Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2528: Khất Hoạt Như Thị Bát (2)

Cũng đúng vào lúc này, Khương Vọng chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Ngọc Hà từ trên trời rơi xuống...
Thôi vậy! Hắn nắm chặt Trường Tương Tư, vẫn quyết định dựa vào chính mình. Vận mệnh là thứ không thể dựa vào được.
Người đến thế giới này tiếp theo cũng không chỉ có Bạch Ngọc Hà.
Còn có Lâm Tiện, Liên Ngọc Thiền, Tịnh Lễ cùng với Hí Mệnh.
Tất cả các thành viên của hội tu tửu lâu đệ nhất thiên hạ đều đã đến!
Bọn họ cũng trải qua trạng thái ngũ giác đều mê muội, sau đó lần lượt tỉnh lại.
Nói về cường giả bí ẩn tên là Hí Mệnh đến từ Cự thành, vào đêm cuối cùng ở tửu lâu Bạch Ngọc Kinh đột nhiên cảm nhận được dị động, lấy phản ứng đỉnh cấp lập tức bước vào trạng thái chiến đấu, xông đến phòng của Khương Vọng...
Sau đó lại bị biển sao lôi cuốn lấy, cuối cùng rơi vào thế giới kỳ lạ không thể hiểu thấu này.
Trạng thái ngũ thức đều mê muội không ảnh hưởng đến khả năng chuẩn bị chiến đấu của y, ngàn loại phương án chiến đấu ở thế giới thiên ngoại đều được y hồi tưởng lại, đưa vào bên trong kế hoạch dự phòng.
Vào thời khắc ngũ giác trở nên rõ ràng, y đã bắt được thân ảnh Khương Vọng, hắn ở trạng thái Kiếm Tiên Nhân thật sự quá mức chói mắt, rất khó để không bị chú ý.
Trong lòng Hí Mệnh đã sớm có dự tính, y lập tức điều chỉnh nỏ tay, bắn ra một mũi tên truyền tin bay thẳng lên trời cao. Đồng thời giáp trụ lập tức che đi thân thể của y, sau lưng bung ra một đôi cánh thép, từng mảnh lông vũ lóe lên hàn quang!
Thanh diễm bao trùm lấy cơ thể, y lập tức lao thẳng về phía Khương Vọng, chuẩn bị ra tay trước để chiếm thế thượng phong.
Nhưng lại đột ngột dừng lại.
Khương Vọng khoác áo choàng như đang tắm mình trong biển lửa... Tịnh Lễ thân thể như lưu ly, kiếm khí của Bạch Ngọc Hà như sương giá, Lâm Tiện tay cầm dao đốn củi, song kiếm trong tay Liên Ngọc Thiền vang lên leng keng, tất cả đều bao vây phía sau lưng y, đưa mắt nhìn chằm chằm phía bên này.
Bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng đi theo lão bản là chắc chắn là không sai.
"Khương Vọng, ngươi phải suy nghĩ thật kỹ hậu quả!"
Hí Mệnh đột nhiên cảm thấy cũng không phải là không thể nói chuyện trước, sắc mặt của y không chút thay đổi, ngữ khí vô cùng nghiêm túc:
"Đừng tưởng rằng ném ta vào địa phương quỷ quái này, Mặc môn chúng ta sẽ không thể điều tra ra được!"
Ngay lúc này, mũi tên truyền tin mà y vừa bắn ra, vốn nên ngao du bên trong vũ trụ lại bị vòm trời màu đồng thau của thế giới này cản trở, sau khi liên tiếp nổ tung đột tiến đều thất bại, nó lập tức tan thành mấy tia lửa tàn.
Đây chính là mũi tên dùng cho truyền tin do Cự thành đặc chế, có thể ngao du qua các vì sao, dựng lên tín hiệu lãnh liệt như tinh quang Thánh lâu bên trong vũ trụ bao la, vô cùng quý giá!
Trong lòng Hí Mệnh không khỏi chìm xuống. Khương Vọng quả nhiên là đã có chuẩn bị từ trước!
Khương Vọng thản nhiên liếc nhìn bầu trời một cái, tựa như đang thưởng thức pháo hoa, sau đó mới nhìn về phía Hí Mệnh:
"Mặc môn các ngươi am hiểu điều tra như vậy, sao không phát hiện ra Mặc Kinh Vũ là do Trang Cao Tiện giết?"
Hí Mệnh thản nhiên nói:
"Mọi chuyện đều phải có chứng cứ."
Khương Vọng chậm rãi rút Trường Tương Tư ra:
"Cho nên hôm nay ta chỉ cần không để lại chứng cứ là được, có đúng không?"
"Khương Vọng, ta khuyên ngươi đừng tự rước họa vào thân!"
Hí Mệnh nghiêm nghị nói:
"Ta mất tích ở tửu lâu Bạch Ngọc Kinh bên trên Tinh Nguyệt Nguyên, người trong thiên hạ đều biết!"
Khương Vọng im lặng nhìn y một lúc, đột nhiên mỉm cười một tiếng, thu liễm sương phong lửa đỏ, tra kiếm vào vỏ.
Hắn quay người đi về phía xa:
"Dù ngươi có tin hay không, ta chỉ nói một lần duy nhất, không phải ta mang ngươi đến đây. Tất cả chúng ta đều đang ở trong một cái bẫy của một tồn tại đáng sợ nào đó. Nếu muốn sống sót thì đi theo ta, đóng góp một phần sức lực của ngươi."
Trong lúc nói chuyện, hắn đã hoàn thành việc thu thập thông tin về thế giới này, đồng thời phát hiện ra một điều rất thú vị: Nơi này lại chính là thế giới Phù Lục mà hắn đã từng đến!
Đó là chuyện đã xảy ra lúc hắn đang ở cảnh giới Đằng Long.
Lúc đó hắn tham gia bí cảnh Thất Tinh lâu, trước tiên đến Sâm Hải Nguyên Giới, sau đó đi thế giới Ẩn Tinh, cuối cùng đến thế giới Phù Lục do Thiên Xu tinh chiếu sáng. Có thể nói là người tham dự bận rộn nhất trong bí cảnh lần đó.
Cũng chính vì liều mạng như vậy, hắn mới có được thu hoạch nhiều nhất.
Hắn đã có hiểu biết nhất định đối với thế giới Phù Lục.
Tính ra thời gian hắn ở lại thế giới này chắc chắn đã vượt xa kẻ đã từng chạy trốn trong vũ trụ vội vàng cất giấu bảo vật như Ngao Quỳ năm đó.
Nhưng tầm nhìn của tu sĩ cảnh giới Đằng Long không bao giờ có thể sánh bằng cảnh giới Chân Vương của Long tộc.
Hắn tuyệt đối sẽ không có hiểu biết về thế giới này sâu hơn Ngao Quỳ.
Đây không phải là ưu thế của hắn, nhưng còn hơn là đến một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Trên bầu trời của thế giới Phù Lục không thể nhìn thấy tinh hà dày đặc, nhật nguyệt luân chuyển. Chỉ có một ngôi Thiên Xu tinh vĩnh viễn treo trên cao, lúc xuất hiện thì trời sáng, lúc giấu đi thì trời tối.
Nhưng bầu trời lúc này đã biến thành màu đồng thau.
Trong một nhóm người này, chỉ có Khương Vọng nhìn thấy, hiểu được, là Khất Hoạt Thị Như Bát đã bao trùm lấy toàn bộ thế giới Phù Lục!
Ngao Quỳ đã kích hoạt chiếc bát này, ngăn cách thế giới này với bên ngoài.
Mũi tên truyền tin của Hí Mệnh chính là bị bầu trời cản lại như vậy.
Mặc dù vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Tịnh Lễ, Bạch Ngọc Hà, Lâm Tiện, Liên Ngọc Thiền đều đi theo Khương Vọng.
Sau khi suy nghĩ một chút, Hí Mệnh cũng đi theo sau mọi người.
Đối diện với đôi mắt trong veo của Tịnh Lễ, y mở miệng giải thích:
"Dù sao Khương Vọng vẫn tương đối giữ chữ tín, từ trước đến nay chưa từng thấy hắn thất tín với người nào. Cho nên nếu hắn đã nói như vậy, ta nguyện ý tin tưởng sự thật là như thế."
Tịnh Lễ khịt mũi coi thường. Sau đó quay đầu lại bước nhanh vài bước, đi đến bên cạnh Khương Vọng:
"Sư đệ, nơi này là nơi nào?"
Khương Vọng coi như là đang lên lớp cho nhóm người này:
"Một thế giới thiên ngoại tên là ‘Phù Lục’."
Là sư huynh ở chung phòng với Khương Vọng, gã là người biết rõ nhất những biến cố này đều có liên quan đến hắn, đương nhiên gã cũng sẽ không nói là trách nhiệm của sư đệ nhà mình, chỉ hỏi:
"Tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây? Những ánh sao kia là như thế nào vậy?"
Khương Vọng suy nghĩ một chút, cảm thấy rất khó để nói rõ trong dăm ba câu, bèn có chút lười biếng nói:
"Nói ra thì dài dòng, huynh có thể hiểu như thế này, một con Chân Long Hải tộc bày mưu tính kế đưa chúng ta đến đây."
Hắn giơ ngón tay chỉ lên bầu trời màu đồng thau:
"Sở dĩ tin tức không truyền đi được cũng là do lão ta giở trò. Bầu trời nơi này trước đây không phải như vậy."
"Chân Long Hải tộc?"
Hí Mệnh đi ở cuối cùng đội ngũ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Chân Long cảnh giới gì?"
Khương Vọng liếc nhìn y một cái:
"Giống như ngươi nghĩ, cảnh giới Chân Vương."
Hí Mệnh càng cảm thấy vô cùng hoang đường:
"Ta làm cách nào đều nghỉ không thông, con Chân Long kia làm cách nào lẻn vào hiện thế, làm cách nào để tính toán lên người chúng ta? Tinh Nguyệt Nguyên chính là trọng địa của Tề - Cảnh, sao có thể để một con Chân Long Hải tộc tự do ra vào được?"
Khương Vọng nói:
"Để giải thích rõ ràng những điều này thì quá phức tạp. Đã nghĩ mãi mà không rõ thì đừng nghĩ nữa, chúng ta nên nghĩ cách đối phó với lão ta trước, được không?"
"Được!"
Tịnh Lễ đấm tay vào lòng bàn tay còn lại, hô lớn một tiếng, nhiệt tình mười phần.
‘Lên thủ bắt rồng cùng với hảo sư đệ chẳng phải là giai thoại hay sao!’.
Trong một nhóm người này, Lâm Tiện kiệm lời ít nói, Liên Ngọc Thiền tương đối thận trọng khi ở trong môi trường xa lạ, cũng tự biết tu vi tầm mắt bản thân không bằng người khác nên chọn cách quan sát chứ không phải là lên tiếng. Cho nên đều im lặng không nói gì.
Bạch Ngọc Hà thì lại muốn mở miệng.
Khương Vọng liền nói với gã trước tiên:
"Ngọc Hà à, ngươi đừng mở miệng vội, trước tiên cảm nhận một chút, ngươi phải cảm thụ thế giới này cho thật kỹ. Điều này rất trọng yếu."
‘Không thể hiểu thấu!’ Bạch Ngọc Hà trợn trắng mắt, cũng lười biếng lên tiếng.
Cùng đi theo là được rồi, dù sao Khương lão bản chắc chắn cũng không đến mức hại gã.
Hí Mệnh ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy bầu không khí ngôn luận ở tửu lâu Bạch Ngọc Kinh không được tốt cho lắm, những người này quá mức a dua! Sao lại không có ai cảm thấy những lời Khương Vọng nói rất hoang đường vậy?
Y vô cùng thẳng thắn nói:
"Thứ cho ta nói thẳng, tất cả chúng ta cộng lại, muốn đối phó với một vị Chân Long Hải tộc, e rằng sẽ không đủ... Khương lão đệ, ngươi thật sự biết cảnh giới Chân Vương là chiến lực cấp độ như thế nào sao?"
"May mắn thay đã từng giết qua."
Khương Vọng bước đi thong dong, thản nhiên phủi phủi góc áo:
"Cũng đã giết vài lần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận