Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1085: Triệu Nhữ Thành

Vũ Văn Đạc sờ sờ mũi, biết thủ đoạn nhỏ của mình thực sự không lừa được người ta.
Mặc dù vị Duệ Cai này ngày qua ngày đều lao vào chém giết sâu trong hoang mạc, như một cỗ máy chỉ biết chiến đấu, là một tên cuồng tu luyện. Nhưng hai mắt gã vẫn sáng ngời ngời, tựa như diều hâu bay lượn trên bầu trời!
Vũ Văn Đạc ngẫm nghĩ một lát rồi dứt khoát nói: "Ta không gạt ngươi, Duệ Cai. Vũ Văn gia chúng ta và Kim gia vốn không hợp nhau, ta cũng không vừa mắt với tên tiểu tử lười nhác kia...
Nhưng cơ hội này tuyệt đối là thật, chỉ cần ngươi có thể thắng hắn, danh sách tham dự Hoàng Hà Hội chính là của ngươi. Ta có thể thề với Thương Đồ Thần!"
Kim Qua chính là tu sĩ Nội Phủ cảnh của Mục quốc tham dự Hoàng Hà Hội, chính là con trai của chủ nhân Thiết Phù Đồ Kim Đàm Độ.
Thiết Phù Đồ chính là đội kỵ quân mạnh thứ hai Mục quốc, cũng xếp thứ sáu trong bảng Thiên hạ thập đại kỵ quân.
Về mâu thuẫn giữa Kim gia và Vũ Văn gia thì phải ngược dòng đến mấy đời trước.
Hoàng Hà Hội lần này, Kim Qua có thể đại diện Mục quốc xuất chiến hạng Nội Phủ cảnh, Vũ Văn gia lại không có người nào.
Nghe nói sau khi vương đình đại nghị, gia gia trong nhà tức giận đến mức hút chết một thớt ngựa yêu.
Vũ Văn Đạc nghĩ, dù không tranh lại Kim Qua, nhưng đạp được Kim Qua xuống cũng là một chuyện cực tốt.
Nhưng Triệu Nhữ Thành chỉ cười cười, cầm thanh đao nhỏ tiếp tục cắt thịt dê, nói: "Ta không có hứng thú với Hoàng Hà Hội."
Vũ Văn Đạc vội la lên: "Thắng được Hoàng Hà Hội, danh dự, địa vị, mỹ nhân, cái gì ngươi cũng có!"
Thấy Triệu Nhữ Thành vẫn không phản ứng, y lại nói: "Không phải ngươi muốn trở nên mạnh mẽ thật nhanh sao? Thắng được Hoàng Hà Hội, bệ hạ sẽ ban thưởng ngươi cực hậu, kỳ công, bí pháp, thần ân.... Muốn cái gì có cái đó!"
Triệu Nhữ Thành vẫn cười ha hả, vừa ăn thịt vừa nói: "Tham lam là tội lớn đấy, Vũ Văn huynh. Có rượu uống, có thịt ăn, với ta đã đủ rồi!"
"Làm sao như vậy chứ?" Vũ Văn Đạc cuống lên, giơ chân nói:
"Ngươi là hùng ưng, nên bay lượn trên trời cao. Ngươi là tuấn mã, nên rong ruổi trên thảo nguyên. Từ nam đến bắc, từ cổ chí kim, anh hùng sẽ chỉ trầm mặc một lúc chứ không lặng lẽ cả đời. Duệ Cai, ngươi hãy tin ta, ngươi không nên vô danh vô tiếng, ngươi hẳn là nên quang mang vạn trượng."
Lời nói khiến người ta phấn chấn như thế nhưng lại chẳng ảnh hưởng đến Triệu Nhữ Thành.
Tay không ngừng, miệng cũng không ngừng, gã chỉ tập trung ăn thịt, không trả lời.
"Ngươi chọc ta gấp chết rồi, Duệ Cai." Vũ Văn Đạc nóng lòng thuyết phục Triệu Nhữ Thành đến mức quên cả lựa lời thuyết phục: "Ngươi hối hận rồi sao? Ngươi cố gắng tu hành như vậy hẳn là muốn báo thù? Chỉ cần ngươi thắng Hoàng Hà Hội, Vũ Văn gia có thể giúp ngươi! Mục quốc có thể giúp ngươi!"
Đúng như y mong muốn, Triệu Nhữ Thành đã dừng tay.
Nhưng cũng ngừng cười.
Cắm thanh đao nhỏ vào thịt dê, Triệu Nhữ Thành lại một lần nữa nghiêng đầu sang, lạnh lùng nhìn y không chút tình cảm.
Trong chớp mắt sát ý băng lãnh tàn khốc tràn ngập quân trướng.
Vũ Văn Đạc cảm thấy thở cũng khó khăn, sống lưng lạnh toát.
Sẽ chết!
Lúc này, y đột nhiên cảm thấy cái chết tới gần một cách mãnh liệt.
Y sẽ bị nam nhân đẹp đến quá phận trước mắt mình giết chết, như giết Âm Ma, cũng giống như giết một con dê, một cách dễ dàng!
Thất sách ...
Y thầm nghĩ.
Tiếp xúc với gã suốt một thời gian dài như vậy, y chưa từng nhắc đến đề tài này, bởi vì y hiểu rõ rất có thể đây là cấm kỵ của gã.
Bọn y có thể duy trì hợp tác được lâu như vậy cũng là vì Triệu Nhữ Thành không yêu cầu bất kỳ tiếp tế gì từ bên ngoài, mà y thì chưa từng hỏi câu nào về quá khứ của gã.
Nhưng có lẽ y nên về vương đình ngay, có lẽ sẽ tiến thẳng vào Thương Đồ Thần Kỵ, trong lòng lại không biết bành trướng cỡ nào.
Không ngờ y lại nói ra những lời ngu xuẩn như thế.
Hôm nay mình sẽ chết sao?
Con em chân huyết của Vũ Văn gia danh môn Mục quốc, Vũ Văn Đạc sắp nhận chức Thương Đồ Thần kỵ đang nghĩ như vậy.
Triệu Nhữ Thành nhìn y, đến khi tóc gáy y dựng đứng lên, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, mới nhàn nhạt nói: "Vũ Văn Đạc, ngươi không nên quá xem trọng Vũ Văn gia, cũng không nên quá đề cao Mục quốc."
Có ý gì? Vũ Văn gia không thể giúp gã sao? Mục quốc cũng không thể giúp sao?
Trong đầu Vũ Văn Đạc rối bời, nhưng thân thể bỗng nhiên buông lỏng.
Bởi vì Triệu Nhữ Thành đã quay đầu lại tiếp tục cắt thịt dê.
Dường như tất cả chưa từng xảy ra, dường như tất cả vừa rồi chỉ là ảo tưởng.
Ngay cả Vũ Văn Đạc cũng cảm thấy cảm giác kia không có thật.
Y đang ngồi nói chuyện phiếm yên lành với Duệ Cai mà, làm sao đột nhiên lại nghĩ đến chết? Ha ha, thật buồn cười.
Nhưng... cũng không thể cười được.
Y trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Thật ra, ta đã coi ngươi là Duệ Cai rồi, có lẽ ngươi không tin. Ta muốn ngươi tới Hoàng Hà Hội là có ý muốn chèn ép Kim Qua, nhưng cũng có một nguyên nhân khác, ta không muốn thấy ngươi thế này. Ta không biết ngươi đã trải qua chuyện gì, cũng chưa từng hỏi ngươi chuyện cũ, nhưng ta biết... ngươi rất đau lòng."
"Nam nhi nữ nhi thảo nguyên chúng ta mang dòng máu nóng, ngươi đã cứu mạng ta, giúp ta rất nhiều, có lẽ ta không giúp được ngươi, nhưng Duệ Cai của ta, nếu ngươi đồng ý, ta muốn giúp ngươi."
Vũ Văn Đạc nhắc đến là đêm đông năm ngoái, khi y đang tuần sát trên con đường sinh tử thì bị ám sát. Khi ấy, Triệu Nhữ Thành đã cứu được y, nếu không, hiện giờ y đã bị ném vào hoang mạc rồi, mà những người khác thì chỉ cho rằng y bị Âm Ma kéo đi.
"Ài" Triệu Nhữ Thành bỗng nhiên thở dài một hơi: "Ta đang dùng bữa, ngươi nói lắm thế."
Vũ Văn Đạc nhếch miệng cười, lại thân thiết sáp lại gã, dụ dỗ: "Thực ra, tham gia Hoàng Hà Hội thực sự là trăm lợi mà không có hại."
Thái độ của Triệu Nhữ Thành khá hơn một chút, y lại tiếp tục tro tàn lại cháy: "Duệ Cai của ta, ngươi cường đại như thế, chẳng lẽ không muốn giao thủ với anh hùng trong thiên hạ sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ai mới thực sự là đệ nhất Nội Phủ cảnh sao? Tần Chí Trăn của Tần quốc, Hạng Bắc của Sở quốc, Khương Vọng của Tề địa, Hoàng Xá Lợi của Mục quốc ..."
Thanh đao trong tay Triệu Nhữ Thành hơi khựng lại: "Ai?"
Vũ Văn Đạc nháy nháy mắt: "Hoàng Xá Lợi, đó là một nữ nhân."
Triệu Nhữ Thành hỏi lại: "Khương Vọng này là ai?"
"Là người Tề quốc, nam nhân." Vũ Văn Đạc đáp.
Triệu Nhữ Thành lại lật tay cắt một miếng thịt dê bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt, gã trả lời mà giống như đang nghiến răng: "Tình báo của các ngươi chỉ có như vậy?"
Tới giờ Vũ Văn Đạc mới chợt hiểu ra, đáp: "À, để ta tìm tin tình báo mà ngươi muốn!"
Y đứng dậy, bước mấy bước lật lật bàn sách tìm một cuốn sổ.
Tay lật vèo vèo, miệng nói: "Thực ra cũng không có gì đáng chú ý, anh hùng thiên hạ ta thấy chỉ có Duệ Cai ngươi là đệ nhất. Nội Phủ cảnh mà dám xâm nhập vào hoang mạc vô ngần này, liệu có mấy người làm được?"
Y tìm được tin tình báo mình cần, hờ hững đọc: "Khương Vọng, xuất thân Phong Lâm thành tây cảnh Trang quốc, sau khi tà giáo diệt thành thì đi về phía đông gia nhập Tề quốc. Là một trong những người thắng Thiên Phủ bí cảnh năm xưa, lần đầu tiên lọt vào ánh mắt người Tề quốc. Sau đó, lập công trên chiến trường Tề Dương, được phong tước Thanh Dương Nam. Một trận chiến với đệ tử quan môn của Quân Thần là Vương Di Ngô khiến cho thanh danh hắn vang xa. Sau đó..."
Vũ Văn Đạc đang đọc, đột nhiên phát hiện chẳng biết từ khi nào Duệ Cai đã ngừng động tác cắt thịt ăn.
Nam nhân dù đã cắt sạch mái tóc dài mà vẫn đẹp đẽ kia.
Ngồi trước chậu than, không hiểu sao đột nhiên cười lên ha hả:
"Ha ha ha ha... Ha ha ha ha!"
"Duệ... Duệ Cai?" Vũ Văn Đạc hơi lắp bắp.
Mà Triệu Nhữ Thành thì cứ cười mãi, cười thật to, cười đến chảy nước mắt.
"Ngươi nói đúng! Ngươi nói đúng, Vũ Văn Đạc!"
"Anh hùng thiên hạ xuất hiện, nên có một chỗ của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận