốc, rồi đến Hứa quốc đã bị diệt, Trang quốc chúng ta chưa từng thua! Hôm nay các ngươi chiếm một thành của chúng ta, đợi đại quân triều đình giết tới các ngươi ngay cả xương mình cũng không giữ được, còn nói gì đến chuyện Bạch Cốt Đạo quốc!”
“Đã như vậy thì không cần phải nói thêm gì.” Diệu Ngọc bước lên trước. “Ta gửi thân ở Tam Phân Hương Khí Lâu lâu như vậy cũng đã nghe qua không ít chuyện của ngươi. Loại người như ngươi có giết một trăm lần cũng không đủ. Trang đình dùng người như ngươi làm cầm ty là đủ thấy nó mục nát dơ bẩn thế nào.”
Đối mặt với nữ nhân này, Đan Trà tự biết mình không phải đối thủ nhưng hắn đột nhiên nở nụ cười. “Ha ha ha…”
Diệu Ngọc nhíu mày. “Ngươi cười cái gì?”
“Ta cứ nghĩ chỉ có ta mới vì giết chóc kiếm cớ, không ngờ loại tả đạo yêu nhân như các ngươi cũng sống mệt mỏi như vậy.”
Diệu Ngọc trầm mặc. Sau lời nói của Đan Trà, ý thức của nàng mới phát sinh một loại biến hoá nào đó. Nàng tính toán thay đổi thế giới quan, nhân sinh quan của Khương Vọng, đồng thời chính nàng cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. Điều này khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Mãi cho đến lúc lấy đầu Đan Trà rồi cảm giác ấy vẫn không tan biến.
Ngay thời điểm Vương Trường Cát dấy lên bạch cốt đại đỉnh cũng là lúc màn giết chóc của giáo chúng Bạch Cốt Đạo trong Phong Lâm Thành lên đến đỉnh điểm. Tai họa đáng sợ như vậy nhưng trước sau không thể cứu viện, đám giáo chúng Bạch Cốt Đạo ngày một điên cuồng hơn. Tại Phong Lâm Thành này, từ thị trấn đến thôn làng, vạn người không có nổi một người sống. Thây chất đầy đồng. Giáo đồ Bạch Cốt Đạo cảm nhận được thần linh mà bọn họ tín ngưỡng đã gieo lực lượng xuống.
Đây là thắng lợi của toàn bộ Bạch Cốt Đạo.
Bọn họ hưng phấn, điên cuồng. Thế giới mỹ lệ thuộc về Bạch Cốt Đạo đã được mở ra, bao nhiêu mong cầu về công bằng, ước muốn đều được thực hiện. Tại Tiểu Lâm trấn không khí sôi trào, đại đỉnh rung động không ngừng như đang tiềm ẩn điều gì.
Ầm! Ầm!...
Thời gian này không kéo dài lâu nhưng trong mắt một số người, cảm giác như họ đã chờ đợi cả trăm ngàn năm rồi. Rồi trong chớp mắt toàn bộ Phong Lâm Thành lại rơi vào tĩnh lặng. Những tiếng gào rú thảm thiết, điên cuồng biến mất toàn bộ. Bạch cốt cự đỉnh đứng im. Sau đó nắp đỉnh rơi xuống để lộ một viên đan hoàn lớn chừng quả nhãn xoay tròn treo giữa không trung.
Liền sau đó là ánh sáng chói loà, dị hương phiêu tán.
Đây chính là tuyệt thế kỳ trân!
Bạch Cốt Đạo trù tính mấy chục năm, Bạch Cốt tôn thần tự mình hạ thần dụ, Bạch Cốt đạo tử tiếp dẫn Bạch Cốt Đỉnh là bảo vật của U Minh, dùng vô số sinh hồn ở Phong Lâm Thành làm tế phẩm, lấy thân tâm tiêu cực làm củi, thêm tích luỹ mấy trăm năm của Bạch Cốt Đạo mới luyện ra được một viên Bạch Cốt Chân Đan này!
Chỉ cần Bạch Cốt đạo tử nuốt đan này vào liền có thể đạp lên đỉnh phong, xé mở giới hạn âm dương, củng cố thông đạo lưỡng giới nghênh đón Bạch Cốt Tôn thần hàng thế chính thức hiện thế.
Đến lúc đó thánh chủ là quốc chủ, tôn thần tại thế, đám người Bạch Cốt Đạo cũng nhờ đó mà dương danh một bước lên trời. Nhưng Bạch Cốt đạo tử lại chưa đụng tới. Hắn đứng trước cự đỉnh đối mặt với Bạch Cốt Chân Đan, chỉ cần tiến thêm một bước, với tay ra là bắt được nhưng hắn không làm.
Chân phải hắn nâng lên rồi lại từ từ hạ xuống, cứ ngập ngừng lặp đi lặp lại như thế. Lục Diễm từ xa chăm chú nhìn màn này mà lòng như có lửa đốt, hận không thể tự mình tiến tới mang Bạch Cốt Chân Đan nhét vào miệng hắn.
Tôn thần sớm đã có chỉ dụ, lúc này Tiểu Lâm Trấn không ai được động vào. Trương Lâm Xuyên bấm niệm pháp quyết trên không trung, xương kính biến ảo thay đổi góc độ làm hiện ra khuôn mặt của Vương Trường Cát. Mặt mũi hắn vẫn bình tĩnh như trước không lộ vẻ gì lo lắng. Nhưng hai con mắt…
Một mắt hắn bình tĩnh đạm mạc, một con mắt lại lệ tuôn như suối trào.
“Cái này…”
Lục Diễm quay đầu nhìn Trương Lâm Xuyên.
Thời gian trôi đi không lâu, nhưng với những giáo chúng Bạch Cốt Đạo đang chực chờ thắng lợi trước mắt thì mỗi giây thời gian chờ đợi này đều trở nên dài dằng dặc. Bọn họ đã chờ đợi mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí là mấy ngàn năm. Có lẽ đối với vị thần linh từ sâu thẳm Cửu U kia, chờ đợi cũng là một sự dày vò vô tận.
Thế rồi biến hoá dần phát sinh. Tại Tiểu Lâm Trấn đã hoàn toàn rơi vào tăm tối, phảng phất từ một nơi sâu thẳm vô tận có một cánh tay màu trắng nhô ra. Cánh tay trắng như không hề có máu huyết chảy qua lại bao hàm đạo văn. Nó chỉ vừa nhổ ra, toàn bộ không gian đã lắc lư như sắp không chịu nổi một thứ sức mạnh to lớn đến thế. Viên Bạch Cốt Chân Đan hoá thành một tia sáng lấp lánh muốn chuyển động nhưng Bạch Cốt Tôn thần rốt cuộc cũng không nhịn được, chấp nhận trả một cái giá cực lớn vượt giới xuất thủ.
Không trung vang lên âm thanh quỷ dị.
“Ta… đã trở về từ Cửu U!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận